Chương 22
Ký túc xá người đến người đi, Phó Minh Thời cầm chặt tay Chân Bảo, nhanh chóng dắt cô rời khỏi trận địa.
Giữa trưa ngày mua thu, ánh mặt trời ấm áp, nghênh đón ánh nắng mặt trời chiếu vào, cả người Chân Bảo từ cao đến thấp đều nóng, giống như ngâm mình trong nước nóng vậy.
Cô thử giãy ra khỏi bàn tay ấm áp của người đàn ông này.
Phó Minh Thời dùng sức nắm, nghiêng đầu nhìn cô, “Sao lại phát hoả vậy?”
Anh đứng ở bên trái, đầu Chân Bảo chếch về phía phải: “Ăn mấy quả quýt.”
Phó Minh Thời bật cười, coi như cô thực sự ăn quýt, nhất định là cũng có liên quan tới nụ hôn kia.
“Anh đừng như vậy……….” Chân Bảo lại bỏ tay anh ra. Trước lúc đến Đế Đô đã nói đính hôn giả, anh làm gì lại suốt ngày động tay động chân? Chân Bảo không muốn, nếu như anh có tâm tình cung cấp cho cô học đại học là có thể tuỳ ý sàm sỡ cô, thì cô sẽ lập tức về với ông bà.
Mặt cô chìm xuống, thật sự là mất hứng, nhìn thấy còn phải đi vài phút nữa mới có thể đến bên hồ, Phó Minh Thời đành buông tay cô ra trước.
“Đi nơi nào?” Chân Bảo dừng bước, cúi đầu hỏi. Cô xuống gặp anh, là hy vọng Phó Minh Thời đem lời nói nói cho rõ ràng, không phải mục đích đi cùng anh như vậy.
Trút hết mệt mỏi. Nghĩ đến lúc Phó Minh Thời ở trước cầu thang ôm cô nói câu “yêu thương nhung nhớ”, cô càng cân nhắc càng thấy không đứng đắn.
“Đi đến bên hồ, anh có lời muốn nói với em.” Phó Minh Thời thấp giọng giải thích nói, “Những lời kia không thích hợp nói trong điện thoại, vì vậy mấy ngày này vẫn không nói ra được.”
Chân Bảo nhếch miệng, tiếp tục đi theo anh đi về phía trước.
Hồ A Đại Giáo Viên nằm ở phía tây toà cao ốc Đồ Thư Quán, hồ hình dài hẹp, bờ hồ cũng có chút nhấp nhô. Lúc Phó Minh Thời dẫn Chân bảo đi đến bên cạnh một gốc cây hoè lớn ở bên hồ, vị trí che dấu tương đối tốt. Chân Bảo nhìn hai bên một chút, thấy xa xa có mấy nữ sinh đang vẽ, cô mới đem suy nghĩ nguy hiểm kia ép xuống.
Đã đến dưới gốc cây, Chân Bảo vẫn cúi đầu như cũ, chờ anh nói.
“Nhắm mắt lại, anh đi lấy ít đồ, chờ anh trở lại bảo em mở, em mới được mở mắt ra.” Phó Minh Thời xoay người, nhìn thẳng vào mắt của cô nói, giọng điệu ôn nhu như dụ dỗ trẻ nhỏ.
Khoáng cách quá gần, Chân Bảo quay đầu, nhíu mày hỏi: “Anh đến cùng là muốn làm cái gì?”
“Chậm nhất là ba phút thôi, em sẽ biết.” Phó Minh Thời nắm chặt bả vai của cô làm cô tựa vào thân cây, đôi mắt màu đen có chút khẩn cầu nhìn cô chăm chú, “Nghe lời, nhắm mắt lại.”
Chân Bảo do dự trong chốc lát, cũng không đến ba giây, nghe lời anh nhắm mắt lại, không biết là do vội vã thoát khỏi tay anh, hay còn là bị giọng điệu của anh đầu đọc, hoặc là, không muốn anh ở gần như vậy nhìn thấy khoé miệng bong bóng của cô.
“Đợi anh, tối đa là ba phút thôi.” Cô ngoan ngoãn, cuối cùng Phó Minh Thời cầm hai bả vai của cô, anh bước về phía cô gái cầm hộ hoa hồng khoảng mười bước, lại lần nữa quay đầu lại dặn dò cô nghe lời, “Đừng mở mắt.”
