Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Tư Minh lại đưa cơm tới, gọi Đậu Trạch đi xuống lầu lấy, Đậu Nguyên ở bên cạnh nghe được, hỏi: "Điện thoại của ai?"
"...Hoắc ca, anh ấy mang cơm đến." Đậu Trạch nói.


"Hoắc tiên sinh à?" Đậu Nguyên nói: "Vậy chúng ta cùng đi xuống lấy, mỗi ngày mang cơm đến cũng nên nói tiếng cảm ơn."
Nằm trên giường, Đậu Ái Quốc nghe được, cũng phụ họa theo: "Nên nói cảm ơn, con cùng Tiểu Trạch đi đi."
Lưu Thanh đang giúp Tạ Tiểu Nam cắt móng tay, cũng không lên tiếng.


Đậu Trạch cũng không biết cách nào từ chối, không thể làm gì khác nhau là đi xuống cùng Đậu Nguyên, thang máy không ngừng chuyển số, trong lòng hắn càng không chắc chắn. Đậu Nguyên đứng khoanh tay ở một góc khác, không nói gì, hai người đều im lặng. Không thể tưởng tượng nổi sự tình, đại khái không ai nghĩ ra được nhưng Đậu Nguyên nhất định là có hoài nghi, hướng về phía nào đó suy tư. Trong lòng hắn đang nhảy nhót ầm ầm, vào lúc này Đậu Nguyên bỗng nhiên mở miệng hỏi hắn: "Tiểu Trạch, em cùng Hoắc tiên sinh là có quan hệ gì?"


Đậu Trạch sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn không phải là kẻ nhát gan, nhưng sợ nhất là ánh mắt thất vọng của người nhà nhìn hắn.


Thang máy đến cầu thang lầu một, phát sinh ra tiếng keng nhỏ. Bên ngoài cửa đã nhìn thấy Hoắc Tư Minh. Hắn về nhà thay đổi một bộ quần áo khác, bỏ đồng phục công ty, ăn mặc cùng phong cách với Đậu Trạch, đứng nơi đó. Trên mặt xuất hiện ý cười dạt dào, nhưng nhìn thấy Đậu Nguyên, dừng một chút, ngược lại cũng không biến sắc, chào hỏi một tiếng, cầm trong tay khay cơm đưa cho Đậu Trạch, nói: "Ăn sớm kẻo nguội."


"Cảm ơn cậu Hoắc tiên sinh." Đậu Nguyên nói: "Ngày ngày vì chúng tôi mà đưa cơm như vậy, làm phiền cậu rồi. "
Hoắc Tư Minh mím môi, nói: "Đừng ngại, không phiền."


available on google playdownload on app store


"Đi vào một chút đi, cha tôi đã tỉnh rồi, có thể đi lại được rồi. Vừa nghe thấy cậu đã đến, sợ tiểu Trạch không biết nói chuyện, nhất quyết để tôi đi theo để cảm ơn cậu." Âm thanh Đậu Nguyên vẫn cứ tha thiết, chỉ có ánh mắt so với lúc trước là đang tìm tòi thăm dò.


Hoắc Tư Minh đứng ở nơi đó, bất động như núi, mặc nàng đánh giá.
Đậu Trạch nhìn trái lại nhìn phải, không biết làm sao mở miệng, cuống lên một trán đầy mồ hôi, vừa mới muốn nói chuyện, liền nghe Hoắc Tư Minh nói: "Cũng được."


Thang máy đến tầng trệt, đèn sáng lên, hai cánh cửa chậm rãi mở ra từ giữa, Hoắc Tư Minh bước ra ngoài trước, chị em Đậu Trạch theo phía sau. Cuối hàng lang nơi đó thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh, cây đại thụ cao đến năm sáu tầng lầu chen chúc lá vào cửa sổ.


Lúc mọi người đi vào, Lưu Thanh đang quét rác, nhìn thấy Hoắc Tư Minh, lập tức đem chổi bỏ sang một bên, tha thiết nói: "Tiểu Hoắc đến rồi? "
Hoắc Tư Minh gật gù, cười nói: "Vâng, chào bá mẫu, người có khỏe không? Bá phụ có thể xuống giường rồi sao?"


Lưu Thanh kéo cánh tay hắn, đem hắn mang đến giường Đậu Ái Quốc, ông đang dựa gối nằm trên giường, thấy hắn lại đây, cười nói: "Hoắc tiên sinh đến rồi, tôi không thể xuống giường, thất lễ."


Hoắc Tư Minh liên tục xua tay, nói: "Bá phụ an tâm nằm đi, tôi tiện lại thăm người một chút, không cần phải khách sáo."
Cuối cùng Đậu Trạch đi vào, đặt khay cơm kế khay trà bên ngoài phòng khách, giường lò xo nơi đó đã cất đi, mang đến ở góc tường.


Lưu Thanh mang hoa quả trong phòng bệnh cho Hoắc Tư Minh, tự mình lột một trái chuối tiêu đưa tới: "Tiểu Hoắc, chuối tiêu này rất ngọt, lần trước thấy rất thích ăn, chút đi lấy thêm một ít." Đậu Ái Quốc thân thể tốt lên, bà cũng tốt theo so với nửa tháng trước càng rõ ràng.


Đậu Trạch căn bản có chút sốt sắng, lúc này lại cảm thấy buồn cười, nhìn Hoắc Tư Minh cầm trái chuối tiêu đưa vào miệng, nhìn Lưu Thanh nói: "Mẹ không cần khách khí như thế, Hoắc ca nếu như muốn ăn sẽ tự ăn mà."


