Chương 50: Đồng minh (1)

Bầu trời trong xanh đã biến mất nhường chỗ cho màn đêm buông xuống, đèn đường ở cửa tiểu khu toàn bộ đều được thắp sáng.


Thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn tú, người đàn ông mang kính râm đang đi đi lại lại quanh gốc cây cách tiểu khu không xa. Đèn đường chiếu xuống, xen vào mấy bóng cây, dáng vẻ của anh ta vô cùng cô độc.
Bất ngờ, mỗi ngày đều có.


Nếu nói chuyện dây dưa cùng với Lục Thần Hòa lại vô tình gặp phải mẹ và dì lớn là bất ngờ, thì chuyện gặp phải Cao Minh Dương ở bên ngoài tiểu khu lại là chuyện bất ngờ đáng sợ nhất. Thị Y Thần không thể nào ngờ được, vào giờ này Cao Minh Dương lại đứng trước của tiểu khu chờ cô.


Một tay Cao Minh Dương đang cầm một điếu thuốc, tay còn lại đang cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại di động, hình như đang do dự có nên gọi điện thoại hay không.


Lục Thần Hòa từ từ lái xe vào cửa tiểu khu. Thật ra anh đã nhìn thấy Cao Minh Dương từ lâu, anh quay lại nhìn Thị Y Thần theo bản năng. Thị Y Thần quay mặt chỗ khác, giả vờ như không thấy gì.


Xe lướt qua bên cạnh Cao Minh Dương, anh ta thấy Thị Y Thần, lập tức ném điếu thuốc trong tay đuổi theo, bước chân rất nhanh đột nhiên dừng lại, bởi vì anh thấy người ngồi ở ghế lái là Lục Thần Hòa. Trong phút chốc, hai mắt Cao Minh Dương hiện lên vẻ khó tin cùng hoảng sợ.


available on google playdownload on app store


Cùng lúc đó, dì lớn ngồi phía sau cũng nhìn thấy Cao Minh Dương, "Ồ? Tiểu Cao?"
Lục Thần Hòa vòng tay lái, chậm rãi đậu xe ở cạnh một gốc cây ven đường gần tiểu khu.
Cao Minh Dương do dự một chút, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại như thường, tiến về phía trước, lễ phép chào hỏi: "Cháu chào dì."


"A? Hôm nay thật là đúng lúc. Tiểu Cao à, lâu rồi không thấy con đến nhà chúng ta, có phải con và Vân Vân nhà chúng ta cãi nhau không, sao lại đứng ở đây mà không lên nhà?" Dì lớn được mẹ cô đỡ xuống xe.


Cao Minh Dương ngước mắt nhìn Thị Y Thần, tâm tình giấu trong đôi con ngươi đen thẳm không thể nào nói ra. Thật ra anh muốn nói anh không phải đến tìm Y Vân, mà đến tìm Thị Y Thần, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng lảng tránh của Thị Y Thần và người anh đã từng gặp qua một lần kia, ngay cả lúc anh ta dẫn cô đi, anh cũng chỉ có thể nắm chặt tay thành nắm đấm, im lặng.


"Ôi, yêu nhau cãi nhau là chuyện bình thường, nếu đã đến rồi, cũng đừng ngại nữa, lên nhà chút đi, lên ăn bữa cơm, chắc chắn không có chuyện gì xảy ra đâu." Dì lớn cứ tưởng Cao Minh Dương và Thị Y Vân đang yêu nhau lâu lâu cãi nhau một lần vậy thôi, không nghĩ nhiều.


Bà Thị nhìn vẻ mặt bối rối của Cao Minh Dương, lại không cho rằng hai người họ cãi nhau, vì vậy nói: "Tiểu Cao, cùng lên nhà ăn cơm đi. Cháu đã lâu không đến rồi, không được từ chối!" lập tức bày ra vẻ mặt của một vị trưởng bối uy nghiêm.


Cao Minh Dương vốn có ý muốn từ chối, thế nhưng ánh mắt lại vô tình liếc nhìn Thị Y Thần đang đứng cạnh Lục Thần Hòa, trong thời gian ngắn, thần trí của anh giống như bị ma quỷ mê hoặc. Cao Minh Dương gật đầu đồng ý, nhìn thấy bước chân khập khiễng của Thị Quế Hoa, vội bước đến đỡ bà.


Một cơn sóng chưa yên, một cơn sóng khác lại kéo đến.


Chuyện xảy ra hôm nay, so với lần trước ở quán ăn càng làm Thị Y Thần bối rối hơn. Chuyện Lục Thần Hòa được mời cơm, vốn đã là một chuyện phiền phức, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải người không muốn gặp là Cao Minh Dương mới là chuyện phiền phức nhất.


Lục Thần Hòa nhoẻn miệng cười, nhìn Thị Y Thần, chờ mệnh lệnh của cô.
Thị Y Thần cố ép bản thân phải bình tĩnh, trong lòng vẫn có chút đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Cô chỉ vào chỗ trống ở phía bên kia đường, nói với Lục Thần Hòa: "Đậu xe ở bên kia đi."


Lục Thần Hòa đậu xe xong, Thị Y Thần tháo dây an toàn muốn xuống xe, anh kéo cánh tay cô lại, nói: "Cô định bỏ đi vậy sao?"


"Muốn làm gì?" Thị Y Thần nhìn anh vẻ kỳ quái, bỗng nhiên vẻ mặt biến đổi, giọng nói khẩn trương, "Anh đồng ý đến nhà tôi ăn cơm, không phải bây giờ định đổi ý đấy chứ? Tôi mặc kệ, nếu anh đồng ý rồi thì phải đi."
Cô nắm cổ tay anh, sợ anh lâm trận bỏ trốn.