Anh đi thật, nắng chiều kéo dài bóng của anh, thật dài trải trên thảm cỏ bênh cạnh bờ hồ, đôi mắt màu đen cười cười nhìn cô gái dưới cây. Trở thành Tổng giám đốc tinh anh đã vài năm, hiện tại vẻ mặt hưng phấn, giọng nói trần đầy của anh như chỉ thuộc về chàng thanh niên có hơi thở thanh xuân vậy.
Lưng chân bảo tựa vào thân cây, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng gãi gãi vỏ cây.
Ba phút là bao lâu?
Chân Bảo lặng yên hơn, gió mát ở hồ trước mặt thổi tới, cô đếm tới 99, thì nghe được tiếng bước chân đang chạy của Phó Minh Thời. Chân Bảo lặng lẽ nắm chặt tay, hiếu kỳ không biết anh cầm cái gì.
“Bên kia đều là người, chúng ta chuyển hướng khác.” Tay phải Phó Minh Thời cầm hoa để ở sau lưng, tay trái vịn bả vai cô để cô xoay người, “Anh cho em mở mắt em mới được mở đấy.”
Chân Bảo đã nhắm mắt lâu như vậy, cái này cũng không nóng nảy trong chốc lát, từ từ xoay 90 độ.
Vừa đứng vững, bỗng nhiên thấy một mùi hương của hoa rất rõ ràng, giống như, mùi hương sữa tắm hoa hồng của Tiền Nhạc Nhạc dùng, mỗi lần Tiền Nhạc Nhạc tắm xong phòng vệ sinh đều tràn đầy mùi hương hoa hồng. Hiện tại cô ngửi thấy mùi hương hoa hồng này, so với mùi sữa tắm còn đậm hơn, còn tươi mới hơn……..
Chân Bảo quá hoang mang, chưa được sự cho phép của Phó Minh Thời, cô đã tò mò mở mắt.
Chứng kiến một bó hoa hồng, mấy bông chụm vào một chỗ, hoa hồng đỏ tươi, hương thơm kiều diễm.
Chân Bảo nhìn ngây người, từ từ ngẩng đầu.
Phó Minh Thời đứng ở một bên khác bó hoa hồng, đôi mắt màu đen nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc khi cô nhìn qua, hai ánh mắt giao nhau, Phó Minh Thời chợt phát hiện, cô ngu ngốc như anh đoán trước vậy, anh cũng khẩn trương hơn so với dự đoán. Tỏ tình, thế nào mới có thể tăng lãng mạn, lại nổi bật hơn đây?
Phó Minh Thời không thể tưởng tượng được, như không có thời gian suy nghĩ, anh đã quên mất mấy phương án đã chuẩn bị trên đường đi, khi anh bắt gặp ánh mắt tinh khiết như mặt hồ của cô, trong lòng anh như mặt nước dập dờn, cái kỹ xảo gì đó Phó Minh Thời đều đã quên.
“Phượng Bảo, anh thích em.” Đến gần một bước, Phó Minh Thời nhìn cô, thấp giọng nói, thần sắc nghiêm túc và dịu dàng của anh trước nay chưa từng có, giọng nói rất nhẹ, như lời bộc bạch trong phim cổ tích nước chảy róc rách, dẫn người ta đi vào giấc mộng của thế giới huyền huyễn.
“Phượng Bảo, lúc trước mới biết em, anh nghĩ làm một phần hiệp nghị trước hôn nhân, bởi vì em và anh không hiểu rõ về nhau, anh không có khả năng tiếp nhận việc em bỏ học từ cấp ba, em cũng không chắc sẽ thích một người lạ lẫm như anh, hiệp nghị là đường lui của cả anh và em. Nhưng ở trước mộ phần em khóc và đáp ứng ông nội sẽ đính hôn với anh, tình nguyện tự mình chịu uỷ khuất cũng muốn làm an lòng ông cụ, anh đã quyết định sẽ nỗ lực chiếu cố em, thử làm vị hôn phu chính thức của em, sau đó chờ em đồng ý, chúng ta sẽ thật sự kết hôn. Có thể đêm hôm đó, em gửi tin nhắn xác nhận với anh có phải là đính hôn giả hay không, bỗng nhiên làm anh động tâm, về sau, anh phát hiện….”
Nói đến đây, Phó Minh Thời cố ý ngừng lại.
Trái tim Chân Bảo đã bị anh treo ngược lên, môi hồng hé mở, kinh ngạc chờ anh tiếp tục.
