Chương 9

ĐỒN.


Sáng hôm sau, Thiên Anh đang nằm gối đầu lên chân cô bạn than Ly Ly ngủ một giấc ngon lành chẳng còn biết trời trăng là gì nữa cả sau một tiết toán cao cấp nhàm chán. Nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của nó theo khi theo nhịp điệu của thầy vào giấc mà Ly chỉ có thể cười mà thôi. Có lẽ, trên đời này đối với nó thì việc quan trọng và ý nghĩa nhất chính là ăn và ngủ. Chỉ khi nó ăn nó, ngủ đủ thì trời đối với nó mới đẹp, mới trong xanh và tâm trạng nó cũng theo đó vui vẻ yêu đời theo. Nghĩ tới đó Ly lại nhớ tới một người chuyên động vào nó lúc nó thiếu ngủ, thiếu ăn để rước lấy hậu quả là bị nó hành cho lên bờ xuống ruộng …. Là hắn. À không! Còn một người nữa cũng luôn thách thức sự kiên nhẫn của nó, luôn dở đủ cách ra với nó và từ xưa tới nay luôn đấu với nó những trận đấu bất phân thắng bại…


Ly đang miên man suy nghĩ thì tiếng khàn khàn của một người con trai vang lên thu hút cô. Anh chàng này khá cao to, cũng không hề thua kém Luân chút nào, phong cách bụi bặm hiphop của dân đường phố. Tuy vậy, anh ta đối với Ly không có chút ác ý nào mà ngược lại khiến cho Ly có cảm giác quen quen. Anh ta bước tới hỏi:


_ Em là Khánh Ly phải không? Em có biết Vũ Vũ Thiên Anh – cô bạn của em đâu rồi không?


Ly nhíu nhíu mày nhìn anh ra khó hiểu như nhìn một sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy. Không phải bởi ngoại hình của anh ta có gì đó phản cảm mà bởi câu hỏi của anh ta khiến Ly không biết diễn giải sao nữa. Chỉ chỉ tay xuống chân mình, Ly nhích người một chút để anh ta thấy rõ hơn nói:
_ Đây ….!!!


Anh ta nhìn Ly rồi nhìn cô bé Thiên Anh vô tư vẫn đang ngủ kia mà chỉ ngại ngùng quyệt mũi. Có lẽ, anh không để ý bên dưới mà tập chung ánh mắt tìm Thiên Anh ở sung quanh nên mới vậy. Và khi thấy ánh mắt nhìn mình như muốn hỏi rằng: "Không biết có bị ngốc không?" của Ly làm người con trai đó ngại ngùng. Bước lại gần phía Ly, anh ta nói:


available on google playdownload on app store


_Đại ca và anh hai nhờ anh gọi hai em xuống. Họ đang đợi cả hai dưới sân.


Ly nghe vậy khẽ nhíu mày. Nhìn phía ngoài cửa lớp còn mấy người nữa đang đợi cùng ánh mắt khó hiểu lẫn dè chừng của mấy tên sinh viên kia đang bàn tán là Ly cảm thấy có truyện chẳng lành rồi. Cái danh sưng " Đại ca" và "Anh Hai" Ly ít nghe nhưng không phải là không quen bởi cả cái đất Hà Thành này người đủ khả năng được gọi chỉ có Huân cùng Luân mà thôi; hai tên đầu sỏ của mọi cuộc chiến lớn. Giờ thì Ly cũng hiểu được rằng vì sao mình lại không ác cảm với người con trai trước mặt này thấy anh ta rất quen bởi anh ta cũng ở trong nhóm nhảy và là đàn em của hai người đó.


Gật đầu đáp ứng người con trai kia, Ly gọi Thiên Anh dậy một cách nhẹ nhàng nhất để nó không cầm dao đi chém người nào đó. Nó tỉnh dậy, khá khó chịu khi bị đánh thức giữa giấc mộng nhưng khi nghe phía dưới có truyện và hắn đang đợi thì liền lập tức tỉnh ngủ. Nó cũng như Ly linh cảm được truyện gì đó nên nhanh chóng cùng những người kia xuống phía dưới. Lúc đấy, nó thầm mắng cái tên Huân đầu gỗ suốt ngày chỉ biết gây sự khiến nó phải bực mình.


Phía cổng trường, trật ních những sinh viên đứng túm tụm lại để bàn tàn. Khi nó và Ly đến, đàn em của hắn rẽ đường để cả hai vào và trước mắt nó là một khoảng trống khá là rộng. Dường như nhờ phúc đức hai người con trai đứng phía xa kia nên không có ai giám bước vào vòng tròn vô hình kia cả. Đặc biệt, ở chính giữa là năm thằng con trai bị bắt quỳ xuống đất đầy nhục nhã. Hắn và Luân cả hai đều đội mũ le che đi ánh mắt sát khí của mình đừng bàn truyện gì đó dường như không hề quan tâm tới những con người ham vui ngoài kia. Chỉ khi người của hắn nói cho hắn biết nó đã đến thì ánh mắt lạnh lùng của hắn mới dịu lại và nhìn về phía nó; nhưng chỉ vậy mà thôi hắn cũng chẳng nói gì nữa cả. Người tiến về phía nó là Luân, vẫn cái gương mặt cười cười mà du trời có sập đất có lở cũng chẳng phải chuyện của mình kia của Luân khiến nó không thể quen được. Anh ta chỉ về phía năm tên kia nói:


_ Ly, Thiên Anh! Em xem đúng năm tên này chính là năm tên khốn đã chặn đường đánh em không?


Nó nhìn những tên đó, toàn những khuôn mặt quen thuộc chỉ gặp một lần mà nó đã khắc ghi. Đồng thời, từng hình ảnh hôm đó từng vết thương nó đều nhớ rõ cả. Tuy vậy, không đợi nó lên tiếng trả lời thì Ly đã quả quyết nói chắc nịch như đinh đóng cột:


_ Tên ngoài cùng tóc đỏ là tên đại ca cũng là người cầm cả cây gỗ đầy đinh đập vào đầu Thiên Anh. Tên tóc đỏ và tóc nâu đã đánh vào bụng Thiên Anh ba cái. Ba tên còn lại kia đã dung chân đánh vào lưng Thiên Anh năm cái. Cả năm tên này đều là những thằng đàn ông mặc váy, ý đông hϊế͙p͙ yếu vây đánh Thiên Anh một cách đáng khinh bỉ, kinh tởm.


Ly nói như đã học thuộc long những tội trạng này của tên ác nhân vậy. Chỉ nghe một lần duy nhất khi Thiên Anh nói ra với người đó, nhìn lại những bức ảnh được vẽ phác họa lại mà Ly có thể đọc vanh vách luôn rồi. Có thể thấy rằng, phải căm hận lắm Ly mới có thể nhớ từng chút như vậy. Là những tên này đã gây nên tội nghiệt gì hay phải chăng chúng qua ngu ngốc khi đụng vào nhậm người. Thả cô gái yếu ớt tên Khánh Ly kia đi là đúng hay là sai đây? Nhưng chắc chắn một điều rằng những tên này ở đây mặc dù đã tha cho cô nhưng chúng không thể biết được rằng Ly đã đau và khóc nhiều như thế nào khi người đó mang nó về đâu. Lúc đấy, Ly đã ước rằng mình không bất tài như vậy, đủ mạnh mẽ để bảo vệ mình không khiến cho Thiên Anh khốn đốn như thế….!!!


