Chương 3

Cơ Quân Dã cầm lọ thuốc Bách Ưu Giải trên bàn trà lên, cau mày hỏi: “Anh vẫn còn uống thuốc này à?”


Cơ Quân Đào ngồi trên sofa chơi với Leshy. Leshy là một con chó chăn cừu, sau khi xem bộ phim truyền hình Chú chó Leshy, Cơ Quân Dã cứ nhớ mãi không quên, quả thực có thể gọi là không buồn ăn uống. Sau đó, Cơ Quân Dã trải bao nhọc nhằn mới tìm được một con gần giống con chó trong phim, ngay cả tên cũng không muốn thay đổi. Hai ngày trước, Leshy bỗng dưng chán ăn, Cơ Quân Dã lo lắng đến mức vội vã mang nó đến gặp bác sĩ thú y, vài ngày sau cũng đỡ hơn một chút.


“Mấy hôm trước dọn đồ, phát hiện còn một lọ nên tiện tay để ở đây. Leshy, ném cái này vào thùng rác!” Cơ Quân Đào vỗ vỗ lên đầu Leshy, Leshy ngậm lấy lọ thuốc, vội vàng chạy vào bếp.
Cơ Quân Dã nhìn theo bóng Leshy với vẻ vô cùng cưng chiều: “Thằng bé này ngoan thật”.


Cơ Quân Đào đột nhiên nhớ tới cậu bé hôm qua đến nhà mình, thuận miệng nói: “Đáng tiếc là không biết nói, trẻ con bây giờ mồm mép lắm”.


Cơ Quân Dã không vui, lườm anh trai: “Leshy của chúng ta cũng biết nói, anh nghe không hiểu mà thôi. Hai ngày trước nó còn nói với em là nó nhớ anh, sống ch.ết bắt em phải dẫn nó đến thăm anh. Anh không được ghét nó, nó còn đang bị ốm đấy, hôm nay vẫn không ăn được mấy”.


Leshy chạy về, nằm cuộn tròn trong lòng Cơ Quân Dã, Cơ Quân Dã hớn hở ôm đầu nó dựa vào sofa: “Anh, đậu hôm qua ăn ngon thật. Đây là lần đầu tiên em được ăn đậu do chính tay anh bóc đấy. Hay là em lại đi mua một ít nữa để trưa nay chúng ta nấu ăn. A Thích đã mua được kha khá rượu tự nấu từ dưới quê, uống vào thì ổn lắm”.


available on google playdownload on app store


Cơ Quân Đào lắc đầu: “Em cũng biết tửu lượng của anh rất kém mà, rượu đó để em với A Thích uống đi. Đậu hôm qua là do bà Lỗ hái nên mới tươi thế, mua về chưa chắc đã ngon như vậy. Thôi đừng mua nữa”. Anh nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời hôm nay rất đẹp, ánh nắng chan hòa. Bây giờ chắc là cậu bé xinh đẹp kia đang đá bóng trên bãi cỏ.


Cơ Quân Dã “A!” lên một tiếng, nói: “Hay là chúng ta cũng trồng một ít rau trong vườn, em thấy không ít người ở đây trồng rau trong vườn hoa, có nhà còn trồng cả ngô, thân cây cao bằng thân người. Rất thú vị!”


Cơ Quân Đào liếc nhìn cô. Cô em gái này đã ba mươi tuổi rồi mà tính nết vẫn còn như trẻ con, từng làm không ít chuyện bồng bột. Mấy năm nay, cô hết chăm sóc mẹ lại đến chăm sóc mình nên đã lỡ tuổi xuân. Làm anh trai, anh luôn cảm thấy có lỗi, bây giờ cũng đến lúc để cô lấy chồng sinh con rồi.


“Tiểu Dã, năm nay em với A Thích cưới nhau đi. A Thích đã ba mươi bảy tuổi rồi. Mặc dù nó không nỡ giục em nhưng bố mẹ nó chắc chắn là sốt ruột lắm”.


Cơ Quân Dã sửng sốt, cười nói: “Không dưng sao nhắc đến chuyện này? Chẳng phải ngày nào em cũng ở bên anh ấy sao? Cưới hay không thì cũng có gì khác nhau. Anh thì thế nào? Định cô đơn tới bao giờ thế?”


Cơ Quân Đào sợ nhất là em gái nói chuyện này nên vội chuyển chủ đề: “Hôm nay là lập hạ đấy biết không?”