"Con xem con kìa, có ai đãi khách như con không?" Lưu Thanh dạy dỗ hắn. "Cũng may nhờ có tiểu Hoắc có tu dưỡng tốt không so đo với con."
Hoắc Tư Minh đem trái chuối tiêu trong miệng nuốt xuống, nói: "Bá mẫu, Đậu Trạch cũng rất tốt, giữa chúng ta quan hệ thân thuộc, không cần mấy thứ hư lễ này."


Lưu Thanh không nghe, lại đi gọt trái táo cho hắn: "Cái này táo giòn lại ngọt."
Đậu Nguyên ở bên cạnh nhìn, một lúc lại nghĩ chính mình hay là đã nghĩ quá nhiều rồi.


Chờ Hoắc Tư Minh từ phòng bệnh đi ra, đã ăn hết hai trái chuối tiêu, hai miếng dưa hấu, một quả táo còn có một quả đào, trướng bụng đến nấc cục. Đậu Trạch tiễn hắn đến cửa nhưng không thể nào ngừng cười được, nói: "Anh lần sau từ chối là được rồi. Lần trước anh đi sau đó mẹ tôi còn nói chẳng trách Hoắc tiên sinh to lớn, dung mạo xinh như thế, hóa ra thích ăn trái cây."


Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười, ngừng bước lại, khóe miệng cong lên, nói: "Dung mạo xinh à?"
"...Là rất xinh, như ngôi sao, chị tôi nói nhìn so với tôi thì rất lớn."
Hoắc Tư Minh đi chậm mấy bước, quay mặt lại nhìn, nói: "Em chê tôi già?"
"..." Đậu Trạch không nói lời nào.
Hoắc Tư Minh nói: "Tại sao không nói chuyện?"


"Mấy cô gái đều thích anh ở độ tuổi này, tận duyên ngàn phàm, biết yêu thương người." Đậu Trạch suy nghĩ một chút, nói ra một câu như vậy, hắn có ý riêng, sợ làm tổn thương Hoắc Tư Minh, cũng sợ hắn nghe không hiểu.
Hoắc Tư Minh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Chỉ có mấy cô gái?"


"...Thì cũng có mấy bé trai yêu thích?"
Hoắc Tư Minh dừng bước lại, hỏi: "Vậy còn em?"
"Tôi cũng không phải là con gái, cũng không phải là bé trai, tôi lại mang thai."
Hoắc Tư Minh nói: "Nhưng tôi không muốn mấy cô gái đó, cũng không muốn những bé trai khác."


Đậu Trạch không nói lời nào, ánh chiều tà le lói, gió lạnh thổi qua, trong không khí tất cả đều là mùi hoa Diệp Lạc. Hắn nhìn ra xa xa ngoài cánh cửa lớn, đổi chủ đề, nói: "Anh vừa ăn nhiều trái cây như vậy, đại khái cũng chưa cần ăn tối, buổi tối tôi về, ngày mai còn phải đi làm."


Hoắc Tư Minh mím miệng, cũng không ép hắn, nói: "Được, vậy em lên đi, buổi tối trước khi về nhớ gọi điện cho tôi."
Đậu Trạch xoay người, bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Tư Minh ở sau lưng nói: "Chỉ là bởi vì giới tính à?"
Hắn lại quay đầu, không lên tiếng.


Hoắc Tư Minh thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: "Hình dạng tôi thế này, nếu chuyển thành nữ đại khái cũng sẽ không khó coi chứ?"


"..." Đậu Trạch nhìn hắn. Thế gian này, có mấy người có tình cảm thật sự, mặc dù không thể nào tiếp thu được, nhưng không thể nào chịu phải thay đổi hình dạng bên ngoài để được đáp trả tình yêu. Hắn bỗng nhiên thấy kích động, lặng lẽ một lát nói: "Hoắc ca, nếu như tôi là một cô gái, đại khái bây giờ anh kêu tôi đi ch.ết, tôi cũng đồng ý..."


Hoắc Tư Minh để hai tay trong túi quần, ngón cái cùng ngón trỏ bấm vào nhau, lộ ra nụ cười cứng nhắc, khoát tay áo lên một cái, nói: "Lên đi."
Lúc Đậu Trạch đang lên lầu đụng ngay tiểu Lư hộ lý, nhìn thấy hắn, trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười rụt rè, chào hỏi: "Ăn cơm xong rồi à?"


Tính cách Lưu Nhiên luôn vui vẻ, lông mày tỉa gọn, xem ra vừa thời thượng vừa đáng yêu, là mẫu hình Đậu Trạch yêu thích. Hắn yêu thích những cô gái ngoan ngoãn lại dịu dàng, nhưng lúc này không nhịn được đặt nàng cùng Hoắc Tư Minh một chỗ, không, họ không thể so sánh được, dung mạo Hoắc Tư Minh so với các nàng y tá ở đây tất nhiên là xinh đẹp hơn....Hắn nói không sai, nếu hắn là con gái, nhất định là mỹ nhân kiều diễm, nhưng hắn không cần vì một người bé nhỏ như mình mà biến thành dạng người khác, hắn tốt như vậy, căn bản không cần thay đổi...


"Ăn rồi." Đậu Trạch đáp.
Tiểu hộ lý nói: "A...Tôi còn chưa ăn."
"Vậy thì nhanh đi ăn đi." Đậu Trạch nói xong, thấp đầu đi về phía trước, mím môi lướt qua tiểu hộ lý vui cười.


Trở lại phòng bệnh, Đậu Nguyên đã bày cơm tối ra, Đậu Ái Quốc lại nằm trong giường bệnh, Lưu Thanh nói: "Con nói Hoắc tiên sinh là một nhân tài, làm sao đến bây giờ vẫn chưa có đối tượng? Tiểu Trạch, Hoắc tiên sinh năm nay đã 33 tuổi?"