_ Thật sao? _ Luân hỏi Ly bởi bây giờ anh chẳng thấy cô gái hiền lành có đôi phần mưu mẹo thong minh của Ly đâu cả; ánh mắt cô chàn đấy sự căm ghét. Và nhất là anh nhớ lúc ấy Ly không hề ở đấy vậy tại sao lại biết được những chi tiết này?


Nó muốn lên tiếng nhưng lại một lần nữa bị chặn lại bởi tiếng va đập lớn vang lên….
"BỐP…"


Khi nó và Ly quay lại nhìn thì đã được chứng kiến một cảnh… Phải nói sao nhỉ? Là một cảnh tuyệt đẹp mà lần đầu tiên Ly và nó được chứng kiến. Luân không biết từ lúc nào đã bước về phía tên cầm đầu, đôi chân dơ cao quá đỉnh đầu và hạ thẳng xuống đầu tên kia một lực mạnh làm hắn gục không nhúc nhích được gì. Toàn than tên kia chỉ còn lại sự run rẩy khi não phản xạ với sự sợ hãi và đau đớn trong tiềm thức. Ánh mắt hắn lạnh lùng, cả người toát ra sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn như của một bậc đế vương đứng đối diện với những hèn dân. Huân hỏi:


_ Ai đã sai chúng mày?


Mấy tên kia nhìn gương tên cầm đầu, sự sợ hãi như một loài virut lan chuyền với tốc độ tróng mặt trong con người chúng khiến chúng run lên bần bật lấn át cả lý trí. Như rắn mất đầu, chúng không biết phải làm sao nữa. Bởi chúng biết, biết cho dù chúng có nói ra hay không nói ra thì động vào "người con gái" của hắn thì số phận đã không có đường thoát rồi.


_ Nói…. _ Huân dơ chân, một phát đã vào ngực tiên kia khiến miệng hắn lệch sang ngã ngửa xuống đất ôm ngực phun nước bọt đau đớn.
Trong lúc đấy, Ly nhà ta lại rất hào hứng ôm chặt lấy tay nó, ánh mắt sang rực hưng phấn mà lắc mạnh nói:
_ Thiên ANh! Nhìn Huân thật tuyệt nha.
_ Um, không tồi _ Nó khẽ cười.


Luân đứng cạnh hai cô gái này mà không còn nào để diễn tả được cảm xúc. Thay vì sự hãi hay mở long từ bi xin miễn tội ch.ết cho nhưng tên kia thì cả hai lại rất hào hứng xem Huân đánh nhau. Không muốn nói quá chứ cả hai chỉ thiếu nước thổi trống, khua chiêng mà cổ vũ thôi. Người như Huân khi đánh nhau sẽ là một con sư tử đầy giã tính chứ không còn là một anh chàng ngờ nghệch luôn bị nó hành khổ nữa đâu. Đến chính anh còn phải vài phần né tránh thế mà cả hai cô gái kia dường như không biết chữ "sợ" viết như thế nào thì phải. Là họ dũng cảm, kiên cường hay ngốc nghếch, ngờ nghệch?


_ Thiên Anh, tại sao em lại không cản Huân? _ Luân hỏi


_ Hửm, tại sao? Tui là người có thù tất sẽ báo. Vốn dĩ không đinh tha cho bọn này nhưng thật không ngờ Huân lại tìm ra trước cả tôi cơ đấy. _ Nó thản nhiên nói kèm theo một nụ cười vui vẻ đắc trí, ánh mắt nhìn Luân có vài phần không hiểu khi một người thông minh như Luân lại hỏi câu hỏi ngờ nghệch đó.


_ Phải đó, chúng không chịu đánh thì dằn mặt từng tên một coi tên cuối cùng có chịu khai hay không? _ Ly chen vào, nhúm vai nói trong giọng nói vẫn còn rất nhiều sự căm ghét. Cô nàng dường như chỉ hận không thể lột da mất tên không bằng cầm thú này.


Luân trợn tròn mắt nhìn cả hai người. Liệu có cô gái nào thản nhiên như Thiên Anh và vô tư lự như cô bé Khánh Ly này không? Rõ rang trong đầu của hai cô gái này chưa bao giờ chịu để mình phải tủi nhục, đau khổ hay chèn ép cả. Hai cô gái nhỏ bé trước mắt anh tuy nhỏ nhưng chính là không thể động vào càng không thể đắc tội được. Anh thực sự không biết được rằng rốt cục anh và Huân đang dây vào hai cô gái như thế nào đây nữa, liệu là phúc hay là họa?


Lúc đấy, khi mọi truyện đang hỗn loạn, mọi người chen chúc nhau mà xem "Đại ca" nổi tiếng ra tay tr.a hỏi từng tên một. Những tên đó không bị đánh cho ngất thì cũng là chịu sự đâu đớn thấu tâm can bởi cái đau từ sương tủy khi bị đánh gãy tay, gãy chân, vỡ xương,… Người ta biết chúng vẫn còn sống nhờ sự phập phồng thoi thóp. Và ngay đến lúc tên cuối cùng chuẩn bị nhận án thì một chiếc audi mui trần màu trắng sang trọng lướt tới thu hút tất cả tầm mắt của mọi người. Thiên Anh và Ly khẽ nhếch môi.


Chiếc mui trần mờ ra, của xe cũng được đẩy ra, bước xuống xe là một người con gái với mái tóc nâu xoăn lọm kiểu cách, mặc một chiếc váy ngắn bó sát sexy, chiếc áo sơ mi mỏng và trong nhờ những đường ren đậm che đậy khiến chủ nhân của chúng khoe đủ và vừa. Gương mặt xinh đẹp đúng chất một cô tiểu thư đài các trong lớp son phấn đó dù có trang điểm ra sao vẫn không che dấu được đôi mắt đầy ác ý. Cô ta bước tới trước mặt Thiên Anh, nhìn một lượt đánh giá rồi tặng cho nó một nụ cười khinh bỉ.


_ Thái Liên, là cô làm những truyện đó đúng không?_ Luân bước tới, gương mặt anh nhíu lại.


Nghe Luân hỏi nhưng cô ta chỉ cười. Ánh mắt cô ta xoay chuyển về phía hắn nhưng đáp lại cô ta chỉ là ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn và đầy khinh khỉnh làm cô ta đau đớn mà thôi. Quay về phía nó, cô ta lại nhếch môi cười một lần nữa. Và ngay khi mọi người không ngờ tới cô ta vung tay tát nó.
"BỐP…."


_ Hừ, mày đừng tưởng có anh Huân bảo vệ thì tao không giám đánh mày _ Cô ta đắc ý nhìn má nó lệch sang một bên mà cười lớn.


Má nó đỏ ửng hằn dấu năm bàn tay. Hắn, Luân và nhất là Ly tức giận không thể nói được. Nhưng ngược lại, nó lại rất bình tĩnh dường như cái tát này là nó cố tình cho cô ta đánh vậy. Chạm vào má mình, nó cười:
_ Tiểu thư Thái Liên, cô cho tôi một lý do được không?


_ Hừ, lý do? Lý do bởi chính mà trèo cao sẽ ngã đau. Đồ tham tiền, loại ngườ như mày soi gương xem có sứng với …
"BỐP…. BỐP….."


Cô ta chưa nói xong, bàn tay vung lên chưa chạm được vào nó thì hai bên má đã nóng rực. Huân, Luân trợn mắt nhìn nó; Ly thì không ngần ngại vỗ tay tán thưởng trước khoảnh khắc mọi người đều im lặng đó. Nó phủi tay như phủi đi lớp phấn bẩn dính trên bàn tay mình, lạnh lùng nói:


_ Soi gương? Vậy tôi khuyên tiểu thư cô nên về soi lại gương đi. Tôi và cô KHÔNG HỀ GIỐNG NHAU. _ Câu nói cuối được nhấn mạnh và đầy thâm thúy của nó đánh vào chính sự tự đắc và ngạo mạn của Thái Liên.
_ Mày… _ Cô ta rít lên.