Phó Minh Thời rất thích bộ dạng bây giờ của cô, cả người anh đều áp sát vào cô, một tay cầm hoa hồng đè bả vai cô, một tay ôm chiếc eo mảnh khảnh, nhẹ nhàng dùng sức, đem cả người cô ôm vào trong ngực. Chân Bảo theo bản năng giơ tay lên, nhưng khi hai tay vừa đỡ lấy eo của anh, lỗ tai cô bỗng nhiên ngưa ngứa, giống như có cái gì cọ qua.
Chân Bảo run lên, hơi thở đàn ông tiếp theo thổi đến, làm toàn thân cô đều mềm nhũn.
“Anh phát hiện, thích em cũng không cần phải nỗ lực, chỉ cần ở chung một chỗ, thì tự nhiên sẽ như vậy, muốn chiếu cố em, muốn yêu đương cùng với em.”
Yêu đương…
Trái tim Chân Bảo nhảy thình thịch, trước hôm nay, cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ yêu đương, cô thầm nghĩ mình sẽ nghiêm túc đọc sách học giỏi chuyên ngành, nhưng nếu như là anh…
“Cô Chân, anh là Phó Minh Thời, anh muốn yêu đương với em, em có nguyện ý không?” Hai tay ôm lấy cô, Phó Minh Thời từ từ ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh lại lần nữa khoá chặt ánh mắt của cô.
Quê của Chân Bảo, kế núi gần sông, rừng trúc rợp bóng, trẻ con từ nơi đó lớn lên, hầu như đều có đôi mắt trong suốt. Chân Bảo là đóa hoa xinh đẹp nhất trong thôn, cô cũng có một đôi mắt xinh đẹp nhất, lúc không cười sẽ giống như mặt hồ tĩnh lặng, trong suốt đến tĩnh mịch, khi cười rộ lên, sẽ biến thành trăng lưỡi liềm trên trời, cười đến trái tim của bạn cũng phải cong theo.
Nhưng bây giờ, Chân Bảo khóc, giống như sơn tuyền nghịch nghợm, tuôn ra hai hàng nước mắt, sau đó cô càng khóc càng nhiều.
Nếu như thích cô, vì cái gì mà anh không nói sớm? Hại cô mấy ngày này đều không ngủ ngon, còn tưởng rằng anh là người xấu.
“Phượng Bảo?” Phó Minh Thời luống cuống, từ đêm hôn nhau đó nhìn nội dung cô nói chuyện, anh tin rằng cô đã đồng ý, nhưng hôm nay gặp mặt, cô lại tức giận và khóc, Phó Minh Thời đột nhiên không còn tự tin nữa. Cô quá đơn thuần, nếu như yêu đương với cô là chuyện phiền não, vậy…
“Vì cái gì mà anh không nói sớm…”
Nghĩ đến khoé miệng có hoả phao, hiện tại cô lại khóc nhất định là nhìn sẽ càng khó coi hơn, đầu Chân Bảo chôn ở lồng ngực rộng lớn của anh, uỷ khuất hỏi.
Cô thật sự yêu thương nhung nhớ, trái tim phập phồng bất định của Phó Minh Thời, thoáng cái đã ổn định lại.
Nghe cô uỷ khuất chất vấn, Phó Minh Thời bất đắc dĩ ôm lấy cô, cúi đầu hôn tóc cô, tóc của cô vừa mịn vừa mềm, tựa như người cô vậy. Hôn đủ rồi, ngửi mùi tóc của cô cũng đã đủ, Phó Minh Thời mới cúi đầu giải thích: “Lúc ấy anh muốn nói với em, nhưng em không chịu xuống lầu gặp anh.”
“Vậy anh có thể gửi tin nhắn nha.” Chân Bảo cọ cọ nước mắt, lầm bẩm nói.
Phó Minh Thời cười, bờ môi lại chậm rãi chuyển đến bên tai cô, “Cả đời chỉ một lần thổ lộ, gửi tin nhắn, không đủ đứng đắn.”
Cả đời, chỉ một lần, thổ lộ.
Chân Bảo ngừng khóc, cũng không uỷ khuất, nhưng cô càng thấy xấu hổ khi đối mặt với anh.
“Còn có cái gì không hiểu không?” Phó Minh Thời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ ửng của cô, sâu xa hỏi áp đảo lại cô.
