Chương 7: Ác mộng 800 mét

Hôm nay tuyệt đối là ngày tận thế của Triệu Thủy Quang, thực tế hàng năm đều có một ngày như vậy. Buổi sáng vừa thức dậy thì mí mắt đã dực liên hồi, điềm xấu đây này! Cô đã giữ cái kỷ lục này suốt sáu năm nay rồi.Tuần trước, Lưu Gia Luân hỏi cô, “Triệu Thủy Quang, lớp bạn khi nào thi chạy 800 mét thế?”


Vừa nghe xong, Triệu Thủy Quang cảm thấy cuộc sống tươi đẹp của cô chấm dứt từ đây!?!?!
Đứng trên đường băng nhựa màu đỏ, gió cuối thu vi vu thổi, thảm cỏ phất phơ trong gió, Triệu Thủy Quang như tuyệt vọng hoàn toàn.


“Con trai chạy xong hết rồi, nhìn kìa, Trần Tư Dương đang đá banh ở đằng kia!” Cao Tầm vừa cởi áo khoác vừa la oang oáng. (cực kì lớn tiếng + ồn ào)
Thật ra thì cũng không phải oang oáng gì nhưng mà trời sinh Cao Tầm lớn giọng, cho nên nói cái gì cũng to tiếng cả!


Con trai và con gái tách riêng ra học, do giáo viên thể dục nam và nữ đảm trách, bình thường lớp 3 của Triệu Thủy Quang và các bạn gái lớp 4 học cùng nhau, mà mấy bạn gái lớp 4 thì đang ríu rít nhìn Trần Tư Dương chơi đá banh.
Triệu Thủy Quang cũng chẳng quan tâm nhiều, ôm cái bụng đang đau nhức của mình.


Triệu Thủy Quang là người thông minh nhưng cũng là chuyên gia bày trò, mỗi lần thi chạy cô đều cố gắng đến phút cuối cùng để được điểm tốt, chạy nước rút 50 mét thì còn chạy được, nhưng mà điều đáng buồn nhất là dù cho cô có tận sức chạy thế nào thì bao giờ cũng là người chạy chậm nhất, mà chạy 800 mét vĩnh viễn là vết thương lòng của cô!


Lúc ở cấp hai cũng có một cuộc thi chạy thế này nhưng chẳng khổ sở như bây giờ, mỗi lần thi chạy, cô lén chạy ra khỏi đường băng, qua lớp kế bên đánh cầu, kết quả là giáo viên thể dục cứ đợi đợi mãi vẫn đếm thiếu một người, cuối cùng cũng kiếm được Triệu Thủy Quang mặt mày hớn ha hớn hở, liền mắng cho một câu, “Tôi cứ tưởng em chạy đến nỗi lọt xuống hố đó rồi chứ!” Triệu Thủy Quang hơi giật mình nhìn cống nước bên cạnh đường băng: Không thể nào, cái công đó đang đậy nắp mà! (ý nói cái công đó được đầy nắp, mà giáo viên kêu Triệu Thủy Quang lọt hố è mỉa mai Triệu Thủy Quang chạy đâu mất tăm hơi)


available on google playdownload on app store


Hiện tại ác mộng tái diễn rồi, “Con gái lớp 3 chuẩn bị chạy!” Giáo viên thể dục Mì Ăn Liền hô to.


Thật ra Mì Ăn Liền cũng không phải gọi là Mì Ăn Liền, mà Mì Ăn Liền họ gì thì cô cũng không nhớ rõ, tại vì Mì Ăn Liền có mái tóc quăn như là mì sợi vậy, cho nên tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Mì Ăn Liền. Khi đó, nữ sinh cấp 3 không thích để tóc quăn, phải để tóc thẳng băng như canh bún thì mới mô đen.


Triệu Thủy Quang chấp nhận số mệnh cởi áo khoác ra, đi vào bên trong đường băng. Cô nghe tiếng còi huýt liền cắn răng mà chạy.
Chỉ mới chạy có một vòng mà cô đã tuột lại phía cuối, tim đập nhanh, lỗ tai đỏ bừng, thở hổn hển.


Chạy được một lúc thì thấy đám con trai lớp cô đang đá banh, có mấy người hô to lên, “Triệu Thủy Quang cố lên!”


