Quyển 1 - Chương 15: Tôi không phải là người hầu!!!

Đột nhiên Minh Hoàng mở cửa ra rồi lại gần nó, ngồi xuống rồi nắm cổ tay nó, thấy vậy nó liền nói.
"Anh bị sao vậy...." Nó kéo tay ra nhưng Minh Hoàng lại nắm chặc tay nó lại, nhìn thẳng vào mắc của nó.
"Em đã ở đâu vào tối hôm qua" Minh Hoàng nói với cái giọng nghiêm túc
"Em... Em ở nhà"


Sao đây.... Nếu mình nói là mình ở trong một canh nhà với người đó... Thì chuyện gì sẽ sảy ra? (Hạ Băng nghĩ thầm một lắc)
Thấy nó không nói chuyện nữa Minh Hoàng nắm tay nó càng ngày càng chặc, nét mặc củng thay đổi, Mỹ Linh thấy liền nói
"Hoàng à.... Cậu đang làm Băng đau đó"


"Bà im đi...... Băng trả lời anh, tối qua em đã đi đâu"
"Em ở nhà chứ ở đâu..." Nó nhìn xuống
"Thật không, vậy người tên là Thái Dương là ai"
Nghe tên Thái Dương nó liền giật mình nhìn lên Minh Hoàng
"Anh....theo dỏi em..."
"...."


Minh Hoàng không nói gì, thả lỏng bạn tay nó ra rồi đứng dậy nhìn qua Mỹ Linh và nói
"Không được cho cô ấy ra ngoài khi không có sự đồng ý của tôi"
Tao không phải là người hầu... -_- ("Mỹ Linh)
Minh Hoàng không chờ nhỏ trả lời thì đã đi về phòng kế bên
"Mày ra ngoài đi... Tao muốn ngủ" nó nói


"Vâng, thưa TIỂU THƯ...." Nó nhấn mạnh hai từ tiểu thư rồi đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Hình như nó giận rồi... Mình đâu nói gì xấu đâu ( Hạ Băng)


"Khụ khụ khụ" nó bắt đầu ho.... Ho bắt đậu nhiều, ho đến nổi tay nó đầy máu, nó chạy thẳng vào nhà vệ sinh (phòng có nhà vệ sinh riêng)....rửa hết máu trong tay rồi rửa mặt xong thì nó ra ngoài, cầm chiếc điện thoại lên rồi gọi cho một người nào đó.
"A lô" đầu dây bên kia trả lời


available on google playdownload on app store


"Tôi đây, Hạ Băng" Hạ Băng cất tiếng nói
Hạ Băng đã để quên điện thoại ở bên nhà kia, nó thấy cái điện thoại của ai đó để lên bàn nên nó lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó.
"..... À Tiểu thư Hạ Băng...... Có chuyện gì không ạ" ông bác sĩ hốt hoảng nói


"Tôi muốn phẫu thuật vào ngày mai" nó nói với cái giọng lạnh lùng
"Vâng, tôi sẽ chuẫn bị ngay, vào ngày mai Tiểu thư phải tới vào 7.00 giờ sáng ạ"
"Được rồi" nó nói xong thì cúp máy.
Nó Nằm lên giường rồi nhìn qua cửa sổ


Mình nhớ là Hoàng sợ sấp sét mà nhờ.... Sao hôm qua thấy hắn tỉnh bơ vậy (Hạ Băng suy nghỉ một hồi rơi cái mặt trở nên đơ ra)


Nó không muốn suy nghỉ nữa liền nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi, nhưng nó không biết rằng có một ai đó đã đặc máy quay trộm trong phòng nó (chừ toilét nhá), có một người nào đó đang ở phòng kế bên cứ theo giỏi nó, trong lòng rất đau khi thấy nó như vậy (không có máy nghe trộm đâu chỉ có máy quay thôi)..






Truyện liên quan