Chương 19: Trò chơi Cực kỳ mạo hiểm
Có lẽ là do tối hôm qua khi đi ngủ cô không đóng cửa sổ cẩn thận, đang bị cảm lại tiếp tục bị nhiễm lạnh, nên càng ngủ Trần Tri Tri cảm thấy đầu càng nặng trĩu, cả lỗ mũi cũng như bị bịt kín, không sao hít thở nổi, đầu óc quay cuồng. Cũng không biết qua bao lâu, nơi cửa chính vọng đến tiếng chìa khóa đang xoay mở cửa.
Sau đó có rất nhiều tiếng bước chân người đi tới.
"Khâu Đình à?" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trần Tri Tri nghiêng người, hướng phía cửa nói vọng qua tường.
"Ừ." Khâu Đình đáp lại, giọng nói đã ở ngay cửa phòng. Trần Tri Tri quay đầu qua, mới thấy cả lão Vương và Chu Đông cũng tới. Khâu Đình ngồi ở mép giường hỏi, "Tri Tri, cậu khá hơn chút nào không?"
Trần Tri Tri gắng gượng ngồi dậy, "Sao mọi người cũng tới vậy?"
"Mọi người lo lắng cậu bị ốm lại ở nhà một mình, cho nên mới cùng nhau trở về ăn ở nhà. Cậu đã ăn cái gì chưa?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái.
"Vậy thì thật là tốt." Khâu Đình cười: "Tớ đã mua rất nhiều đồ ăn, để tớ đi hầm cho cậu bát canh xương." Khâu Đình đứng dậy đi vào phòng bếp, lão Vương nhìn Tri Tri cười hắc hắc, chỉ chỉ sau lưng, "Anh đi giúp cô ấy."
Thoáng cái bên trong phòng chỉ còn lại mình Chu Đông.
Trần Tri Tri thoáng nhìn mép giường của mình, ngổn ngang toàn đồ chơi nhồi bông, quần áo, lại còn cả khăn giấy, có chút ngương ngùng liền thu dọn lại đồ vật một chút, sau đó nói: "Anh ngồi đi."
Chu Đông ngồi ở mép giường, đưa tay thăm dò lên trán cô: "Em sốt hả?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái: "Em không biết." Lại ho khan vài tiếng.
"Em nằm vào trong chăn đi." Chu Đông nói.
"Không sao đâu." Trần Tri Tri vẫn cố ngồi dậy, dùng gối đầu làm đệm dựa vào tường, kéo chăn đến cổ mình, "Lão Vương và Khâu Đình thế nào rồi?"
"Tạm được. Quen biết nhau được một chút, suốt dọc đường về đây đều nói chuyện phiếm với nhau."
"Tốt rồi." Trần Tri Tri gật đầu một cái.
"Em uống thuốc cảm chưa?" Chu Đông nhìn chằm chằm nhìn gương mặt đỏ rực vì sốt của cô. Có lẽ do sáng sớm hôm nay cô vẫn chưa chải đầu nên đầu tóc hơi bị bù xù, người lộ rõ vẻ yếu ớt.
"Em uống rồi, nhưng hình như không có hiệu quả gì." Trần Tri Tri lại rút tờ khăn giấy ở bên cạnh lau nước mũi. Mặc dù cô đã sống cùng Chu Đông nhiều năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa, thế nhưng lúc này khi những động tác có phần không đẹp mắt của cô bị ánh mắt chăm chú của anh nhìn vào, cô vẫn cảm thấy có chút lúng túng. Vốn dĩ cô định bảo anh ra ngồi chơi ở trong phòng khách, nhưng hiện giờ Khâu Đình đang nấu cơm, lão Vương đang giúp đỡ cô ấy, để một mình anh ngồi ở trong phòng khách chẳng phải sẽ càng có vẻ thiếu tôn trọng anh hơn sao?
Trần Tri Tri cứ xoay chuyển suy nghĩ ấy trong đầu mãi, cuối cùng cô thấy vẫn không nên bảo anh ra phòng khách nữa.
"Em uống thuốc lúc nào?"
"Buổi sáng."
Chu Đông móc trong túi ra một hộp thuốc: "Trên đường đi, nhân tiệnanh mua một hộp thuốc trị cảm cúm rất hiệu quả đấy.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn Như thế này, buổi trưa cơm nước xong, em nhớ uống một gói nhé." Chu Đông đặt thuốc ở trên bàn phía đầu giường cô, Trần Tri Tri liếc nhìn hộp thuốc, gật đầu "Vâng" một tiếng.
Chu Đông đưa mắt nhìn cô một hồi, đột nhiên đưa tay về phía cô, dọa Trần Tri Tri sợ đến mức rụt đầu lại. Chu Đông cười cười, thu tay về nói: "Tóc em hơi bị rối."