Đậu Trạch há miệng, cuối cùng đáp một tiếng: "...Hình như là vậy, cũng có khả năng không phải."


Đậu Nguyên một bên bới cơm vừa nói: "Điều này có nói lên được gì, bây giờ người ta tôn trọng tự do, có người cả đời cũng không có ý định kết hôn, còn có người...căn bản không thích khác giới." Nàng nói, liếc mắt nhìn Đậu Trạch, cười cợt.


Lưu Thanh kinh ngạc nói: "Kia không phải...không phải là hai thằng con trai à? Hoắc tiên sinh là?" Bà không đem hai từ kia nói ra, nhưng mặt đã hiện lên cả rồi. 


Đậu Trạch bỗng nhiên có chút không vui, nói: "Người ta giúp nhà chúng ta nhiều như vậy, mặc kệ người ta có đối tượng hay không, chúng ta ở sau lưng bàn luận như thế thật thiếu tôn trọng."


Hắn đột nhiên nghiêm túc, để Lưu Thanh cùng Đậu Nguyên có phần kinh ngạc nhìn hắn, Lưu Thanh nói: "Vậy hắn nhỡ thật sự... Cái gì đấy?"


"Mặc kệ hắn phải hay không, chúng ta đều lấy tiền của người ta!" Trong lòng Đậu Trạch bỗng nhiên tuôn ra một luồng khí, hắn sợ chính mình lại nói cái gì không đúng, đẩy cửa ra ngoài. " Con đi vệ sinh."


Đậu Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, lộ ra vẻ đăm chiêu. Lưu Thanh có phần oan ức, nói: "Aii, mẹ chính là nghĩ, nếu Hoắc tiên sinh không có đối tượng, chúng ta giới thiệu cho hắn đối tượng..."


Đậu Nguyên động viên cười cợt nói: "Hoắc tiên sinh cần đối tượng, không phải chúng ta có thể giới thiệu được, mẹ đừng bận tâm, rảnh rỗi thì để ý cho Đậu Trạch là được."


Trận sóng gió này rốt cục cũng kết thúc khi bóng đêm tràn xuống, Đậu Trạch bồi cha mẹ đi ngủ, thu gọn đồ đạc của mình, đi xuống lầu. Túi công văn nặng trịch trên bả vai, ép tới nỗi hắn không đứng lên nổi. Chờ đến cửa công viên, đèn đường mờ vàng rọi thẳng vào bóng người to cao, đang cầm điện thoại di động xem, Đậu Trạch đến gần, kêu hắn một tiếng: "Hoắc ca?"


Hoắc Tư Minh mới ngẩng đầu lên: "Em trở về?"
"Anh đợi bao lâu?"
"Không lâu, vừa mới gửi tin nhắn." Hắn thu hồi điện thoại, đưa tay tiếp nhận văn kiện trên tay Đậu Trạch, hỏi: "Mệt không?"


"Không." Đậu Trạch lắc lắc đầu, nhìn về phía hắn: "Sao này buổi tối đừng đến đón tôi, chờ ở đây lại lãng phí thời gian, anh bận bịu, thứ hai còn phải đi làm."
Hoắc Tư Minh không để trong lòng, cũng không nói chuyện, cõng lấy túi văn kiện nặng trịch đi về phía trước.


Đậu Trạch đi theo phía sau hắn, có phần bối rối, trải qua cuộc đối thoại lúc chiều, hắn luôn cảm thấy đối mặt với Hoắc Tư Minh có chút không dễ chịu. Hắn chậm lại, Hoắc Tư Minh cũng chậm lại, sợ hắn vì bụng to đi không kịp, hỏi: "Trở về có muốn ăn khuya không? Người giúp việc có làm sushi, còn có soup nữa."


"Ừ. vừa có chút đói bụng." Hắn không ăn cơm tối nhiều, mang thai khẩu vị vốn lớn, Hoắc Tư Minh nói ra, hắn liền đói bụng.
"Muộn không ăn cơm được không? Hay không hợp vị?"
"...Không có, chính là..." Hắn nói quanh co nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Minh: "Tôi cảm thấy...chị tôi khả năng nhìn ra rồi."


Trên đường mòn có hàng đá cuội, có phần lòi lõm, Hoắc Tư Minh đá một khối đá nhô ra, mới nói: "Nhìn ra quan hệ giữa tôi và em?"
Nói như vậy cũng không sai, nhưng luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy, Đậu Trạch gật gù.


"Có tôi đây, sẽ không để cho nàng nhìn ra, nếu quá mức thì tôi sẽ không đến bệnh viện thường xuyên nữa." Trong lòng Hoắc Tư Minh biết chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng ngoài miệng thì an ủi Đậu Trạch.
Hai người một đường phân hoa phất liễu tản bộ trở về.


Nhà Hoắc Tư Minh thật sự quá thoải mái, ánh đèn dịu nhẹ, cửa sổ sát đất, đã hai ngày không về, hắn có chút nhớ nhung, nghe thấy trong phòng được mùi thơm thoang thoảng, càng khiến người ta quyến luyến. Đậu Trạch đi lên lầu tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo, lung tung cầm khăn chùi mặt rồi xuống phòng bếp, hắn đói bụng quá rồi. Hoắc Tư Minh đi ra nhìn thấy, nói: "Sao không thổi tóc?"


"Phiền lắm, tóc tôi ngắn, lập tức khô." Hắn vừa nói, một bên nhét một cái sushi vào miệng, vị cá hồi ngọt liệm lập tức xâm chiếm đầu lưỡi, nhìn hắn ăn như trẻ con, yêu chuộng đồ chua ngọt.
Hoắc Tư Minh cố ý nhìn hắn cười: "Muốn tôi giúp thổi tóc à? Em có thể ngồi đó ăn."