_ Tiểu thư, mời cô chú ý một chút hình tượng. Muốn đấu với tôi? Được, vật hẹn cô tối mai ở bar V.VIP tối mai. Tôi luôn sẵn sàng _ Nó ngồi xuống đối diện cô ta, miệng vẽ lên nụ cười tự tin cùng nhạo bang đặt vào tay cô ta một tấm card.


Xong rồi nó quay người bước đi. Ly cũng vội vàng chạy theo nó. Bỏ lại phía sau những con người vẫn chưa hết bang hoàng.
Đi khuất nơi ồn ào, đầy tai tiếng đó nó rút điện thoại bấm một dãy số quen thuộc trong danh bạ gọi cho ai đó. Ngay khi đầu dây bên kia là dọng nói dịu dàng, ấm áp vang lên nó liền nói:


_ Anh! Giúp em.
Xong rồi nó cúp máy. Ly nhìn nó, cô biết nó gọi cho ai nhưng làm như vậy nó liệu có lường trước được hậu quả không? Ly hỏi:
_ Cậu làm thế, mọi truyện sẽ lộ hết đấy. Ổn chứ?


Nó nhìn Ly, khóe miệng vẽ nên một nụ cười. Nụ cười của nó lạ và khác biệt những những nụ cười trước kia. Nó chứa đựng sự tự tin, quyết tâm và vài phần tức giận. Nhận một cái tát để trả lại hang ngàn cái tát … Là luật nhân quả nó đặt ra.
* * *
CHƯƠNG 9.2: NGƯỜI TÌNH TIN
ĐỒN


Sáng hôm sau, hắn và Luân tới tìm nó nhưng cả nó và Ly đều không đi học. Chính xác là cả hai cô gái này đều biến mất, không ai biết họ ở đâu và họ cũng không ở nhà mình. Có lẽ, cách duy nhất để gặp nó chính là đợi tới thời điểm tối nay mà thôi…


Nhưng, đồng thời trong lúc đó ở cộng đồng "dân chơi" cũng bắt đầu dấy lên những tin đồn thất thiệt. Tin đồn gì ư?


Tin đồn về vị tiểu thư Thái Liên con gái của tổng giám đốc ngân hàng Đông Á NĐ bao trọn bộ bar V.VIP. Cô ta vung tiền mời tất cả dân chơi có tiếng bậc nhất của đất Hà Thành này tới. Để làm gì ư?


Để xem cô ta hạ nhục đứa con gái không biết thân biết phận mình ngông cuồng muốn đối đầu với cô. Để cô ta cho thấy người con trai đã không chọn mình phải xấu hổ, hối tiếc tới mức nào. Cô muốn nghe thấy tiếng cười cùng sự sỉn nhục của tất cả những con người ở đây dành cho cô ta – đứa con gái nghèo hèn không có chút địa vị nào kia.


………


Tại một nơi khá xa, tách biệt với đất Hà Thành ồn ào, náo nhiêt kia, căn biệt thự chưa một lần sáng đèn sau bao nhiêu ngày tháng đã vụt sáng. Cả khu vườn lộng lẫy trong ánh đèn trắng hòa cùng màn đên đang dần buông, ô cửa sổ đã tỏa ra ánh sáng vàng nhat diu dàng ấm áp. Trong căn nhà ngoài vị quản gia già trông giữ lần đầu tiên đón tiếp năm vị chủ nhân đích thực của nó trở về. Năm con người cúi đầu lễ phép chào vị quản gia hơn tuổi mình rồi nhanh chóng bước tới căn phòng lớn có cửa gỗ trắng luôn được đóng kín kia.


Mở cửa ra, là một gian phòng rộng nhưng lại trật ních những giá đựng treo quần áo chiếm tới hai phần ba căn phòng. Một phần ba gian phòng còn lại là gương và bàn trang điểm lớn có đầy đủ dụng cụ trang điểm và các loại máy cần thiết. Họ chẳng ai nói câu nào bắt đầu tập chung vào công việc của mình. Người con trai với mái tóc dài màu bạch kim bước về phía nó đang ngồi đấy, anh khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói:


_Anh đã đợi ngày này quả thực rất lâu rồi.
Nó chỉ khẽ cười không nói gì cả. Ánh mắt nó nhìn những người con lại trong phòng rồi khẽ nhắm; nó không biết liệu đây có phải lưa chọn chính xác không nhưng nó nghĩ nó sẽ không ân hận.


Mọi thứ đều được làm trong yên lặng, thỉnh thoảng vang lên những tiếng nói khẽ cùng tiếng cười cưng chiều. Nó có vẻ tĩnh mịch nhưng lại mang một hơi ấm phủ khắp nơi trong căn nhà lạnh lẽo này. Vị quản gia già nhìn những chủ nhân trong căn nhà của mình khẽ mỉm cười hạnh phúc, Họ trẻ, ho tràn đầy sức sống và những gì họ làm được tới ngày hôm nay rất đang tự hào. Nhìn người mà họ dành cả tâm trí và là lý do duy nhất để họ tiến tới cùng một tình yêu mãnh liệt đang dần trở lại là mình mà ông cũng cảm thấy hạnh phúc. Đáng nhẽ, đứa nhỏ đó không phải sống khổ sở như vậy, đáng nhẽ phải từ lâu cứ sống thật với mình như vậy mới là tất nhất. Bao nhiêu năm qua cứ dày vò, đau khổ đủ rồi… ông sống cho tới từng này tuổi cũng chỉ trông đợi nhưng đứa trẻ kia mỉm cười hạnh phúc mà thôi.


TẠI BAR V.VIP:


Đến từ rất sớm chính là cô tiểu thư Thái Liên. Tiếp theo là hắn và Luân. Cả hai vì cưỡi trên chiếc motor Ducati 844 và Suzuki GSX1250FA đã khiến cho bao cô gái phải nhìn theo. Dáng vẻ vừa phong trần lại bụi bặm nổi bật lên sự nam tính chứ không phải ẽo ợt như những tên công tử kia. Họ luôn thu hút những cô gái với đầy sự ham muốn nhưng họ lại chưa từng để một cô gái nào lọt vào mắt mình. Đặc biệt là những cô gái như Thái Liên; dù có xinh đẹp thật đấy, dù có giàu có thật đấy nhưng tính cách lại nhơ bẩn khiến họ phải nhíu máy, cách xa. Chính vì vậy, đáp lại tất cả chỉ luôn là ánh mắt lạnh lùng và khí chất hơn người khiến chẳng ai giám lại gần trong phạm vi bán kính một mét.


Huân cảm thấy lo lắng, lần đầu tiên hắn thấy lo sợ tới vật nên hắn đã tới rất sớm. Cả ngày nay hắn đã nóng ruột như bị lửa đốt trong lòng nên đứng ngồi không yên. Dân chơi bâc nhất đất Hà Thành, người đứng đầu trong mọi cuộc chơi mọi su hướng là hắn nhưng tâm trí hắn lại bay lượn ở đâu đó đang tìm nó mà thôi. Cảm giác mất nó hiện hữu rất rõ trong lòng hắn và càng tới gần với thời gian hẹn nó càng mãnh liệt hơn. Cảm giác của trước kia khi hắn tưởng hắn sẽ buông tay so với bây giờ chẳng là gì cả. Hắn tự hỏi rằng bao nhiêu ngày tháng thế nhưng sao tới bây giờ hắn vẫn không thể an tâm được rằng nó chỉ thuôc về hắn? Vì sao?