Biết rõ là anh nhìn cô, nên Chân Bảo nghiêng đầu sang một bên khác, suy nghĩ một chút, thật sự muốn biết một việc, “Vì cái gì mà không nói trước với em?”
Chưa thổ lộ đã hôn trộm, hại cô tức giận nóng nẩy, cuối cùng đều là lỗi của anh. Ngộ nhỡ cô không thích anh thì sao? Đột nhiên hôn, chẳng phải là không công lại chiếm được tiện nghi của cô à? Nếu là người hoàn toàn xa lạ, cô có thể sẽ tố cáo anh quấy rối. Quấy rối đấy.
“Nhịn không được.” Phó Minh Thời nắm lấy cằm của cô, từ từ quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại.
Động tác như vậy, làm mặt Chân Bảo càng đỏ hơn, cô khẩn trương nhắm mắt lại.
Thích cô gái này lộ ra bộ dáng xinh đẹp thanh thuần, đôi mắt Phó Minh Thời chuyển tối, tới gần cô một chút.
Hô hấp của anh như gió, nhẹ nhàng rơi lên trên mặt cô, bên cạnh đều là hương hoa hồng, nên hô hấp của anh cũng mùi hương đấy.
Tim Chân Bảo đều ngừng lại, cô nghĩ tới hình ảnh nam nữ chính hôn nhau trong phim thần tượng. Hôn, cô biết rõ Phó Minh Thời muốn làm gì, nhưng Chân Bảo không biết hiện tại cô nên làm như thế nào nữa.
Đầu môi cô ngưa ngứa, Chân Bảo đột nhiên quay đầu, cả người cô cũng xoay ra phía cây hoè sau lưng, che mặt cự tuyệt: “Không được, anh…” Cũng không đợi cô đứng vững, không đợi cô nói xong, đã bị Phó Minh Thời nhanh chóng cướp đoạt một cái vòng trở về, cùng dừng lực đem đỡ cô dựa lên trên thân cây, lấy thân cây làm bức tường, bá đạo mà cường thế giống như biến thành một người khác.
Lần đầu tiên đối mặt với Phó Minh Thời, chân Bảo mở to hai mắt nhìn anh.
Phó Minh Thời nhanh chóng chạm vào môi cô, thấy cô thành cái dạng ngốc nghếch này, anh đột ngột dừng lại, khàn giọng hỏi: “Em không muốn?” Cô đối diện với ánh mắt của anh, đôi mắt sâu kín, dường như nổi lên sự nguy hiểm.
Chân Bảo rất sợ, cô cúi đầu, xấu hổ nói, chỉ vào khoé miệng của mình cho anh nhìn.
Xấu như vậy, anh sao lại muốn hôn vào đây?
“Anh không ngại.”
Nếu không phải là không nguyện ý, Phó Minh Thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang ngăn cản miệng của cô, không thể chờ đợi được nữa.
Chân Bảo đỏ mặt nhắm mắt lại.
Động tác Phó Minh Thời cúi người rất vội, như diều hâu tấn công con thỏ, đến lúc thật sự hôn đến, anh lại cẩn thận từng li từng tí, chỉ nhẹ nhàng. Hôn bên môi trái của cô. Nhẹ nhàng, chỉ sợ đụng vào cái hoả phao kia, làm đau cô.
Cả người Chân Bảo cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, bờ môi cũng mím thật chặt.
Phó Minh Thời cảm thấy chưa đủ, nâng mặt cô lên, ý đồ muốn một nụ hôn thật sâu.
Thế nhưng lại vượt xa trình độ có thể tiếp nhận của Chân Bảo lúc này, cô không chịu nổi, trái tim dường như muốn nổ tung.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh, “Được rồi…”
Phó Minh Thời không nghe, cô vẫn còn trẻ. Hừ, anh thì đã hai mươi tám tuổi, đã sớm trưởng thành rồi.
Chân Bảo sợ chính là sợ sự trưởng thành của anh, khẽ đẩy không được, cô đột nhiên tăng sức lực.
Phó Minh Thời không phòng bị, nên lui về phía sau mấy bước.
Chân Bảo nhấc chân muốn chạy, Phó Minh Thời phản ứng rất nhanh, một tay túm lấy người kéo về, ôm vào trong ngực.
“Không được…”
“Được.”
Cô còn chưa có chuẩn bị tốt, Phó Minh Thời chỉ có thể đầu hàng.