Đậu Trạch liền lập tức đứng lên, nuốt xuống hai cái sushi, lê dép hướng về phòng vệ sinh trên lầu.
Hoắc Tư Minh gọi hắn lại: "Dùng phòng vệ sinh dưới lầu đi, tiết kiệm thời gian."
Không mất mấy phút Đậu Trạch đã thổi khô tóc, hấp tấp chạy đến.
Hoắc Tư Minh nói: "Em chậm một chút."


Lúc này Đậu Trạch mới bưng cái bụng đi chậm lại, hướng vào phòng ăn, vừa nói: "Nó không có chuyện gì, tiểu quái vật rất mạnh khỏe."
"Tuần này còn chưa đi kiểm tr.a thai, hai ngày nữa đợi bá phụ gần như hồi phục, chúng ta lại đi kiểm tr.a một chút, được không?"


Đậu Trạch nuốt một cái sushi, đáp: "Được."
Chờ hắn ăn xong, Hoắc Tư Minh mới cùng theo lên lầu. Đậu Trạch có tâm tư nên cùng hắn nói nhiều mấy câu, nhưng lại không biết nói cái gì, nói gì ra cũng sai.


Ngày tháng trôi qua cuối cùng cũng yên lặng, ngày thứ hai Đậu Trạch đi làm, Hoắc Tư Minh chở hắn tới công ty, nói: "Có chuyện gì bất kì lúc nào cũng có thể gọi điện."


Đậu Trạch soạn đồ đạc xuống xe, trong ba lô còn nhét một chút trái cây ăn vặt, cười nói: "Có thể gặp chuyện gì? Đừng lo lắng, đi làm đi."


Mới hai ngày nghỉ mà trên bàn hắn chồng chất không ít là văn kiện, lúc trả phép vốn tưởng rằng Tăng chủ nhiệm sẽ mắng tơi tả, không ngờ ngày hôm nay đúng là kì lạ. Tăng chủ nhiệm vội vã nói vài câu "Biết rồi" rồi kêu hắn ra ngoài.


Đậu Trạch từ phòng làm việc của Tăng chủ nhiệm bước ra, Lưu Dương cũng đến, ngồi ở đằng kia đánh một cái ngáp, mặt mày ủ rũ. Đậu Trạch hỏi hắn: "Tối hôm qua ngủ không ngon à?"


"Chơi game đến hai giờ sáng mới kết thúc." Hắn lại ngáp một cái, hỏi: "Cậu ăn chưa? Tôi mới vừa đi ngang cửa hàng nhỏ nhưng luống cuống quên ăn điểm tâm."


Đậu Trạch lấy từ trong ba lô mang ra cho hắn nửa đồ ăn vặt, Lưu Dương một bên cười nhận lấy: "Cậu gần đây sao giống mang thai vậy, ngày ngày càng ăn nhiều như vậy, cái bụng cũng lớn, để tôi sờ sờ, mấy tháng rồi?"


Không ai sẽ nghĩ tới chuyện hắn thật sự mang thai, trước đây bọn họ cũng thường nói mấy chuyện cười như vậy, lúc hắn còn học đai học còn có một cậu bạn mập mạp nói rằng mang thai mười tháng, bây giờ lại ứng nghiệm trên người mình. Đậu Trạch làm bộ điềm  tĩnh mắng hắn một câu: "Về bàn làm việc đi."


Lưu Dương vừa ăn vừa hỏi: "Cha cậu thế nào rồi? Tốt chứ?"


"Có thể xuống giường, hiện tại chưa có gì bất thường, phỏng chừng về sau còn phải hóa liệu." Đậu Trạch thở dài, đem đồ trên bàn dọn dẹp lại, một bên mở máy tính, hôm nay phả hoàn thành hết đống này, một bên hỏi: "Tăng chủ nhiệm hai ngày nay nhà cháy à? Đi đi vội vàng, thời gian mắng chửi tôi còn không có, ngày hôm nay tôi đi trả phép, không làm gì liền đuổi tôi đi rồi."


Lưu Dương nuốt đồ ăn trong miệng, nói: "Vậy thì có gì ngạc nhiên? Trên lạnh đạo thay máu, hắn đang lo cái ghế của mình không giữ được."
"Thay máu?"


"Đúng vậy, hiện tại công ty bị bán đi, nhưng lại nói không bán, hai ngày nay mới bắt đầu tr.a ra." Lưu Dương lung tung ăn một chút đồ ăn sáng, cũng vô tâm làm việc, cùng Đậu Trạch nói chuyện tào lao. "Có người nói là hai ông chủ tranh gia sản, đều thấy phân không công bằng, đơn giản liền bán..."


Đậu Trạch lắc đầu một cái, mấy trước trước đây hắn còn thề son sắt với Hoắc Tư Minh là mình tiền đồ vô lượng, thế mà trong nháy mắt công ty hắn liền bị bán. Lưu Dương nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nói: "Bán thì bán, ngược lại cũng không liên quan chuyện chúng ta, cậu có thành tích nhiều như thế, cắt giảm ai chứ cũng không cắt cậu."


Đậu Trạch cố ý nói chuyện cười với hắn: "Trung thần không biết chuyện mà sao anh lại biết?"
Lưu Dương nhấc mũi mình lên cặp kính nhỏ, cười nhạo hắn: "Cậu biết lãnh đạo à? Cậu là trung thần."


Hết giờ làm việc, Hoắc Tư Minh lại không đến, thay Bạch Nhược An tới đây, Đậu Trạch hỏi hắn: "Anh ta làm sao không đến?"
"Hai ngày nay có vài chuyện, khá vướng tay  vướng chân, thêm tăng ca, để tôi đưa cậu về nhà." Bạch Nhược An phỏng chừng cũng phải quay về làm việc, chân ga giẫm có phần vội vã.