Hắn cảm thấy, chỉ qua đêm nay là nó đã sẽ mất hắn.


Bar V.VIP là quán bar sang trọng bậc nhất ở đất Hà Thành và cũng là địa điểm chủ đạo để các dân chơi khẳng định đẳng cấp của mình. Quán bar này không được xây dựng dưới tầng hầm hay ở đâu cả mà nó là tòa nhà bên ngoài đơn giản với một biển hiệu đề tên lấp lánh to đùng bắt mắt. Nhưng bên trong mới là thứ mọi người chú ý tới bởi nó được xây cao và rộng hơn rất nhiều quán bar khác. Nó chỉ có duy nhất một cửa cực lớn vào và ra đối nhau. Cánh cửa này đặc biệt được giải thảm đỏ nối nhau để các dân chơi có thể khoe những chiếc siêu xe thể hiện đẳng cấp của mình; đó chính là những đứa con tinh thần của họ. Phía bên trái cửa là sàn nhảy lớn lung linh sắc màu loang loáng và quầy bar đứng. Phía bên phải là bàn ghế được sắp xếp tùy lựa chọn; nơi đây là nơi để họ có thể nói chuyện, bàn công việc hoặc làm bất cứ thứ gì họ thích.


Quán bar ngày hôm nay không có gì thay đổi lớn ngoài tiếng nhà lớn hơn, dân chơi khắp nơi đều hội tụ nơi đây và hai người vang danh "Đại ca" cùng "Anh hai " lâu lắm không xuất hiện nay lai có mặt khiến họ hung phấn. Vài người nghe về câu truyện của cô tiểu thư Thái Liên càng hiếu ký và hứng thú khiến cho quán bar trở nên rộn rã hơn thường ngày.


Mười giờ đêm, tiếng chuông đồng hồ đã điểm tới giờ hẹn nhưng nó vẫn chưa xuất hiện. Thái Liên trong bộ trang phục bó sát màu đỏ lấp lánh ánh kim khoét xâu phía sau lưng kiêu ngạo bước về phía hắn hỏi:
_ Anh Huân, hình như cô gái của anh sợ quá chạy mất bỏ mặc anh ở đây rồi thì phải.


Đáp lại cô ta chỉ là tiếng "hừ" lạnh lùng của Huân mà thôi. Nếu như nó thực sự sợ không tới nơi đây thì đôi với hắn có lẽ là vô cùng tốt. Nhưng Thiên Anh là ai chứ? Có phải hắn không hiểu tý nào tính cách của nó đâu. Nó là người không nói thì thôi mà đã nói chắc chắn phải làm, mà đã làm thì chắc chắn phải làm ra trò. Nó là người lạnh lùng nhưng vô cùng háo thắng và tán nhẫn.


Và dường như đáp lại mong muốn của Thái Liên, tiếng đông cơ xe dồn dập vang lên và khung cảnh khiến cho hàng loạt người ở đây phải đứng đậy, hàng trăm con mắt phải ngước theo. Năm chiếc xe bóng loáng, màu đen huyền bí lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo chiều từ trên xuống và từ sàn nhả ra. Thứ khiến người ta phải đứng dậy nhìn kỹ là bởi nhãn hiệu cùng kiểu dáng mà nhưng con xe này mang trên mình. Dẫn đầu là chiếc Rivale Roadyacht GTS mui trần cá tính; tiếp theo sau là chiếc Lamborghini Reventin cùng chiếc Saleen S ; cuối cùng là chiếc Audi R Spyder và chiếc Racing Hart C R.


Những chiếc xe này đã tuyệt đẹp, đã đặc biệt giá cả cũng trên trời nhưng khiến người ta biết chúng lien quan tới nhau còn là vì biển số xe. Năm biến số: 41444,44144,44414,44441,1444. Những con số này được không nhưng đẹp mà dường như còn ẩn chứa vô vàn ý nghĩa sâu xa bên trong đó nữa. Nhưng ẩn số đó là gì? Và tại sao họ cảm thấy nhưng con số này khá quen tới vây?


Trước đó, ta phải đặt ra một câu hỏi rằng: "Họ là ai?"


Trong vô vàn những thắc mắc kia thì câu hỏi này là ai cũng muốn biết. Một hàng siêu xe bóng loáng, mỗi chiếc đứng ở đây cũng chỉ có một chiếc duy nhất mà không ai có thể theo được bởi không chỉ giá chúng cao mà ta có muốn cũng chẳng thể nào mua được chúng. Những chiếc xe này chưa từng xuất hiện ở quán bar hay ai đó nhìn thấy trong giới dân chơi cả khiến cho nhiều người phải e dè. Người có một chiếc xe đã đủ vênh mặt lên với đời, có tới hai chiếc đã có thể khiến người ta ngưỡng mộ bàn tán, tới ba chiếc phải thuộc hàng đại gia tỷ phú thế giới rồi chứ nói gì năm chiếc xe ở đây.


"Cạch"
Tiếng cửa xe mở, mọi người dường như nín thở theo dõi người bước ra khỏi xe là ai? Là nhân vật nào?


Người đầu tiên bước xuống là người con trai ngồi trong chiếc Rivale Roadyacht GTS. Anh cao gần mét tám, dáng người cao to, ánh mắt và gương mặt đều bị chiếc kính đen che mất. Tuy vậy, sự lạnh lùng, uy nghiêm từ con người anh toát ra rất rõ. Bộ vest đen, với nhãn hiệu đắt tiền, cách điêu tuy đơn giản nhưng mặc trên người anh lại vô cùng hoàn mỹ và thu hút.


Người tiếp theo bước xuống là người ngồi trong chiếc Lamborghini Reventin. Áo vest xám vẫn kiểu cách đơn giản kết hợp với dáng người cao dong dỏng. Vãn kính đen khiến chẳng ai có thể thấy mặt. Từ anh toát nên vẻ lạnh lùng, thần bí và đặc biệt sau lớp kính kia còn là một con mắt sắc sảo khiến người ra e sợ.


Bước ra từ chiếc Saleen S là một người hoàn toàn khác biệt. Người dó dáng người mảnh mai, dong dỏng, thon dài cao tầm mét tám. Đặc biệt hơn là gương mặt thon, nước da trắng nổi bật trên mái tóc bạch kim thu hút. Bộ vest cách điệu đính cườm hở ra khoảng ngực trần trắng khiến người ta biết rằng anh là con trai. Có lẽ, vẽ đẹp này của anh khiến rất nhiều cô gái phải ghen ty về mọi măt. Nụ cười nửa miệng trên chiếc môi mỏng kia khiến người ta đôi phần thèm khát dù anh là con trai đi chăng nữa.


Sau anh là người con trai với mái tóc dựng đứng có phần trẻ nhất trong bốn người ở đây. Người đó cao tầm mét tám lăm, nước da trắng nhưng dáng người lại to cao rắn rỏi của một người tâp thể thao lâu năm. Chiếc áo sơ mi trắng đính cườm đen lấp lánh trong đêm, chiếc quần bò mài rách bụi bặm cùng gương mặt tuy bị che lấp nhưng mang vài phần kiêu ngạo kia khiến cho các cô gái đều phải chú ý.


