Chương 3: Tiêu khiển (1)
Chu Đông cởi chiếc váy bút chì mà hôm nay cô đã mặc ra. Chiếc váy kiểu bút chì không phải là dùng khóa kéo, mà lại được cài bằng ba chiếc cúc tròn bằng đồng để cài. d∞đ∞l∞q∞đ Chiếc cúc đầu tiên ở phía trên được nhẹ nhàng tháo ra, hai chiếc ở phía dưới cũng liền tuột ra luôn.
Phía dưới chiếc váy bút chì là cô mặc chiếc quần tất có hoa văn màu lam.
Bởi vì bộ ngực lớn mà yêu cầu về đồ nội y của cô rất cao, ngay cả qυầи ɭót cũng vậy. Cứ nửa năm một lần cô sẽ lại đến một cửa hàng ở phía đông thành phố để mua cái loại đó ba hoặc là sáu con túi qυầи ɭót, đều là những loại nhãn hàng mà cô đã quen dùng. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Ngay cả qυầи ɭót của anh cô cũng mua ở đây, chỉ có điều chưa bao giờ cô để cho anh chọn kiểu dáng, vĩnh viễn đều là màu một màu đen, quần tam giác vào mùa Hạ hoặc quần bốn cạnh vào mùa đông.
Bởi vì chiếc váy bút chì cô mặc hơi chặt nên anh kéo ra có chút khó khăn, chỉ kéo vội xuống đến chỗ đầu gối, sau đó thì bất kể, cả người anh đã bốc hỏa đến không chịu nổi, liền cọ xát vào cô.
Ở trên giường tính chủ động của cô luôn luôn không cao bằng anh. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Cho nên mặc dù là thấy sắp thấy tình cảnh thật sự đến nơi rồi, cô cũng chỉ hơi hé mắt ra, tay ôm cổ của anh, hơi thở hào hển.
"Em đúng là..." Anh chợt thở dài một tiếng, cũng không biết là trách cứ hay là bất đắc dĩ, đột nhiên nghiêng người một cái, ôm cô vào bên trong phòng ngủ. Bên trong phòng ngủ mới chiến trường của bọn anh, ghế sa lon mặc dù mềm mại nhưng nơi ấy lại quá nhỏ. Chẳng lẽ cô không hiểu lúc trước anh cố ý nhất định phải mua chiếc giường lớn như vậy là do nguyên nhân gì hay sao?
Cho nên bây giờ anh giống như Tướng quân đã bị buộc phải “giải giáp quy điền” (giải nghĩa: rời bỏ quân ngũ trở về làm ruộng), lại bị Hoàng đế cho gọi lần nữa, đã lâu lắm rồi anh không xuất chinh nên rất khát vọng chiến trường. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Anh không thể vội vã nóng nảy, mà phải tỉnh táo, anh không thể làm hỏng một cơ hội trân quý như vậy.
Anh phải khiến cô được lần này lại vẫn còn muốn có thêm lần nữa, mỗi đêm đều không thể rời bỏ anh mới được. Anh muốn cô phải bị anh làm cho thần hồn điên đảo, muốn ngừng mà không được, đến ngày mai cũng không muốn bỏ anh mà rời đi.
Nếu bây giờ lúc ở trên giường hai bọn họ vẫn còn có cảm giác với nhau, lại còn phối hợp cao độ như vậy, có thể mang đến vui thích cho cô, ở trọ lại gần như vậy nữa... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Dứt khoát phải làm như thế để anh lại được vào đây ở lần nữa.
Cho dù cô vẫn còn không tha thứ cho anh cũng được, anh có thể làm người tiêu khiển cho cô.
Anh đặt cô ở trên giường, vừa hôn cô để không cho cô có thời gian hối hận, vừa đưa tay kéo chiếc ngăn kéo dưới cùng ở trong tủ đầu giường ra, lôi ở trong đó ra mấy hộp bao cao su, đó là đồ mà bọn họ đã mua ba tháng trước đây, lúc ấy chẳng ai nghĩ tới họ sẽ chia tay.
Anh tùy ý cầm một ra chiếc, ngồi dậy nhanh chóng xé vỏ hộp ra, cởi quần của mình xuống đeo bao vào.
