Chương 34
Editor: Nana Trang
"Em mới mười chín tuổi?"
Một câu khiến Tây Mễ hoảng hồn, cũng khiến cho sắc mặt của Ứng Khúc Hòa rất khó coi, anh đưa chứng minh thư qua, cánh tay hơi run, cảm giác khiếp sợ to lớn từ bốn phương tám hướng đánh ập tới, đến cuối cùng là một mảnh trống rỗng, giống như một cái xác không hồn đi ra ngoài.
Vẻ mặt anh thẩn thờ đổi giày, đeo caravat, lấy chìa khóa, mở cửa...
Tây Mễ nắm chặt chứng minh thư, đuổi theo ra ngoài, nhìn chằm chằm vào ót của anh hỏi: "Anh làm gì thế? Không ăn cơm sao?"
"Để lại..." Cổ họng anh như có lửa thiêu đốt, khô khốc đau như cắt, "Cho chó."
Tây Mễ biết Ứng Khúc Hòa tức giận rồi.
Cô trở về phòng khách, ôm hộ khẩu và chứng minh thư ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mở trang bìa trong, một tờ giấy rơi xuống, chữ viết phía trên mạnh mẽ có lực.
... "Đến tuổi thì kết hôn, còn cần thứ gì thì cứ việc nói với Đại sư huynh, Đại sư huynh giúp em xử lý, anh và mấy sư huynh đệ khác đều là người nhà mẹ đẻ của em. ( Trâu Thành Phong)"
Tây Mễ giơ tay lên lau vành mắt đỏ ửng, đóng hộ khẩu lại.
Trở về phòng cất kỹ chứng minh thư và hộ khẩu, xem tin tức 30 phút, vẫn không thấy Ứng Khúc Hòa trở về. Cô gọi điện thoại xin Ứng Sênh Nam giúp đỡ, nhưng Điềm Giản lại nghe điện thoại.
"Mễ Mễ, muộn vậy rồi còn gọi điện, có chuyện gì sao?"
Tốc độ nói chuyện của Điềm Giản vẫn từ tốn mà nhè nhẹ, chỉ là hơi thở có hơi nhẹ.
Năm ngón tay cô nắm chặt điện thoại, hỏi: "Ứng... Sênh Nam có ở đó không?"
Điềm Giản nghiêng người vỗ vỗ bộ ngực trần của Ứng Sênh Nam, cách ống nghe, Tây Mễ có thể nghe thấy tiếng vỗ tay trong trẻo, Ứng Sênh Nam mất hứng nhận điện thoại: "Cô Tây Mễ, lần sau gọi điện thoại, có thể đổi giờ được không?"
Tây Mễ lập tức hiểu ra, hai má đỏ lên, nói xin lỗi: "Xin... Xin lỗi nha." Cô qua quýt kể lại chuyện tối nay cho Ứng Sênh Nam nghe.
"À, vậy nếu em ấy không phải dắt chó đi dạo thì chính là rời nhà trốn đi đấy." Ứng Sênh Nam thở dài một hơi nói: "Thiên đạo luân hồi thật mà, báo ứng đấy."
Ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến hàng loạt tiếng cười ma quỷ của Ứng Sênh Nam.
Điềm Giản cướp điện thoại trong tay Ứng Sênh Nam, nói cho cô biết: "Mễ Mễ, lão Khúc vẫn luôn cười nhạo lão Ứng trâu già gặm cỏ non, cậu ấy biết cậu mới mười chín tuổi, chắc chắn trong lúc nhất thời khó lòng mà tiếp nhận."
Thật ra Tây Mễ không biết, tuổi thôi mà, tại sao Ứng Khúc Hòa để ý như vậy chứ.
Nhận học trò còn giới hạn tuổi sao? Không phải có thiên phú, càng nhỏ càng tốt sao? Trừ phi... Ứng Khúc Hòa có ý khác với mình?
