Chương 6
Editor: Lovenoo1510
Ông cụ Phó uống rượu say, Phó Minh Thời đưa ông xuống núi, Chân Bảo chạy bộ về nhà, dọn dẹp qua loa phòng của ba mình, đổi chiếu, chăn màn, xong việc, cô nghe thấy tiếng ngỗng kêu ở trong sân, cô đi đến ban công nhìn qua, thấy rõ những con ngỗng lại ngăn ở cửa, không cho Phó Minh Thời tiến vào.
Chân Bảo tranh thủ thời gian đi đón người.
Phó Minh Thời đi theo đằng sau cô vào trong nhà, nhìn thấy những con ngỗng trắng lớn đang nhìn mình chằm chằm, anh mơ hồ lại thấy hai chân mình đau đớn.
Lên đến tầng hai, đi ngang qua phòng ngủ của Chân Bảo, vì cửa mở, nên Phó Minh Thời vô tình thấy thoáng qua. Có hơn mười cái bình nhỏ, trên vách tường dán giấy màu xanh nhạt, hơn nữa còn có dấu vết chân thực của đất ruộng, ở phía bắc có bày một chiếc giường gỗ tự làm, trên giường phủ chiếu, chăn và gối đều là màu hồng nhạt.
Bên giường còn có một tủ sách nhỏ tự chế, có mấy hàng sách được bày ngay ngắn, 《từ điển Tân Hoa》, 《từ điển anh hán》bọc bên ngoài bằng giấy màu đỏ thẫm rất dễ gây sự chú ý của người khác, giống như là sách vở thiết yếu của học sinh cấp ba.
“Gian phòng này vừa thu thập xong, nên hơi lộn xộn một chút.” Cô biết rõ bọn họ là kẻ có tiền, để họ nhìn thấy gian phòng cũ nát nhà mình, làm Chân Bảo không khỏi áy náy.
“Ông thích ở nhà theo phong cách cổ xưa.” Phó Minh Thời cẩn thận từng chút một đem ông cụ Phó đặt lên trên giường, trời rất nóng, anh chỉ giúp ông cụ sắn tay áo, không đắp cái chăn màu xanh nhạt trên giường kia.
“Tôi đi lấy nước cho ông Phó lau mặt.” Thu xếp tạm thời ổn thỏa, Chân Bảo quay người đi ra ngoài, đi tới cửa, thấy Phó Minh Thời như muốn theo ra cửa, Chân Bảo nghi ngờ quay đầu lại.
Phó Minh Thời bình tĩnh nhìn cô, “Tôi sẽ chăm sóc ông nội, cô cũng đi rửa mặt đi.”
Lúc này Chân Bảo mới nhớ ra cô vừa khóc, lại mới chạy bộ về nên cả người đầy mồ hôi…
Ai cũng không muốn gặp người bẩn, Chân Bảo đỏ mặt, cam chịu an bài của Phó Minh Thời, bước nhanh xuống dưới lầu. Trước cô mang cho Phó Minh Thời một chậu nước, sau khi Phó Minh Thời rời đi, cô mới thu quần áo phơi nắng ở sân sau, đi đến nhà bà nội ở sát vách lau người, tắm rửa sạch sẽ mới về nhà.
Lầu một không có ai, Chân Bảo chậm rãi lên lầu.
Phó Minh Thời ngồi ở một bên giường trông coi ông nội, nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn ra bên ngoài.
Chân Bảo đã từng đắc tội với anh, nên chột dạ nhìn thẳng anh, nhỏ giọng hỏi về ông nội: “Hai người, có uống nước không?”
Phó Minh Thời: “Không cần, cô thu thập một chút, ngày mai chúng ta xuất phát.”
Ông nội phải trị bệnh, công việc của anh cũng bận bịu, không thể lãng phí thời gian.
Nhắc tới việc đi Đế Đô, ánh mắt Chân Bảo trở nên ảm đạm, cô quay người trở về phòng ngủ sách vách của mình, đóng cửa lại, ngồi ở trên giường ngẩn người. Cô đã lớn như vậy, nơi cô đi xa nhất cũng chỉ hơn trăm dặm ngoài thị trấn, Đế Đô là thành phố lớn như vậy, cô chỉ mới thấy qua TV.
