Chương 36
Chuyển ngữ: Ciel
Trở về từ hồ bơi, Bùi Anh bị Tống Nam Xuyên quấn lấy đến tận năm giờ.
Sau khi tắm rửa xong, cô vừa thay quần áo vừa nói: “Em đói bụng quá, em muốn ăn miến ốc.”
Tống Nam Xuyên còn nằm trong rèm che, nghe cô nói như vậy anh lại khẽ cau mày: “Anh gọi điện thoại cho nhà hàng mang thức ăn đến nhé!”
“Không, em chỉ muốn ăn miến ốc thôi.”
“Bây giờ mới năm giờ, em ăn cái này khuya sẽ đói.” Tống Nam Xuyên trả lời hết sức chân thành.
Bùi Anh suy nghĩ, gật gật đầu nói: “Có lý, vậy anh gọi cho nhà hàng mang cơm tới đi!”
Tống Nam Xuyên còn chưa kịp vui vẻ, Bùi Anh lại nói thêm một câu: “Em ăn miến ốc xong rồi sẽ ăn bữa chính.”
“...”Tống Nam Xuyên nhìn cô: “Em ăn nhiều như thế không sợ béo lên à? Em không thấy trên Weibo bao nhiêu người nguyền rủa cho em béo lên sao?”
Bùi Anh thờ ơ “hừ” một tiếng rồi vén mái tóc dài ra khỏi áo, “Ai nguyền rủa em thì sẽ bị như thế.”
Tống Nam Xuyên: “...”
“Anh nói nhiều như vậy là vì không muốn cho em ăn miến ốc đó à?” Bùi Anh nghiêng đầu nhìn anh, chun mũi, “Chiều nay anh thoải mái quá chứ gì?! Bây giờ em muốn ăn miến ốc.”
...Thế thì hai chuyện này có quan hệ nhân quả gì sao? Tống Nam Xuyến thấy cô đi xuống lầu dưới thật thì nhanh chóng mặc đồ ngủ đi theo. Bùi Anh tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra nhìn vào trong: “A, còn một gói miến ốc nữa đâu rồi? Em nhớ rõ ràng lúc đi thì còn lại một gói bên trong mà.”
Cô còn đau lòng vì chuyện này nữa đấy.
Tống Nam Xuyên đi tới bên cạnh cô, chống tay trái lên tủ lạnh: “Em nhớ nhầm rồi!”
“Làm sao nhầm được.” Bùi Anh nhíu mày nhìn về phía Tống Nam Xuyên: “Có phải anh vứt của em rồi không?”
“...” Tống Nam Xuyên suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đáp: “Ừ“.
Anh sẽ không thừa nhận mình đã ăn nó đâu.
“Sao anh lại vứt của em? Nó chưa hết hạn đâu! Để yên trong tủ lạnh anh cũng không chịu nổi hả?
“...Anh cứ có cảm giác những thứ khác sẽ bị bám mùi.”
Bùi Anh: “...”
Nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, Tống Nam Xuyên đóng cửa tủ lạnh dỗ dành: “Ngày mai anh bảo Tiểu Trương mua một thùng cho em có được không?”
Bùi Anh nghĩ một lúc: “Được, em muốn ăn từng gói trước mặt anh.”
Tống Nam Xuyên: “...”
Thù dai thật.
Bởi vì miến ốc đã “bất hạnh vong trận” (không may mà ch.ết trận), Bùi Anh không thể không đế Tống Nam Xuyên gọi nhà hàng giao thức ăn tới đây. Lúc anh đi ra phòng khách gọi điện, điện thoại của Bùi Anh cũng vang lên, cô lấy ra nhìn thử, là mẹ.
Khẽ cau mày, Bùi Anh đi sang chỗ khác nghe điện thoại: “Mẹ ạ, có chuyện gì sao?”
“Tú Quyên này, không phải em trai con sắp thi cuối kỳ rồi sao, mẹ lo nó không có đủ tiền sinh hoạt. Con xem cuối kỳ ôn tập rất cực khổ, dù sao cũng phải lo cho nó ăn uống đầy đủ mà!”
“Vâng, con biết rồi, con sẽ chuyển tiền cho em.”
“Vậy thì tốt.” Mẹ Bùi Anh nói xong thì im lặng vài giây, bà lại hỏi: “Mẹ nghe nói con và tổng giám đốc Tống gì đó cãi nhau, bây giờ lại làm lành rồi đúng không?”
Bùi Anh nhíu mày, nhẫn nhịn đáp: “Vâng“.
“Vậy mới đúng chứ, lúc ở bên cậu ta con đừng hở ra là giận với dỗi. Mấy người giàu có hiếu thắng lắm, con nhường nhịn một chút là được rồi.”
Bùi Anh nghe bà nói vậy thì càng khó chịu hơn: “Mẹ à, hai người ở bên nhau nhường nhịn nhau là phải, nhưng không thể lúc nào cũng là con nhường anh ấy! Hơn nữa còn phải xem là chuyện gì nữa chứ.”