"Vậy sao?" Trần Tri Tri lập tức luống cuống, lấy tay cào qua mái tóc, sau đó đưa mắt về phía bàn đọc sách ở đối diện: "Anh có thể lấy giúp em cái gương ở bên kia mang sang đây được không?"
Chu Đông cầm cái gương nhỏ, thấy trên bàn sách trừ sách và máy vi tính,còn lại tràn ngập những vật phẩm nho nhỏ cô mua hồi trước, mấy quyển sách xếp chồng lên nhau, trên có một chiếc khung ảnh nhỏ bằng trúc ghép lại, màu sắc rực rỡ, bên trong khung là những tờ giấy đã viết những ghi chép để nhớ.
Đây là những tờ ghi chép mà cô đã bóc đi từ chỗ ở của bọn họ trước kia, rất nhiều tờ đều là chữ viết của cô.
Thí dụ như: "Bạn học Chu Đông Đông, sau khi họp hội nghị gia đình quyết định:
- Một tuần rửa bát bốn lần + một lần lau nhà = một lần hoạt động OOXX,
- Rửa bát sáu lần + ba lần lau nhà = cả tuần Trần Tri Tri phải phục vụ hoạt động OOXX,
- Rửa bát mười hai lần trở lên hoặc lau nhà năm lần trở lên, sẽ được quà tặng lớn: tùy ý nhào nặn Trần Tri Tri vô hạn! Cơ hội không được để vuột mất, mất rồi sẽ không trở lại, đề nghị phải tuân thủ quy định này, nếu ai vi phạm, sẽ dùng gia pháp xử lý!"
Đây chính là quy tắc mà cô đã đưa ra khi bọn họ mới dọn đến ở chung, cũng không biết cô đã học ở quyển tiểu thuyết nào, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Bởi vì quy tắc định ra, ngay ngày thứ nhất, cô cũng đã bị anh lăn qua lăn lại đến độ cầu xin tha thứ. Ngay buổi tối hôm đó cô bò dậy viết đằng trước các tất cả các đẳng thức trên thêm một thập tự : chữ thập (số 10). Đáng tiếc, bởi vì hoàn toàn không chịu nổi sự trêu đùa của anh, do đó quy tắc này những ngày tiếp đó cũng không hề có tác dụng.
Chu Đông nhớ tới những điều này cảm thấy buồn cười khi nhớ lại những chuyện từ ba năm trước đây. Nhưng thật sự từ khi đó, vô hình trung mọi chuyện trong nhà đều do anh chịu trách nhiệm. Khi đó cũng không phải anh đần độn đến mức không biết tất cả những quy định kia đều có lợi với Trần Tri Tri, anh làm việc nhà là cô được lợi, ngay cả chuyện OOXX, thật ra cũng coi như cô cũng vẫn được hưởng lợi.
Chu Đông quay người lại đưa chiếc gương nhỏ cho Trần Tri Tri. Trần Tri Tri còn đang ngơ ngẩn nhìn anh một cái, không biết vì sao đột nhiên lại thấy khóe miệng anh hơi cong lên một chút. Nhưng khi Trần Tri Tri nhìn thấy mình ở trong gương liền trợn tròn mắt, quả nhiên đầu tóc cô bù xù như bờm ngựa.
Chu Đông thấy cô mải soi gương, chăn bị rớt xuống, người lại ho khan kịch liệt, lập tức nói: "Đừng để ý tới đầu tóc nữa, em nằm xuống đi." Anh để lại chiếc gối đầu cho cô, Trần Tri Tri gật đầu một cái, cô cũng cảm thấy đầu mình đang kêu ong ong, lúc này cũng không còn chút sức lực nào nữa.
Cô nằm xuống, ho đến mức giọng nói đã hơi khàn khàn: "Anh đi uống ngụm nước hoặc là mở máy vi tính mà chơi đi, đừng ở đây với em nữa."
"Ừ." Chu Đông đáp một tiếng, nhưng thân hình không hề động đậy.
Trần Tri Tri cũng không để ý đến anh nữa, cô nằm vùi ở trong chăn, nhắm mắt lại.
Chu Đông đưa mắt nhìn cô hồi lâu, rất muốn đưa tay sờ sờ mặt gương mặt trái xoan kia lần nữa, hoặc là vuốt lên mái tóc của cô, nhưng anh vươn tay ra lại không dũng khí làm tiếp nữa, liền thu tay về bắt đầu quan sát bốn phía.