Đậu Trạch nói: "Lần tới có như thế thì tôi tự về là được, không cần phải cậu đến đưa, ngược lại cũng rất gần, ngồi xe buýt mấy trạm liền đến."


Bạch Nhược An cười nhìn hắn: "Cậu cùng với hắn ở với nhau thời gian dài như vậy còn chưa lĩnh hội được à? Hắn kiểm soát rất mạnh, tốt với cậu cũng là không cho cậu từ chối."
Đậu Trạch suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, cười khổ lắc đầu.


Đến sân trước nhà, Bạch Nhược An liền để hắn xuống, dặn dò: "Ông chủ nói để cậu về nhà ăn cơm trước, cơm nước xong thì đi bệnh viện, buổi tối hắn đợi ở công viên đón cậu."
"..." Đậu Trạch dở khóc dở cười lắc lắc tay: "Biết rồi."


Lần này là lần đầu tiên hắn trở về nhà một mình, thời điểm lên lầu lại không thích ứng, tới cửa mới nhớ cái cửa này có mật mã, ráng nhớ nửa ngày cũng không nhớ lại được cái mật mã, bất đắc dĩ lại gọi cho Hoắc Tư Minh, bên kia đang bận bịu, Hoắc Tư Minh nhận điện thoại nhưng có chút hỏa khí: "Chuyện gì?"


Cơn giận này làm Đậu Trạch bỗng chốc có chút hối hận khi lỡ gọi, phỏng chừng là đang họp, có phần hổ thẹn nói: "Tôi quên mật mã cửa phòng."
Hoắc Tư Minh nghe điện thoại nhưng không nhìn xem ai gọi, lúc này nghe được tiếng hắn nói, mới hạ họa khí, nói: " Tôi không nhìn ai gọi, mật mã là 170412"


"Vậy anh làm việc tiếp đi, tôi đi vào." Đậu Trạch vừa nói một bên bấm mật mã.


Hoắc Tư Minh biết là hắn, còn có thể nào lo đống sự tình này được nữa, âm thanh cũng ôn nhu lại: "Vào đi, ngày hôm nay không thể cùng em ăn cơm tối, em ăn trước, người giúp việc đã làm xong, ban đêm tôi đến bệnh viện đón em."


Trong phòng họp một đám nhân viên tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, trong lòng rít gào.
Đậu Trạch lại kêu hắn đừng tới, hai người nói hai câu, Hoắc Tư Minh cúp điện thoại, trở về cái vẻ vô tình Hoắc tổng kia, sai khiến thủ hạ một đám xoay quanh, một nhân viên nữ ôn nhu cũng bị hắn mắng cho khóc lên.


Đậu Trạch mở cửa nhà, cảm giác trải nghiệm thật mới mẻ, thời gian ở đây lâu lại thấy quen thuộc như ở nhà mình. Trên bàn dọn xong bữa tối, trên ban công áo sơ mi được giặt sạch sẽ, qυầи ɭót của hắn cùng Hoắc Tư Minh để cùng nhau, đủ mọi màu sác nhìn như quán bán vỉa hè.


Hắn còn mang ba lô, không nhịn được thừa dịp chủ nhân không có nhà xem một chút. qυầи ɭót Hoắc Tư Minh đa phần là đen hoặc màu lam đậm, màu xám,....sờ mó mấy cái quần, cũng không có cao cấp gì...Lòng hiếu kì Đậu Trạch được thỏa mãn, hắn nhanh treo lại cái qυầи ɭót, rồi đặt ba lô xuống, vào phòng vệ sinh rửa tay, một thân một mình ăn cơm.


A...Nhưng đồ vật xung quanh quen thuộc đáng sợ, nhưng ăn cơm hắn không quen khi thiếu đi một người....
Lúc Đậu Trạch đến bệnh viện, Lưu Thanh đang đỡ Đậu Ái Quốc bước dọc theo chân tường bước ra, đã đi được khá thuận lợi. Đậu Trạch nói: "Cha sắp đi lại được rồi."


Đậu Ái Quốc liền cười lên. Lưu Thanh tiếp lời nói: "Đúng đấy, trưa hôm nay bác sĩ khen cha con khôi phục nhanh."
Tạ Tiểu Nam ngồi trên ghế sa lông xem phim hoạt hình, Đậu Trạch thay Lưu Thanh đỡ lấy Đậu Ái Quốc, hỏi: "Chị con đâu?"


"Còn chưa tới, nói tối nay tăng ca." Lưu Thanh đỡ cánh tay Đậu Trạch đã có phần đau, gọi Đậu Trạch ngồi trên ghế sa lông bên cạnh.
Đậu Ái Quốc đi được nửa vòng, cũng nói: "Nghỉ một lát đi tiểu Trạch."


Đậu Trạch liền đỡ ông ngồi xuống, một lát sau, Đậu Nguyên mang theo một cái bánh rán trái cây đi vào, để túi xuống, một bên rót chén nước, một bên thở dài: "Mệt ch.ết tôi rồi."
Đậu Trạch hỏi: "Chị không phải nói công ty mới công việc thanh nhàn à? Làm sao bận bịu đến khuya thế này?"


"Tổng công ty hai ngày nay đang bận thu mua vật liệu, nhân thủ không đủ, gọi người đi hỗ trợ, còn lại việc liền giao cho bên này làm." Nàng cắn một cái bánh rán trái cây rồi nói.
" Chị ăn những thứ này sao được? Em mua cho chị một tô cháo?" Đậu Trạch nói.


"Vậy được rồi, lót bụng là được, có thể giảm béo." Đậu Nguyên một bên ăn bánh rán lại vừa nói, lại hỏi Đậu Trạch:"Em ngày hôm nay ở công ty như thế nào?"


