Chương 5: Phải nghe lơi tôi vì....tôi là chủ nhà !
Vừa lên đến trường, My vội vã chạy vào lớp, cô cứ nghĩ là sẽ trễ nhưng không ngờ, khi vào tới lớp, My thấy cô chủ nhiệm vẫn chưa vào nên cô mừng quýnh đj thẳng đến chổ ngồi của mình. Bỗng có tiếng hỏi của Tuệ Nhi, cô bạn thân nhất của cô:- Chà chà....! Hiếm lắm tao mới thấy mày vô sớm được 1 bửa à nha...
My vừa thở hổn hển nói:
- Uk....đến tao cũng thấy....không hiểu sao...hôm nay tao lại có thể vô sớm như vậy....
My nghỉ thầm trong đầu:“ chắc là hôm nay, do có cậu ta đánh thức mình dậy nên mình mới vô sớm được chứ nếu không là phải đj quét sân nửa rồi...công lao này đều là nhờ cậu ta hết.”
Cùng lúc đó, cô chủ nhiệm của My cũng đã vào lớp, vừa thấy My, cô Kim ngạc nhiên nói:
- Chắc là hôm nay là bửa đầu tiên bạn My lớp chúng ta vào sớm đấy các e nhỉ ? Biết sửa đổi là tốt lắm My à....! Cố gắng phát huy nhé ! Rồi cả lớp lấy tập vở ra chúng ta học bài mới nào...
My nở nụ cười tươi vì đây là lần đầu cô khen My đến như vậy. Rồi my cũng lấy sách vở ra để bắt đầu học tiết 1.
Ở 1 lớp học khác.....H.anh cứ ngồi đơ người ra, lâu lâu thì lại nhìn ra cửa sổ, trong đầu cậu ta cứ nghĩ mãi đến hình bóng My, rồi cảm thấy tự dưng lo lắng cho My nửa chứ...( t/g: không hiểu sao Hải Anh lạ quá nhỉ ?)
Và rồi......
Reeng.....reeng.....
Hải Anh nghe tiếng chuông mừng lắm, liền chạy tức tốc qua lớp kế bên để tìm My. Vừa đến trước của lớp, cậu hai tay bỏ vào túi quần, vai cậu thì dựa vào khung cửa, dáng đứng quyến rũ ấy đã làm cho bao nhiêu cô gái phải ch.ết mê ch.ết mệt. Rồi Nhã Thi, người bạn học cùng lớp với My và cũng là hót gơ của cái lớp này tiến lại gần hỏi Hải Anh với giọng ngọt ngào:
- Cho hỏi, cậu muốn tìm ai trong lớp này à....?
Hải Anh lơ cô ra rồi nhìn thằng về hướng của My gọi:
- Võ Yến My.....ra đây gặp tôi 1 chút !
My giật mình khi thấy cậu ta gọi mình nên cũng đành phải bẽn lẽn đi theo dưới những ánh mắt ngưỡng mộ và cũng có những ánh mắt ganh tị nửa chứ.
Thấy My chậm chạp quá nên cậu đành phải nắm lấy tay cô, kéo cô đj ra sân ở phía sau trường. Cậu nghĩ nơi đó ít ai qa lại nên sẽ dễ nói chuyện với My hơn.
- Cậu kiếm tôi có chuyện gì ? My hỏi.
- Tôi quên nói với cô một chuyện. H.Anh nói.
- Chuyện gì, cậu nói đj.
- Chuyện tôi với cô ở chung 1 nhà, cô nhất định không được kể cho ai hết vì tôi không muốn cả trường đồn âm ỉ lên vì chuyện đó, lúc đó thì phiền phức lắm. Chuyện này chỉ có tôi, cô và thằng bạn thân của tôi biết thôi đấy, ngoài ra ko ai có thể biết được bí mật này. Cô hiểu chứ ?
My nghe vậy nên nói :
- Tôi biết rồi, nhưng bạn thân của cậu biết được chẳng lẽ bạn thân của tôi cũng không được nói sao ?
- Tuyệt đối không !
H.Anh nhấn manh 2 chữ “ tuyệt đối” nên khiến cho My hơi buồn....nhưng phải chịu thôi, chuyện cô ở chung với 1 hót boy của trường mà bị đồn ầm lên thì thì sẽ rắc rối hơn nửa nên cô nói :
- Được, tôi hiểu rồi ! Tôi sẽ không nói cho ai hết.
H Anh cười nhẹ có vẻ hài lòng rồi cậu nói :
- À....còn chuyện này nửa này....
Vừa nói, cậu vừa rút ra trong túi mình tờ 100 nghìn rồi đưa cho cô. Nói :
- Tôi nghĩ....chắc bây giờ....trong tui cô không có cắc nào để tiêu xài đâu nhỉ....? Nên hãy cầm lấy đj ! Cô có thể tự mua những gì mình thích ! (T/g: đúng là công tử con nhà giàu có khác )
- Thôi thôi....cậu đã cho tôi ở nhà cậu là tôi đội ơn cậu lắm rồi, giờ cậu còn cho tôi tiền nửa thì chẳng phải tôi đang ăn bám cậu hay sao ? Thôi....tôi không nhận đâu, cậu cất đj.
H.Anh hơi nhăn mặt rồi nói :
- Tôi nói gì cô phải nghe chứ, sao cô lì vậy ?
- Tại sao tôi phải nghe lời cậu chứ ? My ngạc nhiên hỏi.
H.Anh bực quá nên phán thẳng 1 câu :
- Vì...vì....tôi là chủ nhà !
- Hả....? My thắc mắc.
- Cô mà không nghe lời tôi thì....tôi sẽ đuổi cô ra khỏi nhà đấy ! Liệu hồn đấy !
H.Anh nói với giọng đe doạ.
Nói rồi, cậu nắm lấy tay My rồi để tờ tiền vào. Xong, cậu bỏ chạy 1 nước, chẳng nói 1 lời....để lại My đứng đó, cô có một chút ngạc nhiên, một chút thắc mắc tại sao cậu ta lại làm như vậy và 1 chút.....xúc động vì trong đời My chưa bao giờ được ai đối xử tốt như vậy. Và rồi, tiếng chuông hết giờ giải lao cũng đã điểm. My vội vàng chạy vào lớp với tâm trạng vui vẻ, sung sướng.....