“Con nói xem con giận tổng giám đốc người ta cái gì đây, người ta để ý con là phúc đức của con, huống hồ tổng giám đốc Tống còn thiếu phụ nữ sao?”
“Con đồng ý là địa vị trong gia đình có liên quan với thu nhập kinh tế, nhưng tự con cũng có thể kiếm tiền, dù không kiếm được nhiều như anh ấy nhưng con sẽ không xin anh ấy mua cho con cái gì hết, nếu như cả đời không mua nổi thì con không mua nữa. Con không muốn phải cúi đầu trước anh ấy.”
“Con xem đi, chính con cũng biết con không kiếm được nhiều tiền như người ta, vậy con còn hiếu thắng làm gì? Làm nũng một chút là có được nó ngay, sao còn phải khổ cực đi làm lụng làm gì?”
“Mẹ nghĩ sống chung như thế có thể lâu bền sao? Chỉ có bình đẳng thì tình yêu mới có thể duy trì lâu dài được.”
“Được rồi, mẹ không tranh cãi mấy chuyện này với con, chỉ cần con và cậu ta sống tốt với nhau, thích sống thế nào thì tuỳ con.”
Bùi Anh biết họ vẫn đế ý tiền bạc của Tống Nam Xuyên, cô bèn nhắc lại chuyện cũ: “Mẹ, trước đó con đã nói, con sẽ hết lòng phụng dưỡng ba mẹ, nhưng mọi người đừng nghĩ đến tiền của anh ấy.”
“Con bé này nói gì thế? Sau này hai đứa kết hôn rồi, chẳng lẽ cậu ta không đưa sính lễ à?”
Bùi Anh bật cười: “Vậy của hồi môn của con đâu?”
Thấy đầu dây im lặng, Bùi Anh cười cười: “Cứ vậy đi, tiền sinh hoạt của em trai con sẽ chuyển ngay cho nó.”
Cô cúp máy, xoay người lại mới phát hiện Tống Nam Xuyên dựa vào ghế sa lon nhìn mình. Anh nhíu mày, cười hỏi cô: “Nói chuyện điện thoại với ai đấy?”
“À, mẹ em.” Bùi Anh nắm chặt điện thoại trong tay, như thể bị người ta bắt được điểm yếu của chính mình, trông cô có vẻ mất tự nhiên, “Mẹ bảo em gửi tiền sinh hoạt cho em trai, sắp đến cuối kỳ rồi.”
“À...” Tống Nam Xuyên nhướn mày sâu xa, “Sao anh nghe thấy của hồi môn gì đó?”
“Sao anh lại nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại thế?” Bùi Anh thẹn quá hoá giận. Tống Nam Xuyên cười cười đi đến hôn lên tóc Bùi Anh an ủi: “Có phải dì muốn nhanh chóng gả em cho anh rồi không?”
Bùi Anh mím môi, bà ấy muốn nhanh chóng lấy tiền của anh thì có.
Thấy Bùi Anh không nói tiếng nào, Tống Nam Xuyên kéo cô qua ghế sa lon ngồi xuống, hỏi cô: “Lại cãi nhau với mẹ em à?”
Bùi Anh khó chịu nói: “Gần đây mỗi lần nói chuyện điện thoại hai mẹ con toàn cãi nhau.” Cô vừa nói vừa ngửa đầu nhìn về phía Tống Nam Xuyên, “Sau này anh đừng mua đồ cho em nữa.”
“Vì sao thế?”
“Để em khỏi được nước làm tới.”
Tống Nam Xuyên không nhịn được khẽ cười: “Em cho là như vậy à?”
“Mẹ em nghĩ vậy đấy, anh đã áp đảo em về mặt kinh tế thì tất cả mọi chuyện em phải nghe lời anh.” Cô nói đến đây thì thoáng dừng một chút, nghiêm túc hỏi Tống Nam Xuyên, “Có phải anh cũng nghĩ thế không?”
Tống Nam Xuyên xoa đầu cô, nói: “Trước đây ít nhiều anh cũng nghĩ như thế! Nhưng sau khi cãi nhau với em, anh đã nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Anh thấy em nói rất đúng, khi hai người ở bên nhau thì nên tôn trọng lẫn nhau chứ không phải áp đặt đối phương. Mặt khác về việc tiêu tiền, đàn ông không tiêu tiền cho bà xã của mình thì cho ai?”
Bùi Anh hừ hừ hai tiếng, không phát biểu ý kiến về hai từ “bà xã” này. Tống Nam Xuyên nhìn cô, mắt đong đầy tình cảm: “Em chỉ cần hiểu rõ một điều, tiêu tiền vì em không phải là để thoả mãn em mà là thoả mãn chính bản thân anh. Nếu như không tiêu tiền cho em thì anh kiếm tiền để làm gì?”
...Nghe thật là có lý.
Bùi Anh bị anh thuyết phục thật rồi.