Đến đó cuộc sống của cô sẽ như thế nào?
Cô tích góp được hơn hai ngàn gởi ngân hàng, gà có thể bán được năm trăm, ngỗng…
Chân Bảo không nỡ bán ngỗng, gà mái còn đẻ trứng, ngỗng trông nhà, cô đi câu cá, chúng nó còn có thể giúp cô bắt cá nhỏ.
Còn Hắc Đản, Chân Bảo đều không nỡ bỏ.
Xế chiều bà nội ở sát vách mời bọn họ qua nhà ăn cơm, ông cụ Phó cũng đã tỉnh, rửa mặt, tinh thần vô cùng phấn chấn.
“Phượng Bảo đã thu thập xong hành lí chưa?” Sau khi ăn xong ông cụ Phó hỏi Chân Bảo.
Chân Bảo cúi đầu.
Ông cụ Phó nhìn Hắc Đản nhàn rỗi đi xung quanh cô, nở nụ cười, “Có phải cháu không nỡ bỏ Hắc Đản? Không có việc gì, chúng ta có thể mang theo Hắc Đản trở về.” Người trong thành phố đều thích chó, Chihuahua, Husky, Quý Tân gì gì đó, ông cụ Phó cũng thích chó, trung thực nghe lời dễ nuôi, không có nhiều tật xấu.
Mắt Chân Bảo sáng lên, nhìn chuồng ngỗng, “Có thể mang ngỗng đi cùng không?”
Ông cụ Phó bị nghẹn, mắt thấy Chân Bảo lộ vẻ thất vọng, vội nói: “Có thể có thể có thể, biệt thự có bể bơi, đằng sau cũng có hồ, vừa vặn phù hợp với chúng nó.”
Chân Bảo lại có hy vọng, nhìn về phía Phó Minh Thời xác nhận.
Phó Minh Thời không có cách nào tưởng tượng được hình ảnh bể bơi bị một đàn ngỗng chiếm cứ, nhưng anh không có đả kích Chân Bảo, chỉ nhắc nhở Chân Bảo một việc: “Vận chuyển sủng vật cần cung cấp giấy tờ kiểm dịch.”
Ông cụ Phó lập tức nói: “Cái này dễ nói, đêm nay ông sẽ mang Hắc Đản cùng mấy con ngỗng đi thành phố C trước, sáng mai hai đứa xuất phát, chờ hai đứa đến sân bay, khẳng định là đã làm xong giấy tờ.” Người khác làm. Khả năng giấy chứng nhận phải mất vài ngày, nhưng nhà họ Phó có tiền có quan hệ, việc nhỏ như vậy không cần phải buồn phiền.
“Hiện tại ông đi luôn sao?” Chân Bảo kinh ngạc hỏi, Phó Minh Thời cũng nhíu mày nhìn về phía ông nội.
Ông cụ Phó trịnh trọng nói dối Chân Bảo: “Ông nội có hẹn với bác sĩ, đêm nay phải trở về, Phượng Bảo cháu từ từ thu dọn đồ đạc, không cần phải gấp.” Nói xong lại dặn dò Phó Minh Thời, “Phượng Bảo lần đầu đi xa nhà, trên đường đi con phải chiếu cố cô ấy thật tốt.”
Thừa dịp Chân Bảo không chú ý, ông vụng trộm nháy mắt.
Phó Minh Thời lập tức hiểu rõ, ông cụ đang cố ý tạo cơ hội để anh và Chân Bảo ở cùng một chỗ.
Nhìn Chân Bảo vẫn đang ngây ngốc hỏi thăm bệnh tình của ông cụ, Phó Minh Thời dời mắt, không vạch trần ông cụ.
Hai bảo vệ ông cụ dẫn theo, thêm lái xe của Phó Minh Thời, ba người lóng ngóng nhưng hiệu suất lại vô cùng cao đã thu phục được bảy con ngỗng trắng lớn, bắt thêm con Hắc Đản đang gào khóc, theo cụ Phó đi suốt đêm, chỉ chừa lại cho Phó Minh Thời chiếc xe đại chúng thuê lúc đến.
