Chương 13: Ngọai truyện 3: Vịt Con Xấu Xí:

Khi bé Bin nhà nó và hắn được năm tuổi, bé Bi của Luân và Ly được bốn tuổi.


Một cậu nhóc cực kỳ dễ thương, gương mặt non nớt búng ra sữa chạy tới bêb một cô nhóc gương mặt bẫu bình, tóc buộc hai búi lủng lẳng đang cong cáo mông nho nhỏ lên làm gì đó. Cậu bé vủi vẻ nói với cô bé mặt lấm lem bùn đất:
_ Bi ơi! Anh cho Bi cái này nè, xòe tay ra đi.


Cô bé Bi gương măt ngây thơ, quyệt quyệt tay bẩn vào váy của mình rồi dơ tay ra. Bin hý hoáy viết chữ gì vào đó chữ “vịt” rồi cười toe toét nói với cô bé:
_ Bi là đồ vịt con xấu xí.


Nói xong rồi Bin chạy đi để lại cô nhóc ngây ngô chưa biết đọc đứng đó xăm soi tay mình. Đợi đến khi cô bé hiểu thì chỉ còn biết khóc thét lên ấm ức mà không làm gì được cả. Bé Bin đâu xấu đâu, chỉ là hơi mũm mĩm quá, hơi lùn quá và lúc nào cũng trong trạng thái lấm bẩn vì hay nghịch đất thôi mà…


Mười ba năm sau khi vịt con xấu xí ngày nào biến thành thiên nga xinh đẹp:
_ Vương Hoàng Gia Bảo, ông có đứng lại ngay cho tôi không thì bảo?
_ Hoàng Ân Khánh Linh là con vịt con xấu xí ….. hahaha….


Một đứa con gái với gương mặt xinh đẹp được thừa hưởng từ mẹ mình, mái tóc dài mượt mà như suối, đen tuyền đươc buộc vổng cảo. Mặc trên mình là tà áo dài màu trắng ngần tinh khiết đang chạy dồn theo một tên con trai. Chàng trai đang độ tuổi trưởng thành cao gần mét tám, gương mặt vẫn vài phần non nhưng không thể phủ nhận những nét nam tính của cha mình được khắc trên mặt cậu. Gương mặt cười nhe nhẻn khiến người ta muốn đánh đó chẳng khác gì cha mình năm xưa, cậu đang vừa chạy vừa chêu ngươi cô gái phía sau mình.


available on google playdownload on app store


Đấy chính là hình ảnh quen tuộc của trường trung học phổ thông Hoàng Nam nổi tiếng. Và hai con người trên này chẳng kém phần nổi tiếng của cái trường này chút nào bởi vì năm ngoái đã giật giải nữ hoàng và vua nhảy trong phần thi giao lưu của trường. Mặc dù nhìn ngoài thì ai cũng ngưỡng mộ họ đẹp đôi nhưng thực chất hai con người này cứ nhìn thấy nhau là hùng hổ lao vào nhau mà đánh chửi, chọc nhau như kiểu không làm vậy không ăn ngon ngủ yên được vậy.


Thừa hưởng tất cả những gì tinh túy của cha mẹ, cả hai cũng hướng theo con đường đó một cách riêng. Học nhảy, đến với nhảy không chỉ vì những người cha của mình mà còn bởi niềm đam mê ngấm vào trong máu. Có lẽ, họ chỉ hòa hợp và đồng điệu khi cùng nhau sánh bước trên sàn nhảy mà thôi.


Và người ta thường có câu: “ Ghét của nào trời chao của nấy”






Truyện liên quan