“Meo...meo...” Không biết Tiểu Hắc chạy từ đâu ra, nhẹ nhàng nhảy lên sofa, Bùi Anh ôm nó đùa giỡn, Tống Nam Xuyên mất kiên nhẫn liếc nhìn con mèo chướng mắt kia. Không sớm không muộn lại cố tình chạy ra vào lúc này. Anh cảm thấy bầu không khí bây giờ đang rất tốt, không chừng có thể ôm Bùi Anh một lúc nữa kìa.
Bùi Anh ôm mèo nhân tiện cầm kịch bản bắt đầu học thuộc lời thoại, Tống Nam Xuyên không thể làm gì khác nên đành phải ngồi một bên, cầm ipad đọc tin tức.
Nửa giờ sau thức ăn mà Tống Nam Xuyên gọi được đưa tới, Bùi Anh bỏ Tiểu Hắc xuống đi rửa tay, ngồi xuống đối diện Tống Nam Xuyên.
Tống Nam Xuyên gắp đồ ăn vào trong bát của cô, hỏi: “Cuối cùng cũng chịu bỏ quyển kịch bản xuống rồi à?”
Bùi Anh ngẩn người, sau đó lại bật cười: “Chua quá, anh còn muốn ăn giấm chua* với kịch bản nữa à?”
*ăn giấm chua: ghen tuông
“Không phải sao? Em nói xem có bao nhiêu buổi tối em sủng hạnh kịch bản mà không phải là anh chứ?”
Bùi Anh càng cười vui vẻ hơn, Tống Nam Xuyên đợi cô cười xong mới hỏi: “Em đóng bộ phim này bao nữa lâu nữa mới xong?”
Bùi Anh nói: “Trước mắt việc quay phim diễn ra rất thuận lợi, có thể xong trước thời hạn đấy! Em đoán chừng trung tuần* tháng sau là có thể hoàn tất.”
*trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng)
“Ừ, vậy chờ em xong việc, chúng ta ra ngoài chơi”
“Được“.
Tống Nam Xuyên đã bắt đầu có kế hoạch đi du lịch từ sớm, như đã nói với Bùi Anh, du thuyền và bãi biển đều được anh bao trọn. Để có thể vui chơi thoải mái trên bãi biển, anh không ngừng bảo Bùi Anh học bơi, mỗi khi đoàn làm phim cho nghỉ, anh đều tận dụng khoảng thời gian này kéo cô đi hồ bơi.
Trải qua mấy lần được huấn luyện, Bùi Anh đã không còn sợ nước nữa những vẫn chưa học được bơi hoàn toàn, bơi được hai ba mét sẽ chìm ngay.
Công việc của Bùi Anh ở đoàn phim vẫn bận rộn như trước nhưng đều tiến hành đâu vào đấy, cùng với độ hot của “Mùa yêu thương”, cô cũng nổi tiếng rất nhanh, càng ngày càng có nhiều khán giả biết đến cô, mà diễn xuất trong phim này cũng nhận được sự khen ngợi của số đông khán giả và giới truyền thông.
Đến tháng bảy, lúc thấy bộ phim đã sắp sửa hoàn thành, Tống Nam Xuyên biết được tin từ chỗ của Tiểu Trương, kịch bản của bộ phim “Diễn viên” về cơ bản đã hoàn tất.
Anh tính toán thời gian, phim của Bùi Anh trung tuần là có thể hoàn tất, lúc cuối tháng, “Diễn viên” sẽ tổ chức họp báo, sau đó chắc hẳn là casting nữ chính.
Vừa hay ở giữa hai sự kiện này có nửa tháng nghỉ ngơi, anh có thể đi chơi với Bùi Anh rồi.
Trung tuần tháng bảy, “Mùa yêu thương” hoàn thành đúng hạn, cùng ngày đoàn phim tổ chức lễ đóng máy long trọng. Giới truyền thông nghe tin đến rất đông, đoàn phim còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn, tặng cho mỗi diễn viên một bó hoa tươi.
Bùi Anh chụp hình tiệc mừng đóng máy với hoa tươi, đăng lên Weibo.
Bùi Anh v: Hôm nay “Mùa yêu thương” quay xong, cảm xúc trong lòng hơi lẫn lộn. Đây là vai nữ chính đầu tiên của tôi, cho nên nó có một ý nghĩa rất đặc biệt. Làm việc ở đoàn phim mấy tháng này, tôi học được rất nhiều thứ, tất cả diễn viên và nhân viên trong đoàn phim đều vô cùng tuyệt vời, đương nhiên, còn cả những khán giả canh đúng giờ để xem phim cũng tuyệt lắm nữa. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, bây giờ phim chỉ mới phát sóng một nửa, về sau mong mọi người tiếp tục ủng hộ ah~~ Cuối cùng tôi muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc đến đoàn phim, đã cho tôi được ăn nhiều thịt như vậy [đáng yêu] sau này nếu có phim giống thế này nhớ phải tìm tôi nhé [đáng yêu] Đăng bởi: admin