Lúc mới vào đây anh cảm thấy căn phòng này quá nhỏ, thật ra nếu nói về mặt bằng một phòng đơn thì không có gì, vấn đề là đồ của cô quá nhiều, đủ các loại màu sắc, ngổn ngang, hình như cả bốn góc phòng cũng bị cô chất đầy, trong phòng chỉ còn mỗi chỗ trống ở trên giường.
Nhưng khi đứng lên nhìn bao quanh hết bốn phía, anh không khỏi cảm thấy rất quen thuộc.
Quả thật cô đã mang tất cả đồ đạc qua đây, tất cả mọi thứ, cô không hề vứt đi bất cứ thứ gì. Cho dù cả chiếc chuông gió ngày trước, khi bọn họ đi nghỉ ở Nam Hai mang về, cô cũng treo ở bên cửa sổ.
Thời gian càng lâu, anh càng thêm nghi ngờ.
Lúc ban đầu, khi "bị chia tay" anh vô cùng tức giận và đau lòng. Nhưng khi tỉnh táo lại, liền nhận ra tình yêu của bọn họ đã có chuyện gì đó xảy ra. Mặc dù cô chưa từng thừa nhận, nhưng trong lòng anh, ngay cả lúc này cũng có cảm giác như thế.
... nhất định trong lòng cô cũng vẫn nhớ tới anh.
Chu Đông lặng lẽ khom lưng, nhặt con gấu Pooh bằng bông rơi ở bên cạnh chân giường lên, đặt xuống cạnh con khủng long đang để ở cuối giường, quét gom tất cả những mẩu giấy vứt bừa bãi ở trên tấm thảm cạnh giường cô lại, lấy một chiếc túi đổ vào trong đó, dọn dẹp sạch sẽ.
Anh quét dọn rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không làm kinh động đến cô. Anh nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, đều đều mà êm ái, cô đã ngủ thiếp đi.
Quét dọn xong xuôi, tiếp đó Chu Đông lại ngồi ở bên mép giường của cô, khi cô đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, anh mới đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, đưa mắt nhìn gương mặt cô.
Đôi môi mềm mại, nhịp thở lặng lẽ, hàng mi dài phủ kín đôi mắt.
Chu Đông không nhịn được nữa, anh từ từ cúi đầu xuống khẽ chạm môi vào khoé môi của cô.
Anh ngửi mùi hương của cô, thật lâu, không muốn rời đi... Thật ra thì từ góc độ này, anh chỉ có thể hơi chạm được vào môi cô, thế nhưng anh lại còn muốn phải tiếp xúc sâu hơn chút nữa. Muốn ôm lấy đầu của co mà hôn thật sâu, đè ép lên đôi môi của cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô để cho răng môi quấn quít.
Có tiếng động từ ngoài cửa sổ truyền đến, Chu Đông đứng dậy. Là Khâu Đình bưng một chén củ cải hầm xương vừa vặn đi tới cửa, nhìn thấy hỏi: "Tri Tri đã ngủ thiếp đi rồi sao?"
"Ừ." Chu Đông gật đầu một cái, đi ra bên ngoài, giơ tay đóng cửa lại, "cứ để cho cô ấy ngủ một lúc."
Đến hơn hai giờ chiều, Trần Tri Tri mới tỉnh lại. Ngủ được một giấc cảm thấy người đã khoẻ ra nhiều, lại cảm thấy bụng rất đói. Nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài vọng vào, cô biết Chu Đông và lão Vương vẫn chưa về.
Trần Tri Tri khoác chiếc áo khoác lên người, mở cửa đi ra ngoài. Lão Vương, Chu Đông, Khâu Đình, tất cả mọi người đang ngồi đó cùng xem ti vi. Khâu Đình thấy Trần Tri Tri đi ra ngoài, hỏi: "Tri Tri, cậu đã tỉnh hả, là tại mọi người nói chuyện to quá nên đã làm cậu tỉnh giấc sao?"
"Không phải đâu." Trần Tri Tri lắc đầu, sờ sờ bụng, "Tớ đói quá nên tỉnh dậy thôi."
Khâu Đình cười: "Vừa vặn tớ đã ủ cơm lại cho cậu, để tớ lấy cho cậu ăn nhé!" Trần Tri Tri cùng đi vào, Khâu Đình xới cơm cho cô trước, sau đó múc thêm nửa bát canh củ cải hầm xương. Trần Tri Tri vừa đỡ lấy vừa ngửi: "Thơm quá." Khâu Đình cười đắc ý, hai người cùng đi phòng khách.
Đến phòng khách, dĩ nhiên là Khâu Đình và Trần Tri Tri cùng ngồi ở trên ghế sa lon dài, Chu Đông và lão Vương chia ra ngồi ở trên hai ghế đơn. Trên ti vi đang phát chương trình văn nghệ tổng hợp, phát lại chương trình biểu diễn cuối năm, đang trong tiết mục của Triệu Bản Sơn.