Đậu Trạch cho rằng đang hỏi trả phép, liền nói: "Vốn cho rằng sẽ bị chủ nhiệm mắng một trận, kết quả liền nghe nói công ty muốn đổi chủ, lòng người bàng hoàng, cũng miễn một trận mắng."


Đậu Nguyên gật gù. Người một nhà nói chuyện một lúc, Đậu Trạch lại đỡ Đậu Ái Quốc lên giường, trước khi đi Lưu Thanh lôi kéo hai người bọn họ đến hàng lang nói chuyện. Bà vội vã cuống cuồng nói: "Ngày hôm nay bác sĩ nói với mẹ, quá nửa tháng, chờ cha con thân thể hồi phục tốt rồi, phải bắt đầu hóa liệu..."


Hai người không nói lời nào, Đậu Trạch trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: " Chỉ là quá trình trị liệu, chủ yếu là sợ tế bào ung thư khuếch tán, đến thời điểm thì làm, vậy thì tốt rồi."


Lưu Thanh vẫn có chút không yên lòng: "Mẹ nghe người ta nói, vậy cũng phải chịu đau đớn, cha con đã chịu quá nhiều rồi, lại còn phải..."
Đậu Nguyên tiếp lời nói: "Nếu như hiệu quả tốt, làm mấy lần liền có thể xuất viện, không có chuyện gì đâu, chữa bệnh nào mà không chịu đau đớn chứ?"


Lưu Thanh liền không nói lời nào, bà dùng tay che mặt, bất lực khóc. Hai người an ủi một lúc, mới kêu bà vào đi ngủ, Đậu Trạch cũng phải về nhà, Đậu Nguyên hỏi hắn: "Giờ này không có xe, em làm sao trở về?"


Đậu Trạch cố ý liếc nhìn đồng hồ, nói: "Có một đợt xe cuối cùng, nếu như chị không theo em tán gẫu thì còn có thể đi kịp."
"Lắm lời." Đậu Nguyên liếc mắt nhìn hắn một chút, nói: " Vậy em đi nhanh đi, trên đường cẩn thận một chút."


"Đừng lo, về đi ngủ đi." Đậu Trạch kêu nàng trở lại, chính mình đi xuống lầu. Hai ngày nay nắng gắt cuối thu lại trở về, ban ngày nắng, ban đêm cũng nóng hừng hực, hắn đi được vài bước, thân thể liền ra mồ hôi.


Hoắc Tư Minh đứng ở đằng kia, tư thế muốn cùng hòa với trụ điện làm một thể, mỗi ngày đều đứng nơi đó chờ hắn. Ngày hôm nay còn mặc đồng phục, chắc có lẽ vừa tan sở liền chạy tới, cũng không trở về nhà. thay đồ.
"Lần tới anh đừng đến đón tôi." Đậu Trạch một bên kéo cửa xe ra nói.


Hoắc Tư Minh luôn luôn cố chấp, cũng không để ý tới hắn, tiêu cực chống lại.
Đậu Trạch hỏi: "Còn chưa ăn tối à?" 
"Chưa." Hắn đánh tay lái, lái xe ra hẻm nhỏ.


Đậu Trạch nói: "Anh sao không trực tiếp về nhà, tắm, nghỉ ngơi một lúc, giờ này cơm nước xong đều đã xong. Tôi lại không phải không biết đường, không cần mỗi ngày đến đón tôi, cha mẹ tôi đều ở chỗ này, tôi có thể mang con trai anh chạy trốn à?"


Hoắc Tư Minh không lên tiếng, chỉ nhếch khóe miệng, ngày hôm nay hắn có chút mệt mỏi, đàm phán cãi cọ rất hao tinh lực.
Đậu Trạch nhìn vẻ mặt của hắn, dây đai an toàn ở phía trước, Hoắc Tư Minh đưa tay nhẹ nhàng qua ngực gắn vào cho hắn, nói: "Ngồi yên."
"Ngày hôm nay rất mệt à?"


"Có chút." Hoắc Tư Minh nhìn hắn cười cợt. "Có điều chuyện về người nhà em vẫn chưa thể thương lượng."


Đậu Trạch nhớ tới lời Bạch Nhược An đánh giá hắn, nhếch khóe miệng, cũng có chút cảm ngộ, không lôi kéo chuyện này mà lại hỏi: "Tôi nghe Bạch tiên sinh nói hôm nay có vụ rất vướng tay vướng chân, như thế nào? Giải quyết được chưa?"


"Vẫn chưa, có điều vấn đề không lớn, cần kiên trì." Hoắc Tư Minh quay đầu liếc hắn một cái, đưa tay vỗ vỗ hắn, nói: "Ngày hôm nay xin lỗi, sau này sẽ không như vậy."


Đậu Trạch suy nghĩ một hồi lâu mới phản ứng được là Hoắc Tư Minh đang nói chuyện ăn cơm tối, liền nói: "Đừng ngại, anh bận bịu, tôi ăn một mình cũng được, tôi trước đây cũng thường ăn một mình."


Hoắc Tư Minh cũng không nói, đại khái cũng không cần hắn trả lời. Đậu Trạch liền biết đây là hắn không cao hứng, nhịn một chút, vẫn là không nhịn được, nói: "Hoắc ca, có phải anh có tính vênh váo bẩm sinh không?"
Câu nói này làm Hoắc Tư Minh hiếu kì, xoay qua hỏi: "Tại sao nói như vậy?"


"Tôi cảm thấy chính anh thích làm, càng làm càng thích, lúc anh lo nghĩ, người ta thông cảm cho anh, trái lại anh làm người khác không dễ chịu."
Hoắc Tư Minh liền cười lên, đỡ tay lái, muốn ngăn cũng ngăn không nổi, nói: "Ý của em là, em vừa mới lo lắng cho tôi à?"
"..." Đậu Trạch từ chối trả lời.