Triệu Thủy Quang quay đầu nhìn, cố sức gạt phăng mấy khuôn mặt bỡn cợt đó khỏi đầu mình, một bạn học cùng lớp chạy tới hỏi Triệu Thủy Quang, “Bạn chạy thì chạy, làm gì mà mặt mày dữ tợn vậy?”


Triệu Thủy Quang nghĩ thầm trong bụng dù sao cô cũng chạy cuối hoài rồi, mất mặt thì mất mặt, chạy được nhiêu cứ chạy.
Đến vòng cuối cùng, cô xuất hết năng lượng cơ thể chạy nước rút!


Lúc chạy đến trước mặt Mì Ăn Liền, cô mới phát giác bên cạnh Mì Ăn Liền còn có một người nữa, đó không phải là Đàm Thư Mặc sao?


Trời rất lạnh, anh mặc một chiếc áo len chui đầu cổ áo hình chữ V màu xám nhạt bằng nhung, quần rộng thùng thình, hai tay bắt chéo đang nói chuyện rất vui vẻ với Mì Ăn Liền.
Triệu Thủy Quang thở hồng hộc đi đến bên Mì Ăn Liền, nói, “Cô, em chạy xong rồi.”


Mì Ăn Liền mặt mày tươi rói nói chuyện với Đàm Thư Mặc chẳng đoái hoài gì tới Triệu Thủy Quang, mà cô cũng chẳng còn sức lực gì, ngồi xổm xuống một bên chờ Mì Ăn Liền.
Một lúc sau, nghe Đàm Thư Mặc nói, “Cô Đặng, tôi phải đi lấy bài thi, lần sau nói tiếp.”


Đàm Thư Mặc trước khi đi còn nghiêng đầu nhìn Triệu Thủy Quang, ánh mắt như giễu cợt vậy, Triệu Thủy Quang mặt đỏ bừng bừng thở hổn hển xem như không thấy, trong lòng thì thầm mắng mấy đời tổ tông nhà Đàm Thư Mặc.


Mì Ăn Liền lấy lại tinh thần, thấy mấy nữ sinh đang ngồi xổm ở dưới đất, nói, “Em kia, ừ, em đó, em chạy bao nhiêu, sao không chịu nói tôi biết vậy?”
Triệu Thủy Quang rất là tủi thân, ngoan ngoãn đứng lên nói, “Cô, em nói rồi nhưng cô đang bận nói chuyện nên chắc không nghe thấy.”


Mì Ăn Liền liền xấu hổ, biện minh, “Đương nhiên là nghe rồi, 4 phút 20 giây, qua.”
Triệu Thủy Quang mừng như ch.ết đi sống lại, cứ nghĩ là mình sẽ không qua, Mì Ăn Liền quả thật rất tốt nha, còn Đàm Thư Mặc nữa chứ, thật đúng là người tốt, được rồi được rồi, không chửi không mắng anh ta nữa.


Cô đến ngồi cạnh Cao Tầm, vừa mới ngồi xuống Mễ Ny liền kéo hai người đứng dậy, “Không được ngồi, mới vừa chạy mà ngồi xuống là mông to lắm đó!”


Hai người thật ra cũng chẳng để ý mấy thứ này, Cao Tầm quay sang hỏi Triệu Thủy Quang, “Lạ à nha, chúng ta chạy được một nửa thì thầy Đàm lại tự nhiên tới đây, bạn nhìn đi, nguyên đám con gái lớp 4 với Mì Ăn Liền đều hớn hở ra mặt!”


Triệu Thủy Quang cũng trả lời đại, “Không biết nữa, thầy ấy nói là đi lấy bài thi gì đó.”
Cao Tầm nói, “Ah, hèn chi, ủa mà không đúng, chỗ cất bài thi là ở lầu Đức Quang, đâu có cùng hướng với sân thể dục đâu!”


Lúc này Đàm Thư Mặc đang đi lên lầu, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trên sân thể dục có một cô gái tóc ngắn đang ngồi xổm nói chuyện rất vui vẻ, anh thầm nghĩ trong bụng: “Đứa nhỏ này, chắc là qua rồi.” Sau đó tiếp tục đi lên phòng họp.






Truyện liên quan