Bốn con người này, đồng loat tiến về phía chiếc xe cuối cùng. Chiếc cửa xe được mở ra, một đôi giầy cao gót chạm trên thảm đỏ và người con gái đó hiện ra trước mắt mọi người. Cô gái có mái tóc đen dài búi vổng lên cao được cột bằng giây mặt đá óng ánh, điểm thêm vào đó là một chiếc châm nạm đá tinh sảo khiến cho mái tóc cột đơn giản trở nên tinh tế hơn. Gương mặt thon dài nhỏ nhắn, ánh mắt đen sắc nhọn lung lunh, đôi môi đỏ mềm mai như cánh hoa hồng khiến khiến cho cô rất sứng khi sánh bước bên bốn người con trai kia. Cô khoác trên người chiếc áo da hốc tay nạm đinh ở viền tay và cổ áo đi cùng chiếc quần da bó sát và đôi giầy cao da lộn tới mắt cá chân. Người ta nhìn thấy cô gái này mang một vẻ đẹp vừa có gì đó nhẹ nhàng, lại kiêu xa mà cá tính. Nhìn cô, sóng vai bên bốn người kia, vòng tay chắc chắn của người con trai đứng đầu choàng qua eo cô như bảo hộ làm cho người ta có cảm giác cô như là một vị nư vương của đêm nay vậy.


Cô bước từng bước về phía người con gái đang giận mình tím mặt kia. Nhìn cô ta, cô đánh giá một lượt ánh mắt cũng hướng về phía con những con người hiếu kỳ sung quanh một chút rồi nói:
_ Chào cô! Tiểu thư Thái Liên.
_Mày… _ Thái Liên giọng run run không biết là do cô ta sợ hãi hay là gì nữa.


_ Bao cả quán bar, mời toàn dân chơi đất Hà Thành tới đây, bao rượu mọi người có phải cô muốn cho họ biết cô sẽ sụp đổ như thế nào vào hôm nay không? _ Nó khẽ cười, nụ cười nửa miệng màng đầy sự tự tin cùng khinh miệt dành cho cô ta.


_ Mày… mày câm cho tao…. _ Thái Liên tức giân, bàn tay vung lên tính tát vào mặt nó.
"Bộp…"


_ Tiểu thư, mời cô bình tĩnh một chút _ Người con trai với mái tóc bạch kim từ lúc nào đã chắn trước mặt nó, nhìn anh vậy mà bàn tay lại rất khỏe giữa Thái Liên khiến cô ta không cử động được. Ở cổ tay còn ẩn đau sau lời nói lịch sự nhưng nụ cười trên gương mặt lại như nụ cười của quỷ giữa kia.


Thấy Thái Liên bị bắt, mấy vệ sĩ mà cô ta mang theo cũng đồng loat song lên. Người con trai mặc áo sơ mi trắng vụt lên. Chỉ với hai ba đòn đơn giản đã đốn ngã ba gã vệ sĩ của Thái Liên chẳng mất chút sức nào. Phủi áo, anh ta quay lại nhìn Thái Liên khinh miệt nói:
_ Chủ nào tớ nấy, nhơ bẩn y như nhau.


_ Không, phải là chủ nào tớ nấy đều không biết lượng sức mình chứ. _ Người con trai mái tóc bạch kim nhếch miệng cười, anh đẩy nhẹ một cái kiếm cho Thái Liên phải lùi về phía sau mấy bước.


_ Hừ, lũ ngôc _ Người con trai mặc vét đen lạnh lùng nói ôm lấy nó bảo vê trong vòng tay mình. Một lời đơn giản anh nói ra nhưng khiến cho Thái Liên phải lạnh sống lưng. Nhưng người sung quanh cũng cảm nhận rõ một điều rằng nó được người con trai đó bảo vệ vững chắc bởi bức tường vô hình mạnh tới cỡ nào.


_ Tiểu thư Thái Liên, cô con gái rươu của chủ tịch ngân hàng Đông Á NDD. Cha làm ăn bất chính, giả mạo tiền giả, rửa tiền cho mafia, bòn rút ngân khố công tý. Đúng là cha nào con nấy nhỉ… cha bòn rút của nhà nước của nhân dân, con dẫm dạp lên người khác, thay cha tiêu tiền bẩn._ Người con trai mặc vest xám lạnh lùng nói. Mỗi lời anh nói như một mũi tên phóng ra ɖâʍ chính diện vào cô ta.


Rồi tất cả đồng loạt cởi kính. Đám đông được một trận ồn ào, xôn xao bởi bốn con người trước mắt này. Rồi bất chợt trong đám đông có người ngỡ ngàng hét lên:
_ Tứ Tử Thiên…


Có lẽ người đó nhận ra họ là Tứ Tử Thiên bởi hình xăm. Bốn hình xăm ở cổ, gáy, ngưc, tay hiện rõ khi ánh sáng chiếu vào. Một mã vạch với năm con số "44441" giống như biển số xe kia thảo nào khiến cho họ cảm thấy quen. Hình xăm này chính là đặc điểm của Tứ Tử Thiên. Không ai biết vì sao người ta gọi họ là vậy chỉ biết khi cả bốn người cùng xuất hiện chắc chắn là sẽ có người phải xuống địa ngục bởi họ ra tay chưa bao giờ thất bại… Đấy chính là điều đáng sợ nhất…


_ Tứ Tử Thiên… Vậy chẳng nhẽ cô gái kia là "người tình tin đồn" ư?
Một giọng nói nữ vang lên. Tất cả đổ dồn ánh mắt vào cô gái được bốn người họ bảo vệ kia. Chẳng nhẽ nhưng gì báo trí trước kia viết đều là sự thật sao? Nhưng "Người tình tin đồn" là sao?


Đó chính là cô gái duy nhất luôn xuất hiện với bốn người này đặc biệt là bên người con trai mặc vest đen. Cô không được họ giới thiệu nhưng luôn sánh bước thân mật với cả bốn. Tin này vốn nhiều người không tin bởi những bức ảnh chụp cô không rõ mặt và từ xa bởi họ luôn có vệ sĩ và bảo vệ đi kèm nên không ai có thể tới gần được cả. Hơn thế nữa, những tin đồn từ báo trí đó cũng chẳng bao giờ được Tứ Tử Thiên ra mặt phủ nhận hay khẳng định cả. Khi được hỏi tới, họ chỉ mỉm cười; đó là nụ cười thân thiện khiến cho báo trí càng được nước lấn tới. Chỉ có duy nhất một người con trai đã từng đứng trước báo trí tuyên bố rằng động vào cô ấy chính là đối đầu với anh và đối đầu với Tứ Tử Thiên.. Đó là một "cuôc tình tay bốn" đầy mờ ám và họ chẳng thể tìm thêm đươc thông tin về cô gái này ngoài những bức ánh ngẫu nhiên chụp được ra.


Bên dưới bắt đầu nhộn nhạo lên với cô gái "Ngừoi tình tin đồn" này cùng thân phận thật sự của Tứ Tử Thiên….


_Trời ơi! Kia chẳng phải là anh Bảo Anh sao? Sao boss của công ty Thiên Vũ đấy sao? Anh ấy được mệnh danh "con cái chín đuối" trong giới kinh doanh mà kể cả những người lão luyện cũng phải e dè phải k? Ôi trời! Anh mặc vest đen thật đẹp trai ch.ết đi được.
_ Anh mặc áo vest xám kia chính là Bảo Trung rồi…


_ Bào Trung? ĐÓ chính là vị luật sư với đôi mắt sắc sảo, nhạy bén á? Người được mệnh danh là "Đôi mắt chim ưng" của ngành luật sư có thể tống bất cứ ai vào tù, vạch trần mọi sự thật đấy sao?