"Tôi rất yêu thích em lo lắng cho tôi, chỉ là không thích em nói "Em không cần tôi"." Hắn dừng lại một chút, lại cố ý nói: " Lại nói, em làm sao thế? Tôi rất yêu em thế em lại nghĩ tôi có ý đồ à?"
"..." Vốn định an ủi người khác kết quả lại đem mình mất mặt.


Về đến nhà cũng hơn 10h, Đậu Trạch rửa mặt, lúc đi ra thấy Hoắc Tư Minh đang ngồi trong phòng bếp dưới lầu bên trong chuẩn bị ăn cơm tối. Hắn đi xuống lầu liếc mắt nhìn thấy Hoắc Tư Minh đang chuẩn bị lấy từ tủ lạnh ra một tô soup cùng một gói mì chuẩn bị để lên nấu, hắn lặp tức hô to: "Ôi ôi ôi! Đừng!"


Hoắc Tư Minh liền dừng tay lại, hỏi hắn: "Làm sao?"
Đậu Trạch đi tới: "Anh ngồi đi, tôi chuẩn bị cho anh." Còn nói: "Anh trước đây có phải rất hay ăn mì?"
"..." Hoắc Tư Minh vẫn không biểu cảm gì, giải thích: "Lúc trước người giúp việc có chỉ vài món ăn mới nhưng trước giờ chưa từng làm."


Đậu Trạch mở mắt ra cười nhạo hắn: "Có thật không?"


Hoắc Tư Minh đứng bên cạnh nhìn vẻ mặt của hắn, không nhịn được mỉm cười, Đậu Trạch một lần nữa mở nắp nồi soup đang sôi, nghiêng về một bên khuấy đều, nói: "Thấy không? Sau này luộc mì phải luộc như vậy, may là anh sinh ra ở gia đình giàu có, nếu như bình dân như chúng tôi, không phải là ch.ết đói sao."


Hoắc Tư Minh cười cười, cũng im lặng nhìn hắn luộc mì, dội nước soup lên tô mì, bưng đến bàn ăn nói: "Ăn đi."


Hoắc Tư Minh liền ngồi vào bàn ăn, Đậu Trạch ngồi một bên nhìn hắn ăn mì, vừa nói: "Trước đây còn nói cho anh công ty chúng tôi tiền đồ triển vọng, kết quả hôm nay liền nghe nói bị thu mua, có người nói là hai huynh đệ tranh gia sản, cho tới cùng, còn không biết chúng tôi lần này có kết cục gì nữa." Hắn co một chân ngồi trên ghế, cùng đối diện nghiêm chỉnh với Hoắc Tư Minh.


"Giảm biên chế cũng được, em vừa lúc cũng phải ở nhà dưỡng thai mấy tháng này, đỡ phải ban ngày phải đi làm buổi tối lại cực khổ đến bệnh viện như vậy." Hoắc Tư Minh một miệng ăn mì nói.


Đậu Trạch thấy hắn mê sảng nói: "Nếu tôi bị giảm biên chế thì ai dám nhận vào làm nữa? Vốn còn muốn cùng anh lấy kinh nghiệm nên định ở lại làm, đừng nói lời xui xẻo."


Hoắc Tư Minh liền chưa trả lời, Đậu Trạch còn nói: "Tôi còn có nhiều công trạng ở đấy, anh còn muốn chiêu dụ tôi không." Vẻ mặt hắn dương dương tự đắc, hoàn toàn không ý thức được người đối diện mưu đồ đã lâu.


Hoắc Tư Minh có phần thăm dò hỏi: "Nếu thêm hai tháng nữa, cái bụng không thể giấu được đấy?"
Một câu nói đem Đậu Trạch đánh về nguyên hình, có chút ủ rũ mà cúi đầu nhìn cái bụng, không chỉ có đi làm việc khó khăn mà sau hai tháng nữa cái bụng lớn lên, hắn là sao có thể đi gặp cha mẹ?


Hoắc Tư Minh thấy dáng vẻ hắn cúi đầu ủ rũ, cũng không thừa thắng xông lên mà trấn an nói: "Đến thời điểm lại nghĩ cách."
Đậu Trạch không nói lời gì nữa, mãi đến tận Hoắc Tư Minh ăn hết tô mì, hắn mới đứng lên nói: " Tôi đi ngủ."
"Ngủ ngon"


Buổi tối ngày thứ hai quả nhiên Hoắc Tư Minh không tăng ca nữa mà cùng hắn đi tới bệnh viện kiểm tr.a thai kỳ, hài tử tất cả đều bình thường, cực kỳ khỏe mạnh, chỉ là so với cùng thời kỳ mang thai thì hài tử có phần nhỏ hơn một chút.


Hoắc Tư Minh rất lo lắng, truy hỏi hài tử sau này khỏe mạnh như thế có hay không vấn đề gì.
Bác sĩ nói: "Nếu như thời kỳ mang thai không có bất kỳ vấn đề gì bất ngờ xảy ra, sẽ không có gì, hơn nữa vì cơ thể mẹ là nam nhân, chúng tôi đề nghị tiến hành sinh mổ sớm hơn một hai tháng."


