Chương 20
“Oh my god! Bạn Ngọc Lan lại bám đuôi vào trong này à? Thế mà mình cứ tưởng bạn không muốn vào cơ đấy.” Vừa nhìn thấy Lan, Anna lại nổi máu…cạnh khóe.
“À…thực ra tôi cũng không muốn vào đâu, chẳng qua là Hoàng năn nỉ tôi vào thôi. Nể tình Hoàng tôi mới bước vào đây đó” Lan vênh mặt.
“Xì…Hoàng mà phải hạ mình năn nỉ loại người như cô á? Chuyện lạ chưa từng thấy. À Quỳnh ơi…” Anna chớp chớp mắt quay sang Quỳnh “…hình như đang có bão cấp 10 không có xu hướng thay đổi thì phải. Tớ sợ quá! Oh my god!”
Cô lại quay sang nhìn Lan giờ đã tức nổ đom đóm mắt:
“Oh Oh, coi nào coi nào, sao you lại phải angry như vậy! Hay là bạn đang tức giận cơn bão số 10. Cũng đúng cũng đúng, bão làm thiệt hại nặng nề lắm nha! God bless us!”
“Cô…”Lan giậm chân, đôi giày cao gót giẫm cái “Cốp” xuống sàn đá “Tôi ra ngoài đây”
“Cứ tự nhiên đi. Ở đây không ai hoan nghênh người như cô đâu. Đừng tưởng được làm người mẫu thời trang mà muốn làm gì cũng được nha! Cô coi thường bọn tôi quá rồi đấy!”
Anna vênh mặt lên gửi gắm những lời nhắn nhủ cuối cùng đến cô bạn Ngọc Lan trước khi cô ta khuất tầm mắt.
“Hoàng này, cậu ở lại nói chuyện với Quỳnh đi nha. Mình ra ngoài đây.”
“Ừm” Hoàng khẽ gật đầu
“Hi Hoàng!” Quỳnh cười “Cậu và Lan vẫn tốt chứ? Ý tớ là…quan hệ của hai người…”
“Hả? Tớ và Lan có quan hệ gì cơ?”
“Hm…à…quan hệ…quan hệ bạn bè đó đó”
“Vẫn tốt. Nhưng Lan hay gây gổ với mọi người quá trời. Cứ hiền như cậu có phải tốt không? Hì hì “
Cô cười ngượng, đó có lẽ là câu nói hay nhất của năm. Nhưng còn với Hoàng thì…cậu nghĩ mình đã hơi quá khi bộc lộ cảm xúc trong lòng. Đã từng thất bại một lần trong tình yêu nên Hoàng vẫn không dám thổ lộ…
“Ơ…nhưng tớ thấy Lan rất quan tâm đến cậu mà?”
“Nhưng tớ không yêu cô ấy. Tớ chỉ coi cô ấy như một người em gái mà thôi.”
Quỳnh cố kìm nén cảm giác hạnh phúc trong lòng.
“Vậy…cậu không có…tình cảm gì với Lan sao?”
“Tỉnh cảm gì chứ? Mà giọng cậu hôm nay làm sao vậy Quỳnh?”
“A…à…tớ…khát nước. Lấy giùm tớ cốc nước với.”
Cậu vội vàng đưa nước cho cô. Quỳnh uống một hơi cạn sạch, như thể nước có khả năng kìm nén niềm hạnh phúc trong cô lúc này.
Tuy nhiên thì Hoàng lại hiểu nhầm cô có vấn đề thật @@~
“Cậu uống nữa không? Xem ra cậu không được ổn thật rồi!”
“Không…tớ chỉ khát thôi mà!” Quỳnh xua tay.
Đúng là chỉ có ở bên cô gái này, Hoàng mới thấy cuộc sống có ý nghĩa. Cậu nhận ra, người con gái trước mặt chính là một nửa mà mình đang tìm kiếm.
“Cảm ơn cậu…” Hoàng dừng lại một giây, thở dài nói tiếp “…lẽ ra người nằm trong đây là tớ mới đúng…”
“Bạn bè với nhau làm sao mà khách sáo thế!”
“Vậy tớ lấy thân trả ơn, làm bạn trai cậu nhé. Haha…”
“Gì cơ?” Quỳnh như không tin vào tai mình.
“Tớ đùa ấy mà…haha…”
Tuy vậy nhưng cả hai lại cùng đỏ mặt -_-!
[email protected]
Trời bắt đầu tối. Mọi người đến thăm Quỳnh cũng về hết. Chỉ còn cô với Hoàng, cùng nhau đi dạo trong vườn hoa phía sau bệnh viện…
“Quỳnh, cậu thích ngắm hoàng hôn chứ?”
“Ừ. Rất đẹp.”
“Vậy chúng ta ngồi đây ngắm đi!”
Cậu dìu cô vào chiếc ghế đá, nơi lý tưởng nhất để ngắm cảnh: vừa có góc nhìn tốt, vừa không mỏi chân. Hoàng hôn hôm nay rất đẹp. Ánh mặt trời le lói, đo đỏ, những tia nắng cuối cùng tuy ít ỏi nhưng dường như lại có thể gột sạch được hết muộn phiền trong lòng ta, khiến ta có cảm giác thật yên bình.
“…được bên em mãi mãi, được yêu em ấm nồng. Dưới nắng hồng, anh nguyện trọn kiếp yêu em. Dù đời có nắng hay mưa…”
Chuông điện thoại của Hoàng vang lên…
“Đi ra sân trước của bệnh viện sẽ có bất ngờ cho mày đó Thiên Hoàng…haha…”
“Ông là ai?”
“Mày không cần biết. Hoặc mày ra đây một mình hoặc con nhỏ người mẫu Ngọc Lan sẽ biến mất khỏi thế gian này…mãi mãi…hahaha…”
Dù gì Lan cũng là bạn của Hoàng, cậu không thể không cứu.
“Quỳnh này, cậu có thể tự đi vào phòng bệnh được không? Hay cậu cứ ngồi đây chờ một chút…à…thấy lạnh thì…ừm…Lan đang gặp nguy hiểm…cậu…”
Lời của Hoàng thốt ra chẳng đâu vào đâu, cũng may là cô hiểu.
“Ok tớ tự lo được mà. Cậu mau đi cứu Lan đi!”
Lúc này Quỳnh không hề cảm thấy Ngọc Lan khó ưa mà ngược lại còn rất lo cho cô ấy.
Hoàng đi rồi, cô chầm chậm bước từng bước, vịn một tay vào bất cứ thứ gì cô cho là chắc chắn, cơ thể cô còn yếu lắm…
Hai tên áo đen theo sát phía sau mà cô không hề hay biết. Cho đến lúc cô linh cảm được, khựng người lại, cũng là lúc, bọn chúng chụp thuốc mê lên mặt cô. Một lần nữa, nàng công chúa nhỏ của chúng ta lại gặp nguy hiểm…