Chân Bảo đứng ở trên con đường xi măng, nhìn ông cụ lẩm bẩm: “Để vào trong vali, có bị ngột ngạt hay không?”
“Cháu bảo lái xe cứ cách một giờ lại mở vali phía sau ra một lần để chúng nó thở, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.” Phó Minh Thời đóng cửa xe, tay trái cầm vali hành lý, bên trong là Laptop và hai bộ quần áo.
Xác định ngỗng sẽ không xảy ra sự cố gì, rốt cuộc Chân Bảo mới ý thức được một vấn đề khác, đêm nay Phó Minh Thời sẽ ở cùng một chỗ với cô!
“Anh, cái hiệp nghi trước hôn nhân kia coi như tính luôn sao?” Đi theo sau lưng Phó Minh Thời, Chân Bảo nhìn vali hàng lý của anh hỏi.
Phó Minh Thời quay đầu lại, Chân Bảo cụp mắt, nhìn không ra đến cùng là có ý gì, anh suy nghĩ một chút mới hỏi: “Cô chỉ phương diện nào?”
Chân Bảo xấu hổ nói, hỏi số điện thoại di động của anh.
Chủ để chuyển biến quá nhanh, Phó Minh Thời ngẩn người, tiếp đó báo ra dãy số điện thoại di động.
Điện thoại Chân Bảo sử dụng chính là điện thoại cũ cần được bảo tồn của hãng Nokia uy tín, thừa dịp Phó Minh Thời tắm rửa ở dưới lầu, cô đóng kỹ cửa, tựa vào giường soạn một tin nhắn.
Nhà họ Chân không có phòng tắm riêng biệt, sau nhà dùng tấm ván gỗ vây quanh ngăn cách làm một phòng đơn giản. Công việc của Phó Minh Thời bận rộn, nên khi tắm anh cũng mang điện thoại theo bên cạnh, nghe thấy âm thanh tin nhắn, anh tắt vòi tắm hoa sen đi, lau lau tay rồi cầm điện thoại lên.
Là một số lạ, nội dung: Phó Tổng, tôi không cần anh cho tôi tiền, tôi chỉ hy vọng ông nội Phó nhanh chóng khỏe lên, ông tốt rồi tôi sẽ trở về, đến lúc đó anh với người trong lòng anh kết hôn là được.
Nước trên tóc anh lăn xuống, Phó Minh Thời lau sạch trên mặt, trả lời cô: Tôi không có người trong lòng.
Chân Bảo thấy tin nhắn, cô buồn phiền, cô muốn khéo léo nhắc nhở Phó Minh Thời nhớ kỹ hai người là đính hôn giả, lời này của anh là có ý tứ gì?
Cắn cắn môi, Chân Bảo tiếp tục gửi tin nhắn: Vậy, việc chúng ta đính hôn là giả, phải không?
Phó Minh Thời nhăm mày: Đính hôn là thật, đến cùng mà cô không muốn, thì có thể không kết hôn.
Chân Bảo có phần mơ hồ, nghĩ đến lời nói của ông cụ Phó, cô từ từ gõ chữ: “Sau khi đính hôn, phải ở cùng một chỗ sao?”
Phó Minh Thời dừng lại vài giây, trả lời cô: Ông cụ hy vọng cô ở bên tôi.
Tin nhắn vừa gửi đi, bỗng nhiên Phó Minh Thời nhớ đến bộ dáng sốt ruột của cô khi vào phòng, anh không khỏi bật cười: Không ở cùng phòng.
Cuối cùng Chân Bảo cũng yên tâm: Ừ.
Phó Minh Thời đợi cô trả lời, nhưng chỉ nhận được một chữ “Ừ”, không hiểu sao anh có chút thất vọng, anh để điện thoại di động xuống, tiếp tục tắm rửa.
Ngày hôm sau hai người gần như ngủ dậy cùng lúc, Chân Bảo nấu cháo, hấp lạp xưởng làm bữa sáng.