Nếu như thế, vậy tại sao lúc cô nói có thể sẽ thích Quý Đông Lâm, anh lại không có chút phản ứng nào vậy?
Tâm trạng Tây Mễ rối rắm, cúp điện thoại đi ra sân sau xem Ulrica, con chó không có ở đây, chẳng lẽ... Ứng Khúc Hòa dẫn chó rời nhà đi ra ngoài?
Sự thật chứng minh đúng là như vậy.
Tây Mễ ngồi ở trong phòng khách thẳng đến sáu giờ sáng, Ứng Khúc Hòa vẫn chưa dẫn Ulrica trở về. Khoảng chín giờ, Tây Mễ nhận được mấy cuộc điện thoại, quả nhiên như Ứng Khúc Hòa đoán, có mấy nhà hàng nổi tiếng mời cô vào làm, lương một năm cùng phúc lợi đều không tệ.
Nhưng đều kiềm chế không trả lời.
Khoảng mười một giờ trưa, Chu Minh dắt chó trở về, nhân tiện mang một hợp đồng đến cho cô. Ứng Thực Hiên mời cô vào làm, hợp đồng một năm, lương một năm là 40 vạn kèm theo phúc lợi, một khi ký hợp đồng, dự chi 5% lương năm làm phần thưởng nhận chức.
Chu Minh dùng giọng điệu quan trên nói với cô: "Cô mới vào làm, sau này không gian thăng chức vẫn rất lớn, chúng tôi sẽ dựa vào lý lịch của mỗi đầu bếp, cùng thời hạn hợp đồng kí kết với công ty điều chỉnh phúc lợi. Cô không muốn ký sáu mươi năm, bên nhân sự sẽ điều chỉnh kỳ hạn ngắn nhất cho cô, chế độ tiền lương phúc lợi mặc dù ít hơn so với các đầu bếp khác ở Ứng Thực Hiên, nhưng so với điều kiện của các nhà hàng khách sạn khác cho cô, tôi tin bên chúng tôi vẫn rất chiếm ưu thế hơn. Ứng Thực Hiên có đầu bếp xuất sắc hơn ông chủ, cô, chẳng lẽ không muốn mở mang kiến thức sao?"
Tây Mễ cầm hợp đồng trong tay, vô cùng khát khao.
Đầu bếp... còn xuất sắc hơn của Ứng Khúc Hòa?
Hiển nhiên Chu Minh nhìn suy nghĩ ra của cô, cười nói: "Mặc dù ông chủ là một đầu bếp xuất sắc, nhưng đồng thời cũng là thương nhân xuất sắc, đầu bếp xuất sắc hơn anh đương nhiên có, nhưng đồng thời có tài nghệ tốt thương nhân giỏi so với anh ấy thì lại rất ít."
Tây Mễ chấp bút ký hợp đồng dưới sự "lừa dối" của Chu Minh, cô chuyển hợp đồng qua, thuận miệng hỏi: "Ứng Khúc Hòa đâu? Từ tối hôm qua đến giờ anh ấy vẫn chưa về nhà."
Ngày 1 tháng sau bắt đầu vào làm việc, còn thừa lại 25 ngày, phải nhanh chóng dưỡng đầu lưỡi lại cho tốt.
"Tối hôm qua... Ông chủ tạm thời trở về mở cuộc họp hội đồng quản trị, ngủ ở công ty." Chu Minh cưới híp hai mắt lại: "Không có việc gì thì tôi đi trước đây."
"Được, anh đi thong thả." Tây Mễ đứng dậy tiễn anh ta, nắm chặt hợp đồng đứng sững ở cửa ra vào, cúi đầu nhìn Ulrica dựng đứng hai lỗ tai, thè lưỡi.
Tây Mễ ngồi xổm xuống, gãi gãi cằm Ulrica: "Lang Vương, ông chủ của mày thật nghĩa khí, mở hội đồng quản trị còn dẫn theo mày?" Dựng thẳng ngón cái với con chó, "Con chó có địa vị như mày, thật trâu bò mà."