Cô nhìn thấy lồng ngực của anh phập phồng, nhưng động tác thì làm liền một mạch. Cũng đúng!. Anh vốn chính là một người rất chững chạc, bất kể là trong sự nghiệp hay là về phương diện cuộc sống, so với cô anh cũng có yêu cầu nghiêm cẩn hà khắc hơn nhiều. Cho nên ở trong mắt của anh trước sau cô luôn là một cô bé nữ sinh còn nhỏ không cần phải hỏi ý kiến gì hết...
Đột nhiên anh lột qυầи ɭót của cô xuống, khiến cặp chân trần trơn bóng của cô lộ ra ở trong không khí. Khi cô bất giác định co người lại anh liền nâng hai chân của cô lên đặt trên vai mình.
Sau đó anh nhìn cô.
Trần Tri Tri cũng thoáng nhìn anh. Bây giờ đang tiết trời tháng mười, để cơ thể lộ ra ở trong không khí thế này thì hơi lạnh. Nhưng trong thân thể của cô lại đang rất nóng vì bị anh kích thích... Lần đầu tiên của cô cũng là cho anh.
Cô quay đầu, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Ở trong mắt mọi người anh là một người đàn ông tốt, ôn hoà và hướng nội, không chỉ một lòng nghe theo mà còn rất chăm sóc đối với bạn gái, thậm chí là đặc biệt quan tâm.
Trên thực tế thì đúng là như thế, Trần Tri Tri không hề phản đối.
Nhưng đến một mức nào đó, như cô nói, đến cuối cùng thì lại phản tác dụng, anh cũng có khuyết điểm mà không ai biết. Mà loại khuyết điểm này, sau khi cô tốt nghiệp bước vào cuộc sống trong xã hội, cùng anh chung sống một nơi mới cảm nhận được, hơn nữa còn cảm nhận rất sâu sắc.
Vừa mới nhìn ánh mắt của anh, bên trong đang có từng ngọn lửa bùng cháy, cô biết anh lại như vậy rồi.
. . . Loại nhược điểm này được anh từ từ che dấu rất tốt. Mà tất cả những cái tốt ấy của anh cũng biến thành đau khổ đối với cô.
Chung sống càng lâu, cô càng không cách nào chịu đựng được.
Anh bắt đầu cúi đầu hôn bên trong bắp chân của cô. Hơi thở của anh hổn hển, nóng rực khi hôn cả hai bắp chân cô. Hai tay của anh cũng vậy, vuốt ve tới lui trên đùi của cô, mỗi một cái vuốt ve của anh làm da thịt cô trở nên run rẩy.
Trần Tri Tri chỉ có thể khẽ cắn môi, mặc cho cảm giác dòng điện ở trong thân thể mình đang vọt lên.
Cô chỉ có thể hưởng thụ cảm giác mà sắp anh mang tới cho mình.
Dần dần, cô cảm thấy thân thể của mình ướt át, cả hai tay hai chân lúc này đều không tự chủ mà mở rộng ra, muốn được nhiều hơn. Cô đã có phản ứng mà anh rất quen thuộc. Sau động tác ấn xuống, chợt bất giác cô khẽ nhếch môi thốt lên "A" một tiếng.
Anh đã tiến vào.
Cuộc tiệc tùng vui vẻ này kéo dài gần một canh giờ.
Khi bộ phận của anh đã mệt mỏi, mềm xỉu xuống, anh cũng không chịu dừng lại. Hơn nữa còn cúi đầu xuống hung hăng hôn ngực, hôn bụng, hôn vào nơi giữa hai chân của cô.
Cô mềm nhũn giống như đồ ăn trong mâm, mặc cho anh định đoạt.
Anh cũng như bộ đồ ăn đa chức năng, dốc hết sức để phục vụ cô.
Sự chịu đựng cùng cường độ của anh so trước kia đã kéo dài hơn. Không biết có phải là do hai tháng bị đói khát hay không mà hôm nay tình trạng của anh rất tốt, anh dường như mãi mãi không có dấu hiệu ngừng lại.
"Được rồi, đừng nữa..." Trần Tri Tri cũng đã sắp đạt tới giới hạn cuối cùng của mình rôi.
"Anh muốn..."