Phó Minh Thời chưa từng ăn lạp xưởng, xuất phát từ sự lễ phép anh mới gắp một miếng, không nghĩ đến lạp xưởng lại hơi cay, càng nhai càng thấy thơm.
“Cái này là cô làm sao?” Anh ăn liên tục hai bát cháo, rồi Phó Minh Thời chỉ vào mấy miệng lạp xưởng còn dư hỏi.
Chân Bảo gật đầu, đôi môi đỏ hồng.
Phó Minh Thời mở to mắt, “Mùi vị không tệ.”
Trong nhà Chân Bảo vẫn còn mấy đoạn, đang do dự có nên mang đi hay không, vội hỏi: “Vậy chúng ta mang theo, để ăn trên đường được không?”
Phó Minh Thời không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Đưa cho bà Quách đi, cả những con gà kia nữa, không tiện mang theo.”
Chân Bảo không nỡ bỏ, cô nhỏ giọng: “Gà có thể bán được bốn trăm đấy.” Hiện tại cô đang thiếu tiền.
Khóe miệng Phó Minh Thời khẽ giật: “Cô giúp tôi chăm sóc ông nội, về sau định kỳ tôi sẽ trả lương, đây là việc cô nên được.”
Chân Bảo cam chịu, đợi cô đến Bắc Kinh, có phải cô có thể tìm một công việc chính thức lần nữa hay không.
Nhắn nhủ cùng bà Quách xong, Phó Minh Thời và Chân Bảo đi lên lầu lấy hành lý.
Chân bảo có hơn mười khối tiền để trong vali hành lý, cô nhét đến tràn đầy vali, Phó Minh Thời xách đều là sức con trai, vậy mà khi anh cầm lên đã lập tức buông xuống, hỏi Chân Bảo đã nhét những gì. Chân Bảo thấy anh ngại nặng, nên muốn tự mình xách, Phó Minh Thời nhìn thấy giá sách ở góc giường trống rỗng, nên ngăn Chân Bảo lại, ngồi xổm xuống mặt đất mở vali hành lý ra.
Phía dưới đều là quần áo, phía trên chất đầy sách, tất cả đều là tài liệu giảng dạy cấp ba, kể cả hai quyển từ điển như cục gạch kia nữa.
“Đây là cô đang tự học?” Phó Minh Thời mở một quyển tài liệu giảng dạy Anh ngữ cũ, kinh ngạc hỏi.
Chân Bảo lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không phải là tự học, tôi ở nhà một mình nên nhàm chán, đọc giết thời gian đấy.”
Cô thích đọc sách, sau khi nghỉ học vì ở nhà nhàm chán, nên đến nhà một chị thi đại học ở cùng thôn mượn sách, chị ấy đã đưa tất cả cho cô.
Đột nhiên trong đầu Phó Minh Thời toát ra một ý niệm, đứng lên nhìn Chân Bảo: “Tôi sẽ giúp cô chuyển trường đến Bắc Kinh, sau đó sẽ mời giáo viên đến dạy tại nhà để phụ đạo cho cô một tháng, cô phải chuẩn bị thật tốt để tham gia kỳ thi đại học vào tháng sáu này.”
Anh có thể dựa vào quan hệ để làm cho cô một tấm bằng đại học, nhưng nếu như Chân Bảo thích đọc sách, thì Phó Minh Thời cũng muốn nhìn thấy một chút bản lĩnh thật sự của cô, có thể kiểm tr.a ra được điểm gì đó của cô vợ nhỏ nông thông này.
“Kỳ thi đại học?” Chân Bảo không có bao nhiêu tin tưởng, “Tôi có thể thi đậu sao?”
“Thi thì mới biết được.” Phó Minh Thời kéo vali hành lý tới trước mặt cô, sau đó lùi về phía ngoài cửa, “Cô chọn lấy hai bộ quần áo để thay đổi, những thứ khác đều không cần mang đi, đến Bắc Kinh tôi sẽ mua giúp cô sách phụ đạo mới.”
Nói xong cũng không đợi Chân Bảo cự tuyệt, anh đi ra trước.