"Gâu gâu..." Ulrica kêu hai tiếng, dọa Tây Mễ sợ tới mức ngã ngồi ra sau.
Cô buộc chó ngoan lại, trở lại sân trước thì nghe thấy có người ấn chuông cửa, tưởng là Ứng Khúc Hòa, mở cửa mới thấy là Quý Đông Lâm.
Cậu mặc bộ quần áo trắng đen thoải mái, đưa một đóa hoa hồng tới trước mặt cô: "Nữ thần, chúc mừng đoạt giải quán quân. Hôm nay có rảnh không? Tôi mua hai vé xem phim, cùng đi xem nhé?"
Tây Mễ vô thức ngửa ra phía sau, nhận lấy đóa hoa hồng cậu đưa tới, "Không phải nói ngày mai à? Sao hôm nay lại tới đây?"
Quý Đông Lâm ho nhẹ một tiếng nói: "Ngày mai đi qua gặp ông cụ, em làm bạn gái dù sao vẫn nên chuẩn bị chút chứ? Em muốn đi mua quần áo hay làm tóc gì không? Tôi trả tiền."
"Quần áo thì không cần, tôi có rồi." Cô giơ tay sờ sờ đầu tóc ngắn của mình, suy nghĩ một lát hỏi cậu: "Có... Có nơi nào nối tóc không? Tôi muốn, tóc dài chút."
Quý Đông Lâm thân thiện choàng cổ cô: "Có, đương nhiên là có, đi, ngài Quý dẫn em đi cải tạo lại!"
Tây Mễ đẩy phất tay cậu ra, "Đợi tôi, tôi đi thay quần áo."
Trở ra, Tây Mễ đã muốn thay một váy đầm ngắn, đôi chân trắng mịn mà thẳng, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, cánh tay không có chút thịt thừa, tinh tế mà trắng nõn.
Tiệm làm tóc nằm ở bên trong phố xá sầm uất, tổng cộng có ba tầng, tầng một cắt tóc, tầng hai gội đầu, tầng ba là khu nghỉ ngơi.
Khách trong tiệm không nhiều, Tây Mễ được mang lên tầng hai gội đầu, mười ngón tay của nhân viên ấn lên da đầu cô, sức lực vừa phải, rất thoải mái, gội đầu bốn mươi phút, Tây Mễ suýt chút nữa ngủ quên luôn.
Hai tiếng sau, Quý Đông Lâm ngồi ở phòng nghỉ tầng ba thật sự tò mò, nữ thần sẽ có tạo hình gì. Cậu xuống lầu dạo một vòng, không nhìn thấy Tây Mễ với mái tóc dài, ngược lại nhìn thấy một tóc ngắn xoắn rối bù màu nâu.
Cậu vỗ vỗ vai nhân viên, nhìn chung quanh một vòng: "Cô gái đi cùng tôi khi nãy đâu?"
Tây Mễ mang theo đầu tóc xoăn ngắn màu nâu giơ tay lên: "Quý Đông Lâm, tôi ở đây."
"..." Quý Đông Lâm xoay người sửng sốt, khó tin nhìn cô: "Nữ thần, tóc của em...?"
Tây Mễ sờ sờ đầu tóc: "Khó coi sao?"
Cũng... Cũng không phải khó coi, chỉ là có hơi không quen.
Tóc cô vốn dài đến cằm, cô muốn nối tóc dài như Nam Tinh, nhà tạo mẫu lại đề nghị nhuộm tóc.
Mai tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đường cong khuôn mặt càng dịu dàng hơn với đầu tóc mới, ngũ quan càng có thêm linh khó. Nhất thời Quý Đông Lâm nghèo từ, ngoại trừ "đẹp" ra thì không thể nghĩ ra được từ nào để miêu tả vẻ đẹp của Tây Mễ sau khi đổi kiểu tóc.