“Không biết, có vấn đề gì đáng chú ý sao?” Cơ Quân Dã tùy tiện gác chân lên bàn trà, khi thấy Cơ Quân Đào cau mày thì vội co lại. Cô nhỏ hơn Cơ Quân Đào năm tuổi. Mặc dù việc lớn việc nhỏ trong nhà hay ở phòng triển lãm tranh đều do cô lo liệu nhưng trước mặt anh trai, cô vẫn không dám xấc xược. Cơ Quân Đào không thích người có hành vi phóng đãng, cho rằng nghệ thuật là thứ ngấm vào xương tủy, không cần người nghệ sĩ phải cố tình tạo nên.


“Nghe nói phải ăn cơm đen”. Cơ Quân Đào nói, nhớ lại vẻ nghiêm trang của Đậu Đậu lúc kể chuyện, khóe miệng hơi cong lên: “Cơm hiếu thảo do hòa thượng Mục Liên, đệ tử của Như Lai phát minh ra”.


“Ngon không?” Cơ Quân Dã hào hứng: “Trưa nay chúng ta ăn món đó nhé. Em cũng chán ăn đồ ăn ở mấy nhà hàng gần đây rồi. Bây giờ anh thường xuyên ở đây, em nghĩ phải thuê một người giúp việc đến nấu cơm cho anh mới được”.


“Cơm nước không quan trọng, không cần phiền phức như vậy. Anh không quen có người lạ trong nhà, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp, làm vệ sinh nhà cửa đã làm anh thấy rất phiền rồi”, Cơ Quân Đào nói, “Cơm đen thì chắc nhà hàng không có. Trong cửa hàng bánh có bán cơm đen vị ngọt, em muốn ăn thử thì đi mà mua”.


Cơ Quân Dã nhụt chí, lắc đầu: “Thôi, đồ ngọt thì mùi vị như nhau cả, em không thích ăn. Nhưng mà tại sao anh lại biết những điều này? Hình như nhà chúng ta chưa ăn bao giờ mà”. Bà ngoại họ là người Pháp, mẹ là Hoa kiều, thư pháp, hội họa đều rất sành sỏi nhưng ăn uống lại thiên về phong cách Tây phương, ở nhà ăn cơm Tây còn nhiều hơn cơm Tàu. Vì thế, người thích uống rượu quê như cô đúng là loại lập dị trong nhà.


“Hôm qua bà Lỗ nói hôm nay sẽ làm cơm mặn cho con trai ăn, nghe nói ăn cơm đen thì không còn sợ muỗi đốt, ăn uống cũng sẽ ngon miệng hơn”. Hôm qua Cơ Quân Đào vừa hoàn thành một tác phẩm lớn, thân thể hơi mệt mỏi, chẳng mấy khi có thời gian nói chuyện thoải mái với em gái như vậy.


“Ăn uống ngon miệng hơn à?” Mắt Cơ Quân Dã sáng lên, vừa vuốt lông Leshy vừa hỏi: “Trong đó có thảo dược gì không?”


“Không biết lá cơm đen có phải thảo dược không”. Cho dù là thảo dược nhưng ăn một tí như vậy, chẳng lẽ lại có tác dụng trong cả mùa hè? Cơ Quân Đào chẳng muốn nói những chuyện này với em gái, tự nhiên lại tin phong tục tập quán như vậy, thật không biết là em gái mình không có đầu óc hay là lo cho chó quá mà không để ý nữa.


Đương nhiên Cơ Quân Dã không biết anh trai đang nghĩ gì. Cái khó ló cái khôn, cô nói: “Anh, hôm qua người ta đến thăm mình, hôm nay có phải chúng ta cũng nên tới thăm đáp lễ không? Có qua có lại mới toại lòng nhau mà, kiếm thứ gì đó cho trẻ con chơi. Nếu xin được ít cơm đen của bà Lỗ thì tốt. Em thấy Leshy của chúng ta cũng bị nóng trong người rồi”.


Cơ Quân Đào bật cười liếc nhìn cô. Cơ Quân Dã hậm hực, suy nghĩ một chút rồi quyết định ra vườn hoa thử vận may. Hôm qua lúc về nhà, cô đã nhìn thấy bóng hai mẹ con hàng xóm. Cô đã gặp người phụ nữ đó hai, ba lần, lần nào cũng cách bức tường thấp ngăn vườn hoa. Cô ta chỉ cười nhẹ nhàng, nhìn trẻ trung như một sinh viên vừa tốt nghiệp, không ngờ con trai đã lớn như vậy rồi.


