Chương 14: Điều tra sự thật
My nằm suy nghĩ hồi lâu thì thấy cũng trễ rồi với lại, vết thương cũng đã đỡ nên My cố gắng gượng dậy để về...__________Ào...ào...________
Vừa đi xa trường được 1 khoảng thì mưa bỗng dưng đổ xuống...My vội vã chạy nhanh về, người thì nhiều vết thương đau lại còn dầm mưa nửa thế nào cũng đổ bệnh cho coi...Ngay lúc này đây, My cảm thấy rất hận h.anh. Nếu như lúc đầu My và h.anh ko đi học chung thì bây giờ My đâu phải khổ như vậy, My nghĩ tốt nhất là không nên nói cho h.anh biết chuyện nếu ko thì cậu ta lại làm lớn chuyện hơn cho mà xem.
Về đến nhà...người My từ trên xuống dưới ướt như chuột lột, mặt mày thì bằm tím. Thấy vậy, h.anh ngạc nhiên hỏi :
- Cô bị làm sao vậy ?
- À...à...do mưa lớn...tôi hơi vội nên lúc chạy về, tôi bị vấp té á mà...___My cố gắng biện lí do để h.anh ko nghi ngờ nhưng làm sao mà cô có thể qua mắt được h.anh chứ. Nói là bị té vậy mà mặt mày thì bầm tím, chân tay thì băng bó tùm lum la như vậy ai mà tin cho được. H.anh thấy My như vậy nên cũng ko muốn hỏi thử là có chuyện gì nên chỉ nói :
- Thôi...cô lên phòng lấy khăn lau khô đi ko khéo là sẽ bị cảm đấy ! Xong lấy thuốc bôi vô luôn...
- Uk tôi biết rồi...__My
My đi lên phòng rồi còn h.anh thì ở dưới này, thấy My như vậy nên cũng thấy xót cho My. Cậu nghĩ thế nào ngày mai My cũng bệnh nên cậu quyết định ngày mai sẽ xin phép cho My nghĩ 1 bửa để có gì H.anh vào trường để coi đã có chuyện gì xảy ra với My.
Sáng hôm sau...Tại phòng My...
H.anh đoán ko sai, biết thế nào My cũng bệnh vì trận mưa hôn qua nên nói :
- Cô nghĩ 1 bửa đi...tôi vào trường xin phép cho...
- Thôi...tôi...đi...được...mà...__My
- Đã như vậy rồi mà còn đòi đi à...cô cố chấp quá đấy...khôn hồn thì ở nhà đi, ko nghe lời tôi thì đừng trách sao tôi lại độc ác với cô..___h.anh
- Vậy.. tôi...phiền...anh...xin phép cho tôi...nghỉ 1 bửa nha...
- Uk..
Nói rồi h.anh lập tức phóng lên trường....Giờ ra chơi ..
- Này Bảo, hôm qua có chuyện gì vậy ?___h.anh hỏi
Bảo dường như đã đoán được phần nào của câu chuyện nên rút ra trong túi mấy tấm ảnh đưa cho h.anh xem...Khi xem xong, h.anh rất là bất ngờ
- Như...như vậy là sao ? Ai đã làm chuyện này chứ ?__h.anh quát
- My, cô ta ko kể cho mày nghe gì à ?__Bảo
- Kể gì...cô ta có nói gì đâu ?
- Hôm qua lúc ra về, tao thấy con Bảo Linh với bọn con gái lớp tao chặn đường My hỏi chuyện của mày và cô ta. Do Linh hiểu lầm My nên My đã bị bọn họ đánh. Hên là lúc đó tao chạy lại can chứ nếu ko thì....
- Có chuyện đó sao? Tại sao cô ta ko nói cho tao biết chứ ? Hèn gì, hôm qua lúc về, tao thấy cô ta người thì ướt nhem, mặt mày thì bầm, tay chân thì vết thương tùm lum, áo quần thì xộc xệch. Cô ta đã nói dóc là do mưa lớn nên cô ta bị té. Hôm nay thì đổ bệnh vì trận mưa hôm qua, tại sao cô ta lại ko nói cho tao biết chứ...__h.anh tức giận quát
- Vậy sao, cô ấy bệnh rồi à..?
H.anh do ko kiềm chế nổi cơn giận của mình nên nói với Bảo rằng :
- Ra về, mày dẫn tao đi kiếm bọn con gái lớp mày đi ! Tao muốn hỏi cho rõ chuyện, tao chắc chắn chuyện này là có ngửi đứng sau lưng bọn ả chứ khi ko đang yên bình, ko ai nói gì thì làm sao bọn ả có thể biết được chuyện đâu..!
- Thôi được... tao sẽ giúp mày, bây giờ thì vào lớp đi...reng chuông rồi cơ đấy !__Bảo
H.anh nghe vậy nên cũng lồm cồm mà vào nhưng trong lòng thì lửa bóc đầy mình, mặt mày thì nhăn nhó nên khiến cho Bảo cũng cảm thấy hơi sợ. Đúng là h.anh mà, 1 khi mà đã giận lên thì cách tốt nhất là ko nên lại gần cậu ta.