Tay nhà tạo mẫu từ phía sau đưa tới, ôm lấy khuôn mặt của cô nâng lên, nhìn vào trong gương: "Ngũ quan thật tốt, dáng vẻ của cô rất hỗn huyết."
Tây Mễ nhìn chằm chằm vào cái gương trước mặt, một đầu tóc xoăn xoã tung, màu sắc hơi sáng rực một chút, dường như ngay cả ngũ quan cũng sáng ngời theo không ít, khí chất cũng vì kiểu tóc mà trở nên dịu dàng.
Đợi cô đứng dậy, Quý Đông Lâm cũng nhìn sững sờ trong giây lát, kiểu tóc phối hợp với váy ngắn, rất hoàn mỹ.
Tây Mễ và Quý Đông Lâm xem xong phim, về đến nhà trời đã tối đen.
Ứng Khúc Hòa vẫn chưa về nhà. Cô ngồi xổm ở ngoài chuồng chó Ulrica, vừa đút thức ăn cho nó vừa thầm thì: "Lang Vương, mày nói... tao có nên gọi điện cho anh ấy không? Dù sao... mùi vị bị người ta lừa dối, quả thực không dễ chịu chút nào. Tốt xấu gì lần trước tao mở cho anh ấy một chầu nhụt chí, theo lý thuyết, anh ấy cũng có thể mở cho ta một chầu nhụt chí..."
Ulrica cúi đầu ăn thức ăn cho chó, lỗ tai khẽ nhúc nhích.
Trời đêm tĩnh mịch một vầng trăng cong soi sáng treo trên cao, đêm khuya hơi ẩm ướt, tiếng gió thổi lá cây xột xoạt. Tây Mễ ngẩng đầu, ôm đầu chó xoa xoa, thở dài một tiếng.
Ulrica rời khỏi ngực cô, dùng miệng đẩy chậu chó ra xa, xoay mông chó về phía cô, tiếp tục ăn thức ăn. Tây Mễ ôm hai đầu gối, nhìn chằm chằm vào nó: "Đồ chó không có lương tâm, chỉ có biết ăn thôi, ông chủ thối của mày không nhớ tới mày nữa đấy!"
Tây Mễ tức giận, ngực phập phồng, hậm hực khó mà bình tĩnh lại, mở màn hình điện thoại, rốt cục cũng có dũng khí bấm số điện thoại của Ứng Khúc Hòa.
Điện thoại vừa kết nối, sân sau yên tĩnh bị tiếng đàn Ballin vui mừng trong trẻo phá vỡ.
Tây Mễ theo hướng âm thanh ngẩng đầu lên, Ứng Khúc Hòa đi từ chỗ tối đến nơi có ánh sáng. Anh tắt điện thoại, đi tới, nhìn thấy kiểu tóc của cô đầu tiên là sửng sốt, lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt, chuyển sang nhìn Ulrica: "Sao còn chưa ngủ."
"Tôi... đang đợi anh." Giữa hai người tựa như đột nhiên có một tòa lầu dựng lên, có một cảm giác xa cách lạ lẫm, "Tôi đã ký hợp đồng với trợ lý Chu, đầu tháng sau đến Ứng Thực Hiên làm."
"Ừ, vậy thì tốt." Ứng Khúc Hòa ngồi xổm xuống, đẩy chậu chó của Ulrica trở lại trong chuồng.
Tây Mễ lại nói: "Cái đó... Tiền tôi nợ anh, tôi đã chuyển qua wechat cho anh rồi, anh nhớ nhận nha."
Ánh mắt Ứng Khúc Hòa lướt qua đỉnh đầu rối bù của cô, có ham muốn đưa tay qua xoa xoa, nhất định rất thoải mái, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, rất nhanh lại kiềm chế ham muốn khó hiểu này: "Ừ, không còn sớm, đi ngủ sớm đi."