_ Ôi trời, thảo nào thấy mái tóc bạch kim quen thế. Mình đã ngờ ngợ mà… Đúng là anh Thần Minh rồi.
_ Đẹp trai ch.ết mất. Chẳng phải anh Thần Minh nam diễn kiên, kiêm người mẫu, styleslist đang ở Pari cơ mà sao lại ở đây thế này?


_ ĐÚng đó. Anh ấy là siêu mẫu thế giời mà sao lại về Việt Nam mình được như vậy chứ?
_ Hạo Thiên, cậu ta là "thiên tài" của trường đại học kinh tế cơ mà sao lại xuất hiện ở đây? Người ta bảo rằng ngoài bóng rổ cậu ta đâu ham hố đấu đá ai đâu


_ Tứ Tử Thiên lừng danh sao tư dưng lại tụ họp thế này?
_ Cô gái đầu với Thái Liên là người tình tin đồn của họ thật sao?
_Thái Liên! Cô ta bị sao không sao lại động vào người con gái của Tứ Tử Thiên?


Hàng loạt nhưng câu nói vang lên càng ngày càng khiến sắc mặt Thái Liên tái mét. Vết bớt y hệt của Tứ Tử Thiên ở bắp tay nó đã chứng minh tất cả. Sự thật, nó chính là " người tình tin đồn" của Tứ Tử Thiên, nó thuộc vè họ.


Người con trai được gọi với cái tên Bảo Anh cởi áo khoác choàng lên người nó. Anh ôm nó vào lòng, ánh mắt nhìn nó dịu dàng, giọng nói ấm áp vô cùng khẽ nói:
_ Đủ rồi, ta về thôi.


Nó gật đầu, quay người bước đi theo anh. Bất chợt, từ khoong trung bay xuống vô vàn nhưng tờ giấy in đầy chữ. Đó chính là bằng chứng phạm tội của cha Thái Liên. Và chưa đầy một phút sau điện thoại của Thái Liên vang lên. Tin báo cha cô bị bắt vào tù nhanh chóng xuất hiện trên màn hình tivi lớn của quán bar.


_A……….A………….A…………. _ Cô ta hét lên đâu đớn, nước mắt cũng không thể chay nổi vì ngỡ ngàng. Ngã xuống đất, cô điên loạn mà gào thét….
Đó chính là cái giá phải trả cho những khẽ động vào "Người tình tin đồn" của Tứ Tử Thiên
* * *
next Chap 9.3


CHƯƠNG 9.3: NGƯỜI TÌNH TIN
ĐỒN.


Nhìn cảnh hỗn loạn đó Huân và Luân ch.ết lặng. Nhìn nó theo bốn người kia đi xa rồi mà Huân vẫn đứng ở đấy không động đậy được chút nào bởi cái tin "người tình tin đồn" vẫn còn vang vẳng trong trí não của hắn. Thứ nó luôn cố gắng dấu hắn, sự thực về con người nó, quan hệ thật sự của nó hóa ra là cao đến như vậy nên hắn mới không nhận ra nó là người con gái của kẻ khác. Ngay từ lúc găp nó, hắn đã cảm giác nó có gì đó khác biệt, nó biết hắn rất rõ nhưng lại chưa bao giờ cuồng si hắn, nó sống trong một căn nhà bình thường nhưng tính cách lại mãnh mẽ, kiên cường và háo thắng. Từ lời nói, cử chỉ của nó chẳng có chút nào thừa thãi của một con người bình thường cả. Lúc đầu, hắn cứ nghĩ rằng bởi vì nó là một tác giả văn học mạng nên có gì đó hơn những người khác nhưng thực chất ra bởi nó cũng sống trong môi trường như hắn mà thôi…


Hình ảnh nó được người con trai quyền uy kia bảo vệ trong vòng tay vững chắc của anh mà hắn thấy đau đớn. Nhưng liệu thực sự hắn không có cơ hội sao? Nó đâu có công nhận bất cứ thứ gì đâu? Hắn lại càng không thể tin nó lợi dụng hắn ngày hôm nay để trở lại là cô gái tin đồn như những người kia nói…


_Tôi đi tìm em ấy _ Hắn kìm nén sự bất lực lại trong lòng mình, vỗ vai Luân rồi nhanh chóng rời đi. Hắn giờ không muốn cái gì cũng mãi im lặng nữa, hắn muốn biết tất cả. Muốn nó nói cho hắn biết rốt cục truyện gì đang diễn ra và cái tin đồn "người tình" kia vốn là vì sao…


Nhìn Huân, Luân khẽ thờ dài. Dường như anh đã đoán đúng rằng cô bé Thiên Anh này không tầm thường như những gì cô ấy thể hiện bên ngoài. Những lời mà Khánh Ly đã nói với anh trước kia bỗng trốc hiện về và anh nhận ra những lời ý đúng không phải là đe dọa mà là sự thật. Sung quanh Thiên Anh là: chủ tịch tâp đoàn lớn, luật sự danh tiếng, siêu người mẫu thế giời và cả một thiên tài bẩm sinh nữa thì quả thực đắc tội với nó chính là kết cục như ngày hôm nay. Nếu như nói thế lực nhà Huân mạnh thì bốn con người bên cạnh nó kia có thể nói là ngang ngửa với nhà Huân nếu không muốn nói là nhỉnh hơn. Độ giàu có thì có thể chưa bằng nhưng một vị chủ tịch chấn giữ một phần kinh tế đất nước, một vì luật sư co thể đổi trắng thay đen, một siêu người mẫu mà mỗi lời nó phát ra có thể thay đổi mọi thứ cùng một thiên tài với bộ óc phi thường thì chính là bất khả chiến bại. Họ, bốn con người đó làm cho anh có cảm tưởng rằng họ đạt tới mục đích ngày hôm nay chính là vì nó mà thôi. Đúng lúc đó, khi anh đang trầm ngâm suy nghĩ mọi truyện thì một người con gái lạ mà quen suất hiện trước mặt anh.


Cô măc một chiếc váy màu trắng ôm bó sát ở phần ngực, chân váy xòe ra bồng bềnh, gắn ở phía sau điệu đà là một chiếc nơ bướm. Thêm vào đó, mái tóc xoăn lọm màu hung tím,mắt đen, môi hồng khiến cô có vẻ đẹp dịu dàng và nữ tính. Cô bây giờ trở nên sắc sảo, xinh đẹp chứ không còn đeo trên mình vẻ đẹp dễ thương, đáng yêu nữa rồi. Nhìn anh, cô nói:


_ Những gì tôi nói không phải là một lời đùa cợt, dõa dẫm đúng không?
_ Em…. Em với Thiên Anh…_ Anh nhíu mày nhìn cô, trong lòng anh cũng dấy lên cảm giác bất an và lo lắng khi anh nhìn cô đang đứng trước mặt mình nhưng lại xa tận chân trời này.


_ Như những gì anh thấy và những gì họ nói, tất cả đều không sai.


Nói rồi cô nhẹ xoay người bước đi, ẩn mình vào trong đám đông hỗn độn cô cứ thế biến mất. Anh lại như Huân lúc trước sững sờ không nói được câu nào. Dường như, mọi thứ đều vượt quá mức anh đã dự tính lúc trước. Anh biết Thiên Anh sẽ làm gì nó nhưng cũng không thể tưởng tượng được Thiên Anh lại mang trong mình thứ bí mật lớn tới vậy. Biết rằng phía sau con người của cô bé Khanh Ly chắc chắn không phải là một người nhu nhược yếu đuối nhưng lại không thể ngờ Ly mới thật sự là người con gái lạnh lùng và tàn nhẫn.