"Cô gái, cô trở mặt nhanh thật." Lục Thần Hòa cười giễu thành tiếng.
"Mặc kệ tôi." Trước đó cô thật mong Lục Thần Hòa đổi ý, thế nhưng lúc Cao Minh Dương xuất hiện, cô lại không thể thả anh đi được nữa.


"Cô không cảm thấy hai chúng ta trước khi lên đó có nhiều chuyện cần phải tìm hiểu một chút sao?" Ánh mắt anh rạo rực, khóe miệng mỉm cười.


"Tìm hiểu cái gì?" Vẻ mặt Thị Y Thần như không hiểu, tầm nhìn chợt dời đến bàn tay của mình đang nắm lấy tay anh, vẻ mặt chán ghét như đang nắm lấy con gián, muốn đẩy ra.
Lục Thần Hòa bất ngờ đưa mặt tiến lại gần, tròng mắt di chuyển liên tục, "Tên là gì?"


Vẻ mặt Thị Y Thần nhìn Lục Thần Hòa như đang nhìn một người bệnh thần kinh, mắng: "Lục Thần Hòa. Lục trong đại lục, Thần trong cư thần, Hòa trong hòa thuận."
"Nhà ở đâu?"
"Hương Khê sơn trang."


"Năm nay bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy người? Nghề nghiệp là gì? Tiền lương bao nhiêu? Thích ăn cái gì? Thích làm cái gì? Có sở thích gì?"


Mấy câu hỏi sau đó, khiến cô không khỏi nhíu mày thật chặt. Anh ta hỏi mấy vấn đề này, cô hoàn toàn không biết gì cả. Anh ta đã từng đính hôn, có một người vợ chưa cưới dịu dàng xinh đẹp, nhưng vì cô mà chia tay, ở trong một khu nhà cao cấp, còn có một người chị, anh ta thích chưng cất rượu, còn những chuyện khác cô hoàn toàn không biết gì cả. Dựa theo những thứ biết được về anh, chỉ cần liếc mắt cũng bị ánh mắt sắc bén của mẹ cô phát hiện ra mánh khóe.


Cô suy nghĩ một chút vừa định hỏi, không ngờ lại bị anh giành hỏi trước: "Nhà cô có mấy người? Mẹ cô thích gì?"
"Đợi một chút, cái này phải là tôi hỏi anh mới đúng chứ? Này, anh hỏi mẹ tôi thích làm gì là có ý gì?"


"Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Cô cả ngày lẫn đêm, không quản cực khổ đi xem mắt, tất nhiên chuyện cha mẹ bức hôn làm cho cô cảm thấy bối rối, tinh thần suy sụp. Vừa rồi cô khẩn trương như vậy, rõ ràng muốn tôi đêm nay có chút biểu hiện. Vậy nên tôi muốn biết mẹ cô thích gì, dựa theo sở thích mà làm theo, tự nhiên làm ít công to."


Chuyện cô lo lắng, từ miệng anh nói ra, lại có cảm giác cực kỳ đơn giản. Nếu như mẹ cô dễ đối phó như vậy, cô cũng không lo lắng đến vậy. Huống hồ, một lúc nữa người mà bọn họ phải đối mặt không phải chỉ có mẹ cô. Haiz, vì sao chuyện không mong muốn sẽ xảy ra lại càng ngày càng nhiều thế này, còn hết lần này đến lần khác cùng phát sinh một lượt, đây là trời muốn bức ch.ết cô sao?


Thị Y Thần như phát điên vò đầu bứt tóc mình, nói: "Mẹ tôi thích chơi mạt chược, tập thể hình và nghiên cứu món ăn ngon."
"Lối sống của mẹ cô thật sự rất tích cực, nhìn lại cuộc sống của cô, vô cùng tiêu cực."
"..."
"Chuyện của người khác anh nên ít quan tâm một chút đi."


Thị Y Thần cúi đầu, từ từ kể chuyện trong nhà.


Thị gia là một gia đình tương đối kỳ quái, hai thế hệ đều là nữ, để duy trì nét đặc trưng của dòng họ, ông ngoại có yêu cầu đối với con rể là phải đồng ý con sinh ra là nam hay nữ, đứa đầu tiên nhất định phải mang họ Thị, nếu không con gái sẽ không lấy chồng. Vậy nên có chị họ Thị Y Nhu, cô Thị Y Thần, em họ Thị Y Vân, theo gia phả cùng là họ Thị, đứa em trai Ngụy Hành Chi là đứa con thứ hai của dì lớn và dượng, mới lấy họ của dượng là họ Ngụy. Tình cảm của ba chị em Thị gia rất tốt, tốt đến mức mua nhà ở cũng mua cùng một tiểu khu, cùng một tầng lầu, 1001, 1002 và 1003, chỉ còn thiếu mỗi chuyện là đập tường biến ba ngôi nhà nhỏ thành một căn nhà lớn mà thôi. Từ lúc cô sinh ra đến nay, từ lúc cô có ý thức, ba gia đình hầu như đều sinh hoạt cùng nhau, ngoại trừ mỗi đêm ai về nhà nấy ngủ, chỉ khác là trước đây là ở nhà trong một con hẻm nhỏ, bây giờ là ở nhà thuê. Rất nhiều người ước ao có một gia đình như cô, nhưng chuyện xảy ra năm cấp ba, cô dần bắt đầu chán ghét cuộc sống sinh hoạt chung như thế này.






Truyện liên quan