Anh xoay người đi tới sân trước, Tây Mễ đứng dậy gọi anh: "Ba ba tôn đạo!"
Cô nắm chặt quả đấm, cố gắng điều chỉnh nhịp tim đập lại, "Mấy ngày sau, có thể tôi sẽ không... về. Đồng ý Quý Đông Lâm làm bạn gái giả của anh ấy, phải trở về quê anh ta một chuyến, không thể ở nhà nấu cơm cho anh, anh..."
Ứng Khúc đứng ở dưới ngọn đèn phục cổ kiểu Anh ở trong sân, không quay người lại, nửa mặt nghiêng được dấu ở trong bóng đêm, nửa mặt còn lại bị ánh đèn vàng ấm nhuộm thành một nhân vật Anh Mỹ, cởi bỏ vẻ lạnh lùng ngày thường, ánh lên một lớp dịu dàng nhàn nhạt, trong đôi mắt sâu thẩm tràn ngập vẻ mỏi mệt có vài cảm xúc phức tạp.
Hồi lâu, anh trầm ngâm lên tiếng: "Ừ, không sao, mấy ngày này công ty có nhiều việc, cũng sẽ không về nhà. Em đi sớm về sớm."
"À..." Tây Mễ nghĩ không ra còn muốn nói cái gì, gãi gãi đầu tóc rối bù, nói: "Vậy, chúc ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Không hiểu sao hai người rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng, khó khăn lắm mới xây dựng được cảm giác quen thuộc, dường như sụp đổ xuống trong giây lát. Cô có thể cảm nhận được sự xa lánh của Ứng Khúc Hòa, nhưng anh lại không nói rõ có phải anh đang tức giận hay không. Cái cảm giác đoán không ra mò không tới này giống như có một mẩu xương cá cắm ở cổ họng Tây Mễ, lên không nổi mà cũng không thể nuốt xuống được.
...
Quê của Quý Đông Lâm ở Tây Dương, cùng một tỉnh với huyện Gia Lăng. Buổi chiều ngày thứ hai, Tây Mễ và Quý Đông Lâm đến sân bay tỉnh, tài xế nhà họ Quý xuất hiện ở sân bay chờ bọn họ.
Ánh mắt của chú tài xế lướt qua mặt Tây Mễ, trên mặt đầy ý cười, nhận lấy quà trong tay cô, dẫn cô lên xe.
Tây Dương, Gia Lăng và Đường Tây, ba trấn nhỏ chỉ cách hai ngọn núi lớn. Đến Tây Dương tuy không đi qua huyện Gia Lăng, nhưng ở trên đường cao tốc có thể nhìn thấy núi Bạch Nham ở Gia Lăng.
Quý Đông Lâm thấy cô nhìn núi Bạch Nham ngoài cửa sổ xe, giải thích: "Núi Bạch Nham nổi tiếng ở thị trấn cổ Gia Lăng, lại nói, Tây Văn Đạo hoạnh hoẹ em ở trong chương trình thi đấu lần trước, cũng ở chổ này."
"Tôi biết."
Quý Đông Lâm gật đầu: "Cũng phải, sao em có thể không biết được."
Tây Mễ rũ mắt xuống, nói: "Tôi lớn lên ở trấn cổ Gia Lăng, trên núi Bạch Nham có phòng nhỏ của bà nội tôi, vào mùa thu mỗi năm, tôi đều sẽ lên núi ở vài ngày."
"Hả? Nữ..." Quý Đông Lâm liếc nhìn tài xế, nuốt chữ "thần" trở lại, vội vàng sửa miệng nói: "Mễ Mễ, quê của em ở trấn cổ Gia Lăng sao? Khó trách ở trong chương trình Tây Văn Đạo nhằm vào em, ông cụ kia ghen tị tay nghề của em đấy."
Tây Mễ nhìn núi Bạch Nham, suy nghĩ triền miên.