Vườn hoa bên kia không có người, Cơ Quân Dã hơi thất vọng, xem ra Leshy bảo bối của cô không được ăn cơm đen rồi.


Cô đẩy cửa vườn hoa đi ra, trên đường nhỏ cũng không có một bóng người. Khu nhà liền kề này chỉ có một nửa là thực sự có người ở, một nửa còn lại đa số để đầu cơ. Rất nhiều nhà đã hoàn thiện từ lâu nhưng quanh năm chẳng bao giờ thấy bóng dáng chủ nhân. Mức độ xanh hóa của tiểu khu rất tốt, ven đường rực rỡ hoa cỏ, quanh một số nhà có trồng những khóm trúc, thủy tiên trong hồ sen cũng đã bắt đầu ra nụ. Khu nhà Kim Đô bán đợt hai này là do một văn phòng thiết kế của bạn cô phụ trách, lúc đầu cũng vì người bạn đó giới thiệu nên cô mới mua căn nhà này cho anh trai.


Cô đi ra cổng chính của tiểu khu. Ở đó có một siêu thị, cô muốn mua ít rau. Tay nghề nấu ăn của Cơ Quân Dã vẫn hay bị A Thích chê cười nhưng cô luôn muốn nấu nướng cho anh trai ăn, ngay cả khi mùi vị rất tệ. Từ khi mẹ qua đời, vì bố theo Phật môn làm đệ tử tục gia, quanh năm vân du bên ngoài nên nấu ăn được xem như cách duy nhất để cô có thể giúp anh trai tìm thấy chút cảm giác gia đình.


Cho dù Cơ Quân Đào hơn cô nhiều tuổi như vậy nhưng Cơ Quân Dã luôn cảm thấy anh chẳng khác gì một đứa trẻ. Bề ngoài lạnh lùng, nội tâm lại mẫn cảm, yếu đuối, nếu mẹ không qua đời, anh hẳn đã không mắc bệnh trầm cảm.


Các cậu và các bác bên ngoại sợ anh đi vào vết xe đổ của mẹ nên đã kiên quyết đòi đưa anh ra nước ngoài trị liệu. Quá trình trị liệu có kết quả rất tốt. Hơn một năm sau khi bình phục, anh mới về nước.


Trước khi bị bệnh, có rất nhiều người mải miết theo đuổi anh nhưng anh không muốn chơi bời; sau khi bị bệnh, lại càng không có hứng thú với bất kỳ ai. Mặc dù A Thích đã cam đoan rằng bây giờ không cần phải lo lắng cho trạng thái tinh thần của anh trai cô nữa, nhưng ngày nào anh còn chưa chịu gần gũi phụ nữ thì ngày đó Cơ Quân Dã vẫn cảm thấy anh chưa thoát khỏi bóng tối do việc mẹ tự tử để lại.


Mẫn cảm, Cơ Quân Dã nhẹ nhàng thở dài. Không mẫn cảm, hẳn anh đã không thể trở thành họa sĩ. Như cô, ngày nào cũng xem tranh, bán tranh nhưng lại không vẽ nổi lấy một bức. Chẳng giống con gái của bố chút nào.


“Mẹ, mẹ xem kìa, ở đây có một con ếch”. Tiếng trẻ con trong trẻo vang lên từ phía chiếc cầu trên hồ sen.


Cơ Quân Dã lập tức đi qua bóng cây về phía đó, chỉ thấy một cậu bé ngồi trên cầu, cúi đầu nhìn xuống hồ nước. Cậu bé mặc một chiếc áo phông dài tay màu xanh trắng, quần bò yếm, một chiếc mũ bò quay lưỡi trai về phía sau gáy, cánh tay nhỏ bé rối rít chỉ về phía hồ nước: “Mẹ, bắt nó lên cho con được không?”


“Đậu Đậu, ếch ăn các loài côn trùng có hại mà, sao con lại muốn bắt nó? Sau này nhỡ côn trùng có hại trong hồ nước ăn hết hoa thì làm thế nào? Cứ để nó ở đây bảo vệ những bông hoa này được không?” Người phụ nữ ngồi bên cạnh nhẹ nhàng giáo dục con trai: “Những thứ chúng ta thích không thể đều biến thành của mình hết được. Đậu Đậu cho rằng con ếch này thích sống trong cái bể của con hay là thích ở trong hồ nước có hoa, có cá này?”