Chân Bảo nhìn vali lớn của mình, nếu để cùng một chỗ với vali xa hoa của Phó Minh Thời thì nhìn có chút khó coi, nên cô liền ngoan ngoãn, chọn lấy hai bộ quần áo mình thích nhất, rồi vụng trộm đem qυầи ɭót và áo ngực nhét vào trong áo ngắn tay, miễn cho Phó Minh Thời trông thấy lúc mở vali ra.
Kéo sợi xích, Chân Bảo cầm vali hành lý đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy Phó Minh Thời đứng ở một bên, vẫn một thân tây trang màu đen, dáng người thẳng thớm.
Cái gì cũng không nói, Phó Minh Thời cúi người nhận lấy vali hành lý, trực tiếp đi về hướng cầu thang.
Chân Bảo lặng yêu đi phía sau anh, nhìn thấy bóng lưng của “Vị hôn phu” mới nhận biết không lâu, lại nhìn những đồ dùng cũ kĩ quen thuộc trong nhà một lượt, cô đột nhiên có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Cô ngồi bên này.” Phó Minh Thời cất kỹ vali hành lý, vượt qua đến giúp cô mở cửa xe tay lái phụ.
Châm bảo chậm chạp đi tới, lên chiếc “Xe hung ác” này, xe đại chúng màu đen.
Xe đóng cửa lại, một loạt tiếng bước chân ở phía sau, Phó Minh Thời tiến đến từ bên cạnh, cô ngồi nhìn càng thấy chân của anh dài.
“Dây an toàn.” Trước khi xe di chuyển, chuẩn bị xuất phát, anh phát hiện thấy trên vai cô trống trơn, nên thuận miệng nhắc nhở.
Chân Bảo cúi đầu, tìm một vòng, không biết cái nào là dây an toàn.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi loại xe con này, trước đó, cô chỉ đi qua xe khách, xe buýt.
Không tìm thấy được dây an toàn, cô lại cảm thấy người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm, Chân Bảo rất quẫn bách.
“Như vậy.” Phó Minh Thời xoay sang bên cạnh, thò tay kéo dây an toàn.
Chân Bảo mím môi, theo dõi tay anh, vừa muốn nhận lấy, Phó Minh Thời đã bắt đầu giúp cô điều chỉnh dây lưng.
Chân Bảo đành phải ngồi im không dám nhúc nhích, cô muốn nhìn một chút xem rốt cuộc phải làm như thế nào, kết quả là cô vừa cúi đầu xuống, chỉ thấy dây an toàn vừa vặn kẹp vào ngực cô.
Mặt Chân Bảo nóng lên, xấu hổ quay mặt đi.
Phó Minh Thời cũng không ngờ bộ dáng của cô như học sinh cấp ba, dây an toàn vừa siết chặt đã tạo ra hiệu quả rõ ràng như vậy, anh vốn còn muốn làm mẫu kỹ thuật cài dây an toàn cho cô, nhưng thoáng nhìn thấy cổ cô đã phiếm hồng, nên anh đâu còn tâm tư dạy học nữa, vội nhanh chóng giúp cô cài dây an toàn xong, xoay mặt qua chỗ khác nắm chặt tay lái, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Xe chạy đi thật xa, Chân Bảo vẫn còn nghiêng đầu.
Bầu không khí trong xe có chút khẩn trương, đến nỗi làm Phó Minh Thời cảm thấy cấp bách, cô một mực như vậy, làm tâm anh nhiễu loạn.
“Điện thoại di động của tôi có trò chơi, cô có muốn chơi một chút không?” Phó Minh Thời dừng xe lại bên đường, một bên cầm điện thoại một bên hỏi.
“Trò chơi gì?” Rốt cuộc Chân Bảo cũng quay mặt qua, mặt cô vẫn còn hơi đỏ.
“Chờ một chút.” Trước hết Phó Minh Thời tìm kiếm những trò nữ sinh thích, sau đó tải về những trò cô có khả năng thích.
Chân Bảo trông ngóng nhìn màn hình di động.
Phó Minh Thời đổi cho cô một trò chơi.