….
Trong lúc đó, hắn đang đứng ở nhà nó. Cảnh cửa nhà nó vẫn đóng im lìm, ánh đèn điện từ lúc hắn đứng đây đợi tới giờ vẫn chưa lần nào sáng lên. Khung cửa sổ tối om, lạnh lẽo chứng tỏ chủ nhân của căn nhà vẫn chưa trở về khiến cho tâm hắn lạnh ngắt như màn đêm kia.


"Bộp…. Bộp……bộp….."


Từng hạt mưa nặng nề rơi xuống trên đường, chạm vào gương mặt hắn. Rồi tầng tầng lớp lớp những cơn mưa dồn dập chút xuống khắp nơi: mặt đường, cành cây, ngọn cỏ, mái nhà, xe cộ,… Và nó ướt đẫm gương mặt cùng người hắn. Người hắn nặng trịch bởi nước và đầu hắn cũng nặng trĩu trống rỗng vô định. Hắn nghĩ rất nhiều, nhớ lại mọi thứ nhưng rồi tất cả đều nhạt nhòa vô vọng bởi vì sau ngày hôm nay thì những thứ hắn đã từng hy vọng, từng cảm nhận dường như chẳng có gì cả. Hắn hướng ánh mắt của mình ra phía ngoài đường kia – nơi con người đang vội vã trong màn mưa, nơi họ trao nhau những tình cảm quan tâm đặc biệt và nơi ý nghĩ hắn còn sót lại là tìm nó. Tìm trong hàng người may chăng nó đang tới và bước về phía con tim sắp bỏ cuộc của hắn để cho hắn một lời giải thích mà thôi…


Một tiếng…
Hai tiếng…
Ba tiếng…


Thời gian cứ tích tắc qua đi, hắn cũng không biết được mình đã đứng đợi nó bao nhiêu lâu rồi nữa. Cái lạnh tê tái, cái rét chàn ngập con tim, làn mưa vẫn sối sả buông xuống cố gắng rửa trôi đi tất cả hy vọng của hắn. Nếu như yêu thực sự là thứ tình cảm lạnh lẽo, khổ đau và tuyệt vọng tới vậy thì sau này hắn sẽ không kiên trì theo đuổi thứ gì nữa. Hắn muốn thời gian quay ngược lại trở về hắn của những ngày không từng đụng vào nó, gây sự với nó để rồi yêu nó như thế này… Đau lắm cái thứ tình yêu không bao giờ thuộc về mình.


Hình ảnh duy nhất mà hắn thấy là ánh đèn chói chang củ axe dọi thẳng vào mắt hắn mà thôi. Mọi thứ sau đó đối với hắn chỉ còn là một màu đen vô định hướng y như tình yêu hiện tại của hắn không có chút ánh sáng nào.
SÁNG HÔM SAU:


Hắn không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi nữa chỉ biết là trong đầu hắn quay mòng mòng trong ký ức từ lúc gặp nó đến giờ. Hắn chợt nhận ra những con trai bên cạnh hắn không phải chưa bao giờ từng xuất hiện trước kia. Đầu tiên, lúc ở sân bóng rổ người mặc đồ đen thân mật với Hạo Thiên chính là nó. Rồi đến lúc nó giúp đỡ hắn chuẩn bị quần áo chính là anh chàng tóc bạch kim và cuối cùng là người con trai song vào đưa nó đi chính là người mặc vest đen kia. Và hắn cũng chợt nhận ra rằng từ trước đến nay hắn vẫn ngốc nghếch không nhận ra mà thôi; bởi vì nó dấu diếm cũng bời vì hắn ngu ngốc nữa.


Giật mình tỉnh dậy, thứ đầu tiên sộc vào mũi hắn là một mùi thơm dịu nhẹ của thức ăn. Tiếp theo đập vào mắt hắn là gian phòng quen thuộc, đơn giản nhưng ấm áp mà hắn đã từng lui tới trước kia không ít lần…. Là phòng nó. Hắn cố nâng cả người nặng trịu như đeo chì của mình dậy thì có một tiếng nói vang lên:


_Đã tỉnh?


Hắn quay đầu lại thì thấy người đó chính là người con trai với mái tóc bạch kim đã bảo vệ nó ngày hôm qua. Anh hiện tại không còn vẻ quyền rũ thu hút của hôm qua nữa mà hiện tại với bộ đồ dản dị, đeo tạp dề trắng, tay cầm cái muôi đứng cạnh cửa nhìn anh trông có gì đó rất giống một người phụ nữ nội chợ của gia đình. Và trước khi hắn kịp hỏi lại thì anh đã quay mặt đi, gương mặt bỗng nhiên rạng rỡ, khua cái muôi nói với ai đó vừa mở cửa vào:


_ Thiên Anh! Anh ở đây
Và ngay lập tức một bóng người vut chạy tới ôm trầm lấy anh. Giọng nói nó vừa vui sướng lại nũng nịu dịu vào người anh:
_ Thơm quá đi mất, chỉ ngửi mùi là bụng em nó biểu tình giữ dội luôn rồi ý. Anh có nấu nhiều đồ ăn không, hết là em bắt đền anh đó.


_Thiên Anh! Không phải anh đã nói em là không được chạy trong nhà rồi sao? Đã hậu đậu nhỡ té thì làm thế nào? _ Một người nữa bước tới, anh bề bổng nó lên mắng


_Em xin lỗi mà. Anh đừng cáu, em yêu anh nhất luôn ý _ Thiên Anh ngoan ngoãn để người kia bế lên. Nó ôm cổ anh, hôn lên má anh đầy yêu thương.


Rồi hai người nữa cũng bước tới, họ vui vẻ cười đùa nói chuyện trước cửa phòng nó và trước ánh mắt của hắn. Mãi một lúc sau người con trai tóc bạch kim mới lên tiếng nói với nó:
_ Um... THiên Anh, bạn của em đã tỉnh rồi, từ lúc nãy…


Nghe vậy, nó dừng mọi hoạt động lại. Quay người nhìn về phía hắn đang sock nặng kia, chạm phải ánh mắt u buồn của hắn nó lắp bắp:
_ Anh…Anh… _ Nó che miệng lại, gương mặt bỗng chốc đỏ ửng.


Nó lườm người con trai mái tóc bạch kim kia vì không nói cho nó biết ngay lúc đầu. Rõ ràng là anh âm mưu từ trước mà. Nó tụt xuống từ tay anh rồi ngập ngừng bước về phía hắn:


_ Anh khỏe rồi chứ? _ Nó sờ tay lên chán hắn rồi nhíu mày bởi cái nóng hầm hập ở chán hắn. Quay lại nhìn mấy người con trai kia rồi lại nhìn hắn hỏi:
_Kỳ vậy, sao vẫn sốt chứ? Thuốc anh mua chắc không phải hàng dỏm chứ?


Nó nói nhưng ngược lại hắn chỉ nhìn nó mà thôi. Nó bây giờ đã trở về với nó cửa ngày xưa – một nó mà chỉ thi thoảng hắn mới được chiêm ngưỡng sau lớp vỏ băng dày kia. Cùng với đó là cái vẻ đẹp từ nó hắn vẫn luôn cảm nhận được giờ đây đã hiện rõ nét. Hắn nắm chặt tay nó hỏi:


_ Họ là ai?
_ A, họ là… _ mặc dù biết trước sau gì hắn cũng hỏi truyện này nhưng cứ nghĩ tới cảnh vừa rồi giữa nó và họ làm nó lại đỏ mặt ngập ngừng không biết nói làm sao cả.