Giờ ra về....tại 1 góc sân ở phía sau trường...
- Các cô nói mau.. tại sao lại làm như vậy...HÃY MAU NÓI CHO TÔI NGHE....!!__h.anh quát lớn nên khiến cho mấy ả phải hoảng hốt, Linh lắp bắp nói :
- Tụi....tụi...tui có làm gì....đâu chứ...!
- CÓ THẬT LÀ NHƯ VẬY KO...!! Các cô mà nói dối thì đừng có trách tôi....!!___h anh quát
Bảo thấy khá là ngạc nhiên vì đây là lần đầu H.anh lại tức giận vì 1 cô gái như vậy “ Mày đã biết yêu rồi sao h. Anh” Bảo nghĩ thầm. Còn bọn ả thì thấy h.anh lớn tiếng quá, mặt mày tái mét nên đã khai ra sự thật.
- Cậu đừng trách bọn tôi...bọn tôi chỉ là làm theo yêu cầu của hắn ta mà thôi....__Linh
- “Hắn ta” là ai...?__h.anh giọng trầm lại hỏi.
- Hắn ta là....là...
- LÀ Ai...!!__h.anh la lớn
- Là Nguyễn Tuấn Kiệt đấy...cậu ta đã sai bọn tôi làm...cậu ta đã....bla....bla...bla...__Linh kể lại hết mọi chuyện cho h.anh nghe.
H.anh khi biết được là Kiệt nên cậu ta đã trở thành một con quỷ đầy sát khí từ hồi nào ko hay.
- Nói cho tôi biết địa chỉ nhà của hắn ta mau...!!__h.anh
- Cậu...cậu ta ko cho phép chúng tôi nói ra...___ Linh
- BÂY GIỜ CÓ NÓI HAY LÀ KO....!!___h.anh
- À...à...nói...nói...địa chỉ là...số XXX, đường XXX...
Nói xong, h.anh lôi Bảo đùng đùng bỏ đi mặc cho bọn ả chưa nói hết câu.
Tại 1 khu biệt thự sang trọng ko hơn ko kém gì so với biệt thự nhà h.anh. Trong 1 căn phòng nọ...
- Là mày...mày đã làm chuyện đó để hại My...ĐÚNG KO...!!___h.anh tức giận quát vào mặt Kiệt.
- Ra là mày đã biết rồi đấy à...Đúng vậy...là tao làm đó, tap phải bắt cô ta trả giá cho việc cô ta đã dám xem thường tình cảm của tao...__Kiệt nghênh mặt nói.
Ngay lập tức, 1 cú đấm từ tay h anh đã giáng vào ngay mặt của Kiệt khiến cho hắn phải chảy máu. H.anh nắm lấy cổ áo của Kiệt nói to :
- Tao cấm mày...ko được động vào cô ấy cho dù là 1 sợi tóc tao cũng ko cho ! Mày mà dám làm gì cô ấy thì đừng có trách tao...!!
- Chắc tao sợ mày, tao vẫn cứ làm đấy...mày làm gì tao...__Kiệt nói với giọng thách thức h.anh.
H.anh lúc này đã ko thể kiểm soát được cơn giận của mình nên đã lao vào mà đánh Kiệt tới tấp. Kiệt cũng vậy, cũng lao vào đánh tới tấp cho đến khi cả 2 mặt mày máu me ko luôn...
- Thôi thôi....được rồi đấy h.anh à...Đừng đánh nửa...!__Bảo chen vào can
- Ko được....tao ko thể nào....bỏ qua...cho cái thằng khốn nạn này được...tao phải đánh chừng nào nó ch.ết mới thôi....!!___h anh
- Mày cũng mạnh miệng nhỉ...thích thì tao chiều mày...!!__kiệt
- Thôi thôi...tao xin mày đấy...về thôi...nếu đánh nửa thì chắc mày sẽ...___Bảo nói
Thấy đại ca mình như vậy nên bọn thuộc hạ của Kiệt cũng vào can lại...sau 1 hồi khuyên bảo h.anh ko nên đánh nửa thì cuối cùng h.anh cũng chịu về. Lúc ra đến cửa, h.anh lườm kiệt 1 cái rồi nói :
- Hôm nay mày gặp hên đấy thằng chó khốn nạn...__h.anh
- Thôi thôi tao xin mày...về thôi...__Bảo.
H.anh vì nể Bảo nên cũng chịu nghe mà ra về mặc dù trong lòng vẫn còn hận Kiệt.
_____________________________
Về đến nhà, tại phòng My....H.anh ngồi cạnh giường của My. Nhìn My đang mệt mỏi vì chuyện hôm qua, h.anh càng tức Kiệt hơn, tại hắn mà My mới ra nông nổi này. H.anh nghĩ thầm”Cô đúng là ngốc thật.....giá như hôm qua, tôi đi học theo cô thì đã ko có chuyện gì xảy ra rồi...Tôi xin lỗi“. Lúc này đây, h.anh thực sự rất muốn nói với My những điều này nhưng thấy My như vậy nên ha.nh chỉ biết kìm nén lại trong lòng mình...