Cậu bé nghĩ hồi lâu rồi nói: “Thích hồ nước này, vì hồ nước này to hơn cái bể của con. Mẹ, để nó ở đây đi, lúc nào nhớ thì con đến thăm nó là được”.


Cơ Quân Dã nghĩ thầm, thằng bé này đúng là rất đáng yêu, giống hệt Leshy. Cô đứng phía sau bóng cây chờ cậu bé ngẩng đầu lên để xem mặt mũi thế nào nhưng hồi lâu cũng không thấy cậu đổi tư thế. Cô không khỏi cảm thấy lạ, rốt cuộc cậu bé thấy cái gì ở góc hồ nước mà chăm chú đến vậy. Lát sau, chỉ thấy cậu bé nói với mẹ: “Mẹ, vì sao ếch không cử động? Nó không ăn côn trùng ạ?”


Mẹ cậu cười nói: “Có thể là nó ăn no quá, không nhảy được nữa rồi”.
“Không đúng, nó đói rồi, muốn ăn cơm đen rồi”. Cậu bé ngẩng đầu nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con cũng đói rồi”.
“Sáng con ăn nhiều thế mà sao đã đói rồi?” Người mẹ cười cười kéo cậu bé lên.


Rốt cuộc Cơ Quân Dã cũng nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn như được tạc bằng ngọc của cậu bé kia. Đôi mắt vừa to vừa sáng, cực kỳ lanh lợi. Cô vừa thán phục trong lòng vừa cố tình bước đi thật chậm. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đã vang lên sau lưng. Cô quay đầu lại nhìn, hai mẹ con đó đang dắt tay nhau đi tới.


Hoài Nguyệt nhận ra người trước mặt chính là người phụ nữ lái chiếc xe đua màu đỏ, cô mỉm cười gật đầu với Cơ Quân Dã, nụ cười trong sáng nhưng lại rất ấm áp. Cơ Quân Dã có chút hâm mộ Hoài Nguyệt, bởi tính cô trước nay vốn rất bỗ bã, thích cười thì cười, thích mắng là mắng, chỉ có Cơ Quân Đào mới cười tao nhã, lịch sự được như vậy. Nhưng Cơ Quân Đào lại hiếm khi cười với người lạ, kể cả lúc cười cũng không bao giờ mang đến cảm giác thân thiện.


“Cháu chào cô”. Đậu Đậu thấy mẹ chào hỏi người khác nên cũng ngoan ngoãn chào theo.
Cơ Quân Dã vui vẻ cầm tay kia của Đậu Đậu, nói: “Bạn nhỏ, cô cũng được ăn đậu hôm qua cháu bóc giúp chú. Ngon lắm, cảm ơn cháu!”


Đậu Đậu cười tít mắt nói: “Có gì đâu, cô thích ăn thì đến nhà cháu ăn là được mà. Hôm nay mẹ cháu hái đậu hòa lan làm cơm đen, cũng ngon lắm ạ!”
Cơ Quân Dã biết rồi mà vẫn hỏi: “Cơm đen là cái gì?”


Vậy là bạn nhỏ Lỗ Đậu Đậu lại kể một lượt chuyện “Hòa thượng Mục Liên đưa cơm cho mẹ”.


Hai người phụ nữ trẻ tuổi đi trên đường mòn vắng vẻ, một người dịu dàng, một người tươi tắn, cùng dắt một cậu bé xinh đẹp. Giọng nói nhí nhảnh của cậu bé len qua những khóm hoa đẹp như trong một bức tranh.


Cơ Quân Dã vẫy tay với Cơ Quân Đào đang đứng nhìn mấy bồn cảnh trong vườn hoa, nói: “Sao lại ra ngoài phơi nắng làm gì? Hôm nay trời nắng to mà!”


Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Đào đứng dưới ánh mặt trời, sắc mặt tốt hơn hôm qua rất nhiều, thần thái cũng rạng rỡ hơn, không còn vẻ trống rỗng, lạnh như băng nữa, trong lòng cô cũng vui thay anh. Cô liền mỉm cười gật đầu với anh.


Cơ Quân Đào vẫn gọi Hoài Nguyệt là bà Lỗ, lại chào Đậu Đậu rồi mới nói với Cơ Quân Dã: “Định hỏi xem trưa nay em ăn gì, đến giờ gọi cơm rồi”.
Cơ Quân Dã đắc ý nói: “Sợ là anh phải ăn một mình rồi, Đậu Đậu mời em đến nhà cậu bé ăn cơm đen”.