Đậu Trạch vừa nghe có thể giảm thiểu thời gian mang thai, hăng hái nói: "Vậy cuối năm nay là có thể sinh?" Câu nói này từ hắn là một người đàn ông nói ra có chút buồn cười, nhưng hiện tại hắn cũng không quan tâm những chuyện đó, chỉ có hưng phấn.
Bác sĩ nói: "Trên nguyên tắc mà nói là như vậy"


Hoắc Tư Minh vẫn không lên tiếng, chờ hai người từ trong bệnh viện đi ra. Đậu Trạch có chút hưng phấn nói: "Nếu như vậy, đến lúc tôi xin nghỉ hai tháng là được, lúc sáu tháng, cái bụng hẳn là không quá to đúng không?"
Hoắc Tư Minh ở bên cạnh lái xe, không đáp.


Đậu Trạch cũng mặc kệ hắn, hắn biết trong lòng Hoắc Tư Minh nghĩ cái gì, hài tử trào đời càng sớm thì càng tốt, như vậy thì càng có nhiều thời gian, mặc kệ hắn thế nào, hắn đều có thể tranh thủ hơn nhiều phần thắng. Xe đi được một lúc, Đậu Trạch nói: "Quá muộn, tôi trước tiên đi bệnh viện xem cha tôi, buổi tối trở về ăn cơm."


Hoắc Tư Minh trong lòng hẳn là có hỏa khí, ngữ khí có phần đông cứng: "Vậy em đi trước đi, tôi đưa cơm lại cho em."
Đậu Trạch quay đầu nhìn hắn: "... Anh làm sao?"


"Về nhà ăn cơm trước, lại đi bệnh viện. Em không nghe bác sĩ nói có thể sinh non, lại còn tạo gánh nặng, hài tử còn ở trong bụng em đấy." Hắn đỡ tay lái, cau mày, ngữ khí không quá khách khí.


Đậu Trạch cũng nhíu mày, nói: "Anh nói sao không nói lý, là bác sĩ nói muốn sinh non, anh làm sao lại đổ trên đầu tôi?"
Hoắc Tư Minh nói: "Em trước đây nhảy nhót, không phải muốn nhanh chóng đẻ con ra à?"


"Hợp đồng lúc trước của chúng ta, lẽ nào không phải như vậy? Tôi sinh hài tử, liền đi." Đậu Trạch cắn răng nói
Hoắc Tư Minh mím môi, không tiếp tục nói nữa


Đậu Trạch chất vấn hắn: "Anh có phải là muốn không cho tôi đi? Anh còn muốn tôi từ chức, từ nay về sau phụ thuộc vào anh, chỉ ở bên cạnh anh, có phải không?"


Xe đã xuống gara, Hoắc Tư Minh bỏ tay xuống, nhìn hắn nói: "Đúng, tôi không muốn để em đi, tôi yêu em, tôi muốn em bên tôi, tôi muốn để em vì tôi sinh con dưỡng cái cả đời cùng nhau."
Đậu Trạch tức giận đến run người, xoay người kéo cửa xe, lại bị khóa, mắng hắn:" Mở cửa!"


Hoắc Tư Minh sừng sững nhưng bất động, Đậu Trạch lại muốn đánh hắn, lại sợ động thai khí, đè nén âm thanh mắng hắn: "Đồ cố chấp!"


Hoắc Tư Minh bỗng nhiên dò tìm qua thân thể của hắn, bờ môi ướt át khắc lên trên mặt, trên cổ hắn, Đậu Trạch một bên dùng tay chặn lồng ngực hắn, một bên hướng về phía sau né tránh hắn hôn "Anh biến thái à?!"


Nghe được câu này, Hoắc Tư Minh như bị bắn trúng, bỗng nhiên buông hắn ra, phía trước đèn xe lóe lên, một chiếc xe phía trước qua mặt bọn họ, Đậu Trạch lại vỗ cửa xe, mắng: "Mở cửa!"


Hoắc Tư Minh nhấn cái nút, cửa liền mở ra, Đậu Trạch từ trên xe bước xuống, bay thẳng đến thang máy, cũng không chờ hắn, trực tiếp trở về phòng.


Hắn thay quần áo một lúc, nhưng vẫn chưa thấy ai vào, trong lòng có chút bất an, tuy rằng sinh khí nhưng cũng bình tĩnh lại suy nghĩ chính mình nổi giận thì quá mức. Chờ một chút, lại đổi giày đi xuống lầu, đi thằng đến gara, thấy quả nhiên Hoắc Tư Minh vẫn còn ngồi trong xe, gục đầu trên tay lái.


Đậu Trạch đi lên phía trước vỗ vỗ cửa kính xe, Hoắc Tư Minh ngẩng đầu lên nhìn hắn, cũng không nói lời nào, nhìn qua lại ngã xuống, vẻ mặt không muốn nói chuyện với hắn, Đậu Trạch nhanh nở nụ cười, trực tiếp mở cửa xe ra, hỏi: "Anh là muốn ở trong xe chờ một buổi tối à?"


Hoắc Tư Minh không đáp lời, xuống xe, nhưng cũng không phải hướng về nhà mà đi, Đậu Trạch đứng ở đằng kia, tức giận đến mức đá vào mũi xe một cước.
Hoắc Tư Minh nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn không có chuyện gì, tiếp tục đi.


Đậu Trạch không còn cách nào khác là rống to: "Họ Hoắc nhà người muốn thế nào?"
Hoắc Tư Minh không để ý, dáng dấp thản nhiên, đi tới lối ra bãi đậu xe,
"Em sai rồi! Em không nên mắng anh! Xin lỗi!"


Hoắc Tư Minh lúc này mới đừng bước lại, hỏi: "Em nếu như không muốn vì tôi sinh con, không muốn cùng tôi ở chung một chỗ, còn gọi tôi làm cái gì? Một mình em sinh sống nơi này, người giúp việc sẽ giúp em một ngày ba bữa cơm, mãi cho đến khi em sinh con xong, chúng ta không ai nợ ai." Hắn đứng đằng kia lạnh lùng nhìn Đậu Trạch.






Truyện liên quan