Trần Tri Tri rất thích xem Triệu Bản Sơn và Tống Đan Đan phối hợp biểu diễn, lần nào xem bọn họ biểu diễn tiểu phẩm Đất đen mây trắng cô cũngvô cùng hứng thú. Tống Đan Đan luôn có kiểu múa kiếm rất khoa trương hò hét: "Gà trống đẻ trứng, trong máy bay chiến đấu cũng có gà trống, hay không này! Tiếp tục xem ở buổi sau nhé..."
Tay Trần Tri Tri cầm chén cơm, ngồi xem ti vi, cười không thể ngừng.
Chu Đông đảo mắt sang nhìn cô, cô mặc chiếc áo ngủ bằng vải bông màu hồng ngồi ở trên ghế sa lon, mải tóc dài buông xoã, nhìn chằm chằm lên TV, khóe miệng nhếch lên đến quên cả ăn cơm, lúm đồng tiền khum khum nhìn giống như xoáy nước nhỏ nhìn rất đáng yêu, đôi mắt rực sáng cứ nhìn chằm chằm vào màn ảnh, trong con ngươi đen nhánh in lại hình ảnh chiều.
Đây là hình ảnh quen thuộc trước kia của cô, vừa thân thiết vừa đáng yêu.
Cho tới khi tiểu phẩm diễn xong thì Trần Tri Tri cũng đã ăn xong cơm rồi. Chén thả lại trong phòng bếp, lúc đi ra trên ti vi đã không còn tiết mục gì hay, dùng điều khiển TV đổi mấy kênh cũng cảm thấy nhàm chán, lão Vương liền đưa ra đề nghị: "Tri Tri, em đỡ nhiều chưa? Nếu không có ý định tiếp tục ngủ, chúng ta cùng trò chơi, sao được không?"
"Trò chơi gì vậy?" Trần Tri Tri hỏi.
Lão Vương lấy điện thoại di động ra, "Nói lời thật lòng, cực kỳ mạo hiểm."
Vốn là định chơi bài, nhưng tiếc là trong nhà Trần Tri Tri và Khâu Đình chẳng có thứ đồ gì để chơi, không thể làm gì khác hơn là mang điện thoại ra để chơi cho đủ với số người. Trên điện thoại di động của lão Vương có một ứng dụngtrò chơi "Nói lời thật lòng, cực kỳ mạo hiểm", trước kia khi liên hoan cùng đồng nghiệp trong công ty anh thường hay chơi.
Lại nói đến chuyện bốn người, bọn họ liền bỏ dép ngồi đối diện nhau. Khâu Đình lấy ra một tấm thảm nhỏ, lão Vương cầm điện thoại đặt chính giữa nhất, bắt đầu nhấn khóa, trên màn hình chai bia xoay tròn, lần thứ nhất liền chỉ vàolão Vương.
Trên điện thoại di động hiện ra khung lựa chọn: "Lời thật lòng" hay là "cực kỳ mạo hiểm" .
Lão Vương chọn lời thật lòng.
Phía dưới có một khoanh tròn, "Có muốn chọn thêm chút dự đoán nữa hay không."
Dưới sự yêu cầu nhất trí của mọi người, lão Vương vạch chọn thêm,câu hỏi hiện ra là: "Đã từng phát sinh quan hệ với bao nhiêu người khác giới?"
"Lần đầu tiên phải trả lời một câu quan trọng thế cơ chứ!"
Tất cả mọi người cùng cười, giựt giây lão Vương. Lão Vương cúi đầu im lặng nửa ngày, mới dứt khoát kiên quyết ngẩng đầu lên: "Chuyện như vậy tôi vẫn không muốn nói ra, tôi chịu phạt." Lập tức đứng dậy cho mọi người nhảy múa kiểu như người cưỡi ngựa, chọc cho mọi người cười ha hả.
Vòng thứ hai bắt đầu, chai rượu chuyển động, tự nhiên chỉ về phía Trần Tri Tri, người ngồi đối diện với lão Vương.
Lão Vương gian trá cười một tiếng, nhấn xuống điện thoại di động, câu hỏi của “Lời nói thật lòng” đưa ra câu hỏi: "Địa điểm đêm đầu tiên."
Trần Tri Tri nhìn câu hỏi nửa ngày không lên tiếng, lão Vương nói "uy hϊế͙p͙": "Tri Tri, không nói thật lòng chính là cực kỳ mạo hiểm đấy, dám cực kỳ mạo hiểm nhảy múa điệu cưỡi ngựa cùng anh không, thế nào?."