Nhà cũ của nhà họ Quý là nhà theo kiểu tứ hợp viện, phòng ốc bảy Nam bảy Bắc. Hai bên cửa chính dán câu đối giấy đỏ chữ đen, cửa chính đen bóng, vào cửa chính còn có cửa vòm hoa, quét sơn hết sức đẹp, xà hiên được sơn thành màu xanh lam xanh lục, giống như hoa văn bảo châu, cửa nguyệt lượng được quét sơn thành nhìu mầu sặc sỡ, điển hình nhà cửa phủ đệ của hậu duệ quý tộc vương tôn trước đây.
Lúc bọn họ đến đã là sáu giờ chiều.
Bữa cơm gia đình đã bắt đầu, ở giữa nhà là một bàn tròn, ngồi ở giữa là một ông cụ uy nghiêm mặc đường trang, hôm nay là ngày vui, nhưng trên bàn đều không có ai dám nói chuyện, Quý Đông Lâm nhảy quá thềm cửa, đánh vỡ trầm tĩnh: "Ông nội! Cháu ngoan về rồi đây!"
Ánh mắt ông cụ trực tiếp lược qua Quý Đông Lâm, ngừng ở trên mặt Tây Mễ tóc xoăn, hơi nhíu mày.
Quý Đông Lâm nắm lấy cổ tay Tây Mễ, kéo cô tiến lên trước: "Ông nội, đây là bạn gái cháu, Tây Mễ."
Ông Quý hơi nheo mắt: "Ừ, thấy chỗ nào trống thì ngồi."
Chỉ còn ba chỗ trống, Tây Mễ đưa quà Quý Đông Lâm đã chuẩn bị từ sáng sớm cho ông cụ, khôn ngoan nói chúc một câu: "Chúc ông nội quý phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
"Ừ, ngồi đi."
Vẻ mặt ông Quý vẫn uy nghiêm như cũ, chẳng dịu đi tí nào. Rất có thể những ông cụ lớn tuổi đều có khuôn mặt như vậy. Nghĩ đến ông cụ Tây, Tây Mễ lập tức thoải mái.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, ông Quý nói: "Đông Lâm, lát nữa người nhà họ Nam sẽ đến, ăn tiệc xong con phụ trách dẫn cô ấy đi xung quanh."
"Nhà họ Nam?" Quý Đông Lâm gắp một vi cá cho Tây Mễ, đang nghi ngờ thì một bóng dáng quen thuộc bước vào nhà chính.
Ánh mắt Nam Tinh đảo qua Tây Mễ và Quý Đông Lâm, đưa hộp quà trong tay cho người giúp việc, rồi nói mấy câu chúc mừng ông Quý.
Cánh gà Tây Mễ cắn được một nửa rớt thỏng trở lại trong chén.
Thật đúng là trùng hợp mà.
Mẹ Quý Đông Lâm cười trêu chọc: "Đông Lâm, con còn nhớ Nam Tinh không? Lúc nhỏ con bé từng ôm con đấy."
Nam Tinh bàng hoàng: "Bé trai lúc nhỏ con bồng? Là cậu ta?"
Quý Đông Lâm vừa gắp thức ăn cho Tây Mễ, vừa nói: "Mặc dù con cũng rất khiếp sợ khi cô Nam Tinh sẽ xuất hiện tại bữa cơm gia đình này, nhưng mẹ à, những chuyện lúc nhỏ mẹ có thể đừng nhắc tới được không? Bạn gái của con ở đây, mẹ không sợ bạn gái của con ghen sao?"
Yêu thương cưng chìu tự nhiên hiện ra trong lời nói, Tây Mễ suýt chút nữa nghẹn ch.ết.
Nam Tinh nhét thức ăn vào trong miệng, cười mà không nói, cũng không vạch trần hai người diễn trò.