Cơ Quân Đào a một tiếng với vẻ bất đắc dĩ, rõ ràng là Cơ Quân Dã đã làm quen với người ta chỉ vì món cơm đen cho Leshy đây mà.
Đậu Đậu chạy tới kéo tay Cơ Quân Đào, nói: “Chú Cơ cũng đến nhà cháu ăn cơm đi, mẹ cháu nấu cơm ngon lắm”.


Thấy Cơ Quân Đào có vẻ ái ngại, Hoài Nguyệt vội nói với Cơ Quân Dã: “Mời chồng chị cùng qua nhà tôi ăn cơm đi, không có thức ăn gì nhưng mà cơm đen thì chắc chắn sẽ có”.


Vốn cô cũng đã chuẩn bị phần cơm đen cho ông nội, bà nội của Đậu Đậu. Sau khi cưới, năm nào giáo sư Tần cũng ăn cơm đen do cô nấu, bây giờ nghĩ lại, quả đúng là hơi thừa. Ngày lễ người ta có con dâu vào bếp, ai cần cô vợ đã bị đuổi ra đường này tới gây rối chứ.


Cơ Quân Dã nghe vậy liền cười to: “Xem ra ngoại hình của chúng tôi đúng là không giống nhau. Đây không phải chồng tôi mà là anh trai tôi. Anh ấy ở một mình, lại không biết tự chăm sóc bản thân nên hằng tuần tôi đều tới đôn đốc anh ấy ăn ngủ đúng giờ”.


Hoài Nguyệt thật sự không nhận ra hai người này là anh em. Cơ Quân Dã có gương mặt rất hoang dã, mắt to, miệng rộng, gợi cảm, quyến rũ, còn Cơ Quân Đào lại hào hoa phong nhã, nếu nói hoa mỹ thì một là kim cương, một là mỹ ngọc, một tỏa sáng lấp lánh, một dịu dàng, âm thầm, hoàn toàn không có điểm nào giống nhau. Cô liền mỉm cười xin lỗi hai người: “Cơ tiên sinh, thật may mắn vì có một cô em gái tốt quan tâm đến mình như vậy. Hôm nay hai người cùng đến nhà tôi nếm thử cơm đen đi”.


Ngôi nhà đó quá gọn gàng, sạch sẽ, quả thật không giống như ngôi nhà chỉ có mình nữ chủ nhân.
Cơ Quân Đào không giỏi khách sáo, chỉ suy nghĩ một chút rồi bế Đậu Đậu theo Hoài Nguyệt đi vào vườn hoa nhà cô.


Cơ Quân Dã chạy về chuẩn bị bữa trưa cho Leshy, ôm Leshy mà mừng suýt rớt nước mắt. Đây là lần đầu tiên Cơ Quân Đào chủ động tiếp xúc với người lạ từ sau khi mắc bệnh, mặc dù đối phương là một em bé nhưng cũng đủ để cho niềm tin của cô tăng gấp bội.


Cậu bé này đúng là bảo bối, cô nghĩ, hôm qua anh trai đã phá lệ vì nó, không chỉ để người không quen biết vào nhà mà còn cùng nhau bóc đậu. Hôm nay lại một lần nữa phá lệ vì nó. Khi đó, mặc dù mình cũng âm thầm chờ đợi, hy vọng có thể ép anh từ từ thoát khỏi việc tự giam cầm nhưng không ngờ có thể thuận lợi như vậy. Xem ra bệnh tình của anh trai đã tốt hơn khi mới về nước rất nhiều rồi.


Cô vội vàng chạy lên tầng lục lọi ngăn kéo, muốn tìm một món đồ chơi cho Đậu Đậu nhưng không có. Nghĩ lại cũng đúng, từ khi hai anh em cô lớn lên thì ngôi nhà này chưa từng có em bé nào ra vào. Cơ Quân Dã lúng túng, bây giờ cô mới cảm thấy ăn uống miễn phí ở nhà người ta hình như có chút không ổn. Dù sao hai nhà cũng vừa mới quen biết nhau, xem ra lát nữa phải ra siêu thị mua chút đồ ăn vặt cho trẻ con. Nhất thời lại sợ Cơ Quân Đào ở nhà người khác không tự nhiên nên cô vội vàng chạy qua nhà hàng xóm.






Truyện liên quan