Anh nói kiên định, sau khi thể lực của anh khôi phục, anh lật cô lại ôm lấy cô từ phía sau, thử đi vào từ phía sau...
Tư thế của bọn họ đã đổi không dưới vài lần.
"Em không muốn, thật sự không muốn nữa..." Trần Tri Tri quay mặt sang bên, giọng nói giống như cầu khẩn, "Xin anh đấy, đủ rồi. . ."
"Không được, anh còn chưa thấy đủ, anh còn muốn nữa."
Mặc dù anh thở gấp rất mạnh, nhưng giọng nói lại vẫn rất vững vàng. Lồng ngực phập phồng hết sức để duy trì hô hấp. Hôm nay đầu óc của anh có chất xúc tác nào đó, khiến thân thể của anh vẫn duy trì được tài nghệ và cảm xúc mạnh mẽ mà bình thường khó có được, tựa như nếu không làm cho toàn thân cô trở nên vô lực thì không được.
Anh dùng hai tay đè chặt lên hai tay của cô lên phía trước, ngực dán vào lưng của cô, lại bắt đầu chuyển động ra vào một trận nữa.
Trần Tri Tri bị đặt nằm trên chiếc gối đầu, cổ họng phát ra tiếng ư ư, giống như tiếng kêu của con mèo nhỏ, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.
Khi tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối.
Bởi vì Trần Tri Tri vừa mở mắt ra đã thấy rèm cửa sổ được kéo ra, bên ngoài ánh nắng chiều đỏ như lửa.
Theo sự tỉnh táo của thần trí, cảm xúc của thân thể cũng chầm chậm khôi phục lại như cũ. Nơi hạ thân của cô hơi đau, cứ chạm vào là bị đau. Một cánh tay tráng kiện vẫn đang đặt ở hông của cô, nơi cổ của cô có thể cảm nhận được nhịp thở chậm chạp mà đều đều của anh.
Anh vẫn còn đang ngủ.
Có thể nói hôm nay anh mệt muốn ch.ết đi rồi.
Trần Tri Tri định ngồi dậy, nhưng phát hiện ra bắp đùi mình hơi cử động một cái là đau. Bắp đùi cô không những bị đau khi đụng vào, mà còn bởi do anh ép tới quá mức, nên đến mở ra cũng khó chịu.
Cô có chút hối hận, hối hận mình đã chấp nhận phương án của anh.
Anh vốn là như vậy, rõ ràng chỉ là một chuyện tốt đẹp rất đơn thuần, hơi cố gắng là được rồi, cũng không cần thiết phải làm thành như vậy.
Mũi chân đặt xuống đất, Trần Tri Tri nỗ lực đứng lên, lấy từ tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ, ôm ở trong tay đi vào phòng tắm.
Nước từ trong vòi phun ra ngoài.
Cô nhắm mắt lại, mặc cho nước chảy xuống tắm rửa cơ thể.
. . . Mình ngủ mất từ lúc nào nhỉ? Cô không biết.
Anh ngủ từ lúc nào cô càng không biết.
Cô chỉ biết mình đã bị anh làm cho mệt ch.ết đi được, toàn thân mệt mỏi đến mềm nhũn ra. Ngay cả đang ngủ cô cũng cảm thấy dường như anh vẫn đang ở trên thân thể mình mà thở hổn hển như vậy. Thỉnh thoảng hơi thở nóng hổi của anh còn phả ra trên cơ thể cô nóng rực.
Cô thực sự nhớ anh, hai tháng qua cô thực sự là rất nhớ anh, cô không phủ nhận.
Nhưng mà...Có thể hay không, liệu có thể mỗi lần đều đừng như vậy nữa hay không...
Trần Tri Tri ngồi xổm xuống ôm lấy thân mình.
. . . Anh không nên làm cho cô phải đến rất khó chịu mới cam tâm.
Khi Trần Tri Tri lau đầu đi ra ngoài thì anh đã tỉnh.
Anh ngồi ở trên giường tựa như sợ run, sau đó giương mắt nhìn thấy cô, dừng một chút rồi mỉm cười với cô. Trần Tri Tri đi tới ngồi ở mép giường, anh lại dùng hai tay vòng chặt lấy hông của cô, nhắm mắt lại, cách một lớp áo ngủ ngửi mùi thơm của sữa tắm trên người cô.