_ Em đúng là "người tình tin đồn" của họ? _ Hắn gằn lên từng tiếng, ánh mắt u buồn tổn thương, bàn tay to lớn siết chặt tay nó.
_ A, đau đó… _ Nó nhíu mày
_ Nói đi…_ Hắn tức giận hét lên.


Nó nhìn hắn khó hiểu rồi bỗng dưng nó hít sâu một cái, gương mặt tối sầm lại. Ánh mắt vui vẻ trước kia trở nên lạnh lùng và…
"BỐP…."


_Vừa phải thôi nha, đừng có thấy người ta hiền mà bắt nạt nhé. _ nó đánh vào đầu hắn, tức giận quát. Có vẻ như hắn đã lôi nó trở về với con người mà hắn mới găp trước đây.
_ Em… _ Hắn nhìn nó, không biết thế nào.


_ Em ơi! Dịu dàng tử tế… _ Người con trai tóc bạch kim bên ngoài nói chen vào. Từ nãy đến giờ họ vẫn đứng đó xem kịch vui. Tiếng cười khúc khích thích thú của anh càng làm hắn không thể hiểu nổi.


Lườm séo người con trai đó một cái nó quay lại lườm thêm hắn một cái sắc bén khiến hắn đang phát sốt mà lạnh cả người. Hít một hơi dài, nó cố gắng lấy lại bình tĩnh chỉ vào hình xăm lộ rõ trên cánh tay trái của mình nói:


_ Trước đây, có một lần tui khiến anh giận, đánh anh bởi lúc đó tôi chính là muốn giấu đi hình xăm này.
Hắn ngập ngừng một chút rồi mới chạm vào hình xăm trên tay nó. Hình mã vạch cùng ẩn số 44441 không ai biết ý nghĩa kia ý như hình xăm có trên người của bốn người kia. Nó nói tiếp:


_ Đây là một mã số riêng của tui với bốn người họ. 44441 là bốn anh em, bốn trí hướng, bốn giã tâm, bốn quyền lực nhưng chung một chiến thắng.


Lời nói của nó khiến hắn phải nhíu mày. Vế sau câu nói của nó khiến khắn cảm thấy rất khó hiểu. Nó dường như cũng đoán được hắn không thể hiểu hết được liền giải thích thêm:


_ Anh cũng biết tui còn một tên nữa là Vic. Vic này chính là trong từ Victory: là chiến thắng. Ý nghĩa của mã số này chính là một lời hứa: dù họ có làm gì, đi đâu đi chăng nữa thì họ vẫn sẽ luôn luôn, mãi mãi bảo về tui bằng mọi giá.


Nhìn mặt hắn vẫn ngơ ngơ chẳng thông suốt được bao nhiêu nó lần đầu tiên cảm thấy bất lực tới vậy. Nó mong cái trí thông minh thường ngày của hắn ngay tại đây phát huy có phải tốt hơn không là phát huy vào những lúc nó chẳng cần đến. Không kìm được nữa, nó lại dơ tay đấm vào ngực hắn tức giận mắng:


"BỐP…"
_ Anh bị ngốc hả? Tứ Tử Thiên là thật, " Người tình tin đồn" là tui cũng là thật nhưng mà sự thật mà cánh nhà báo ngu ngốc đó không biết chính là tui là em gái của Tứ Tử Thiên.
_ Em gái…. _ Hắn nhìn nó và dường như bây giờ mới vỡ lẽ ra được tất cả.


Bấu chặt lấy bai nó, kéo nó sát lại vào mình. Hắn dường như không tin được hỏi lại:
_Họ – Tứ Tử Thiên là anh trai em?
_Phải… Mà sao tui lại phải giải thích với anh chứ nhỉ? _ Nó nhăn mặt, tự dưng nhớ ra là vỗn dĩ chẳng cần phải giải thích làm gì vì nó đâu có làm gì sai chứ.


Hắn hiện tại vui mừng muốn ch.ết luôn rồi. Gương mặt tiều tụy kia ánh lên niềm vui sướng không tả được. Đang muốn ôm nó vào lòng vui hạnh phúc thì nó bị rằng ra khỏi tay hắn. Tên con trai quen thân với hắn nhất chỉ vào mặt nó rồi vào mặt chính mình nói:


_ Hai người gần nhau quá rồi đấy. Mà Huân, cậu không thấy tui với Thiên Anh giống nhau sao chứ? Tụi tui là song sinh đó?


_ Hạo Thiên, em bới đắc ý đi. Ai đứa bé giống nhau thôi chứ em giờ nhìn giống Thiên Anh trỗ nào chứ? Thiên Anh lớn lên xinh đẹp giống anh nè. _ Người con trai tóc bạch kim đẩy Hạo Thiên ra, kề mặt mình vào cạnh mặt Thiên Anh cho hắn xem.


_ Nào có, anh ngày xưa lấy hết của Thiên Anh sắc đẹp làm cho Thiên Anh bé bỏng của em chịu bao nhiêu thiệt thòi à _ Hạo Thiên rằng lại Thiên Anh, vuốt đầu nó an ủi, khổ sở nói.


Và cứ thế cuộc khẩu chiến sảy ra. Nó bị dằng đi dằng lại, kéo ra kéo vào còn hắn nhìn mà không phản ứng được âu nào. Chỉ đến khi âm thanh lạnh lùng của người con trai đeo kính lên tiếng hai người kia mới chịu buông nó ra, anh nói:
_ Hai đứa, dừng lại.


Như là một mệnh lệnh, cả hai lật tức thả nó ra không cần bàn cãi một câu nào. Và Thiên Anh được trở về vòng tay che trờ của anh sau cái lườm lạnh lùng cảnh cáo cho hai người kia. Quay về hướng hắn, người con trai kia nói:


_ Có lẽ cũng nên giới thiệu một chút nhỉ. Dù cậu đã biết do chúng ta đã từng gặp nhau không ít lần khi cậu đi cùng cha mình rồi nhưng tôi vẫn muốn giới thiệu lại. Tôi là Vũ Hoàng Bảo Anh tổng giám đốc công ty Thiên Vũ. Anh cả.


_ Chúng ta cũng không xa lạ gì nhỉ? Tôi là Vũ Trần Bảo Trung là giám đốc tại văn phòng luật sư Vũ Thiên đồng thời là cố vấn luật sư của công ty cha cậu. Là anh hai.
_ Vũ Ân Thần Minh, tôi là anh ba. Tôi là người mẫu, stylelist kiêm nhà thiết kế của công ty thời trang GD bên mỹ.


_ Tui khỏi giới thiệu chắc cậu cũng đũ biết rồi. Tôi là anh tư của Thiên Anh – Vũ Vũ Hạo Thiên.


Phải, quả thực hắn không muốn thừa nhận nhưng trong bốn người thì ba người hắn biết khá rõ và người còn lại thì đã nghe tiếng từ rất lâu rồi. Chỉ là hắn không thể và cũng không bao giờ tưởng tượng được họ lại là anh trai của nó mà thôi. Tương lai phái trước của hắn không biết có đơn giản hay không kho cả bốn người cùng nói rằng: " ĐỘng vào em gái tôi thì đứng trách"


Đây là một lời đe dọa, cảnh cáo chăng?
Xem chừng yêu nó vốn đã chẳng nay còn khó khăn hơn bao giờ hết rồi. Nhưng trong ánh mắt của bốn vị Tứ Tử Thiên này không có ác cảm với hắn nên hắn cũng tin vào chính bản thân mình thôi….!!!
* * *






Truyện liên quan