Mẹ Quý cười nói: "Có gì ghê ghớm đâu mà không thể nhắc lại? Mặc dù Nam Tinh lớn hơn con mấy tuổi, nhưng dựa theo vai vế, con bé phải gọi con một tiếng chú."
Khụ... Nam Tinh đang dùng cơm bị sặc.
Ông cụ Quý cắt ngang cả đám tán gẫu: "Được rồi, ăn cơm đi."
Quy tắc của bữa cơm nhất định không được ăn no, sau khi ăn xong Nam Tinh đi dạ du Nam Hồ, ông cụ bảo Quý Đông Lâm dẫn đường. Vì Tây Mễ bị cảm chưa khỏi, không tiện đi lại trong gió, dứt khoát làm ổ trong phòng ngủ nghịch điện thoại.
Đẩy cánh cửa sổ gỗ thuần được khắc hoa ra, mùi hoa trong đình viện được từng cơn gió mát lùa vào. Cô chống cằm trên ô cửa, không hiểu sao lại nhớ tới lần đầu gặp Ứng Khúc Hòa ở khách sạn của trấn cổ.
Đến tám giờ, Tây Mễ đói đến thực sự không chịu nổi, đành nói với quản gia nhà họ Quý mượn phòng bếp dùng. Thức ăn trong phòng bếp nhà họ Quý không chút dưa thừa, bị xử lý sạch sẽ. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh chỉ có hải sản tươi, cô xoa xoa bụng trống trơn, không biết nên làm món gì ăn.
Cô nấu một nồi nước, nhìn chằm chằm vào bọt nước sôi sùng sục, ma xui quỷ khiến gọi điện thoại cho Ứng Khúc Hòa.
Đầu bên kia không ai nghe máy, cảm giác mất mác tràn khắp toàn thân, cô dựa vào bếp lò, hai tay vô lực rủ xuống.
Mười phút sau, Ứng Khúc Hòa gọi điện lại.
Nghe thấy giọng nam trầm lắng ở đầu bên kia điện thoại, Tây Mễ cảm thấy trái tim như bị búa tạ đập cho một phát. Gần như cà lăm: "Ứng... Ba ba..." Hít sâu một hơi, cuối cùng dứt khoát trịnh trọng kêu lên: "Thầy."
"Chuyện gì?"
"Cái đó..." Ngón tay Tây Mễ gõ ở trên tấm thớt, như gõ phím đàn Piano, "Tôi có hơi đói, muốn nấu chút đồ ăn, nhưng trong tủ lạnh toàn là hải sản, tôi nên làm món gì cho phù hợp đây?"
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng nói từ tính lại truyền tới lần nữa: "Cháo hải sản đi, nấu loãng thôi."
"Ừm..." Tây Mễ nắm chặt điện thoại, mũi chân đá bếp lò, "Biết rồi, vậy... tôi, cúp máy trước?"
"Đợi chút."
Lòng muốn cúp máy bị giọng nói ở đầu bên kia điện thoại ngăn lại.
"Để điện thoại bên cạnh, mở loa to lên," Ứng Khúc Hòa ngừng chút, lại nói: "Bệnh của em vẫn chưa khỏi, nấu loãng chút mới tốt, dựa theo cách của tôi mà làm."
"Được..." Tây Mễ làm theo lời anh, để điện thoại ở bên cạnh, "Được rồi."
Ứng Khúc Hòa từ tốn nói: "Non nửa bát gạo, một ít gạo nếp, 100g uyên ương bối*, hai con tôm tươi, nửa quả dưa leo, cắt thành hạt để dự phòng. Sau khi cho gạo vào nước đun sôi, cho hành gừng vào để lửa nhỏ nấu. Đợi gạo bung ra, nấu cháo đến đặc lại, cho thêm tiên bối**, tôm bóc vỏ, lại nấu thêm năm phút, bỏ hạt dưa leo vào, cho thêm chút muối. Dưa leo không nên cắt nát quá, nên giữ lại vị giòn của nó."
(* tr.a baidu thì tên đầy đủ là phỉ thúy uyên ương bối, là tên một món ăn, nguyên liệu chủ yếu là sò, nên t nghỉ uyên ương bối ở đây là sò á
** tiên bối cũng có nghĩa là sò tươi)
Đợi anh đọc xong cách nấu, Tây Mễ đã bỏ gạo vào trong nước, làm xong tất cả nguyên liệu chính phụ.
Cô lau tay, ngồi ở trên ghế đẩu ở phòng bếp, cẩn thận hỏi cái điện thoại: "Tôi đã nhớ kỹ cách nấu. Cúp... cúp máy nhé?"
"Muốn cúp điện thoại của tôi gấp như vậy à? Hửm?"
Trong điện thoại truyền ra âm thanh có hơi không vui, Tây Mễ vội vàng giải thích: "Nấu cháo ít nhất cần bốn mươi phút, hay là sau khi làm xong... Tôi chụp ảnh gởi qua cho anh, nộp bài?"
"Tôi muốn nghe em nói toàn bộ quá trình bài tập."
"Được rồi..."
Ngay sau đó là một hồi im lặng.
Im lặng này có chút ngượng ngùng, cô bắt đầu hối hận khi gọi điện thoại cho anh. Đêm khuya như vậy rồi đương nhiên cháo hải sản thích hợp hơn, tại sao còn gọi điện thoại hỏi Ứng Khúc Hòa chứ?
Cô ho nhẹ một tiếng phá tan ngượng ngùng, hỏi anh: "Anh đang ở đâu... Làm cái gì?"
Ứng Khúc Hòa: "Dắt chó đi dạo."
"Muộn thế này sao?" Nước đã bắt đầu sôi, Tây Mễ mở nắp vung, dùng muôi gỗ khuấy gạo. Cô hỏi: "Vậy, Ulrica có khỏe không?"
Ứng Khúc Hòa gần như trả lời không chút do dự: "Có chút không ổn."
"Sao... Sao thế?" Tây Mễ nghi ngờ, trước khi đi con chó còn hoạt bát chó nhảy loạn mà, sao giờ lại không ổn?
"Hơi phiền muộn không vui," Ở bên kia điện thoại, Ứng Khúc Hòa đứng sững ở dưới đèn đường, nhìn Ulrica đang vui vẻ đùa giỡn với một con chó Samoyed ở phía xa, ngừng một chút, bổ sung thêm: "Có lẽ là em không ở đây, cho nên phiền muộn không vui."
Tây Mễ nghĩ, nếu phiền muộn không vui là chủ nhân Ứng Khúc Hòa, mà không phải Ulrica, có lẽ cô sẽ vui vẻ.
Một cuộc điện thoại đứt quãng, cháo hải sản tươi thơm ngon ra lò, Tây Mễ dùng lỗ tai và vai kẹp điện thoại, hai tay bưng bát cháo ra khỏi phòng bếp, sau đó ngồi ở trên bậc thềm ở sân sau, múc một muỗng, đưa tới bên miệng thổi nguội: "Tôi đang ăn, mặc dù vị trong miệng vẫn rất nhạt, nhưng ngửi mùi lại rất thơm, anh và Ulrica vẫn còn ở bên ngoài sao? Mau dẫn nó về đi, nghỉ ngơi sớm chút."
"Ừ." Đầu bên kia điện thoại, Ứng Khúc Hòa im lặng một lát, gọi tên cô: "Tây Mễ."
"Hửm?" Tây Mễ cầm điện thoại mở loa lớn, để trên mặt đất, vừa đưa cháo vào miệng, vừa nghe anh nói chuyện.
"Thật ra, anh nhớ em."
Lách cách...
Muỗng sứ rơi xuống đất, vỡ làm hai.
Trái tim Tây Mễ tựa như bị sét đánh, ầm ầm vang dậy.