Chương 61: Ngoại truyện 2

Chuyển ngữ: Tặc Gia
Từ nhà đi ra, Bùi Anh còn đang cảm thán màn biểu hiện vừa rồi của Tống Nam Xuyên: “Anh giỏi quá đi, trước đây em nói với em trai thế nào cũng không được, hôm nay anh bảo có dăm ba câu đã kích thích được ý chí chiến đấu của nó rồi“.


Tống Nam Xuyên lơ đãng nói: “Em còn chưa đủ cứng rắn với em trai, mấy thằng bé thế này là do từ nhỏ đã không được răn đe, đánh một trận là ổn thôi“.
Bùi Anh im lặng một lúc: “Thế sau này con trai của anh anh cũng định thế sao?”
“Đương nhiên là không rồi, con của anh anh phải cưng chiều chứ“.


“...Anh làm thế thật à? Không sợ tập hư con hả?”
“Hư thì cứ hư, em có thể nuôi con cả đời“. Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ người mẹ của mình, anh đã tự mặc định con mà Bùi Anh sinh ra phải là con gái, “Lên xe trước đi, ngoài lạnh lắm“.


Anh nói xong thì mở cửa xe, Bùi Anh sửa lại tóc của mình, ngồi lên. Tống Nam Xuyên bảo tài xế lái tới một khách sạn mà tối hôm nay anh nghỉ lại ở đó.


Ngoài cửa sổ khung cảnh lướt về phía sau, hai hàng cây bên đường được bao trùm trong lớp tuyết rất dày. Bùi Anh nhìn một lúc rồi quay đầu hỏi Tống Nam Xuyên: “Đúng rồi, anh chuyển cổ phần và bất động sản cho em làm gì?”


“Anh thích chuyển thì chuyển thôi, còn cần lý do sao?” Tống Nam Xuyên hỏi như chuyện đương nhiên.
Bùi Anh nghẹn họng: “Bất động sản thì thôi đi, nhưng cổ phần công ty là sao, em có hiểu gì đâu chứ“.
“Anh sẽ bảo luật sư quản lý cho em, hằng năm em cứ chờ được chia tiền là được“.


available on google playdownload on app store


Bùi Anh: “...”
Không làm mà hưởng thì cũng vui thật đất, nhưng mà Bùi Anh vội vàng chấn chỉnh lại tinh thần: “Giờ em đã kiếm được nhiều tiền hơn trước kia rồi mà, làm việc cùng Hoàn Vũ được hưởng lợi rất nhiều, đặc biệt là bộ phim Diễn viên em còn kiếm được một số tiền lớn nữa“.


Tống Nam Xuyên nói: “Em kiếm tiền là việc của em, có liên quan gì tới bất động sản và cổ phần anh đưa hả?”
Bùi Anh: “...”
Được rồi, không liên quan, Xuyên Xuyê nhà cô nhiều tiền quá nên nổi điên vậy đó.


Cô giơ mấy ngón tay ra rồi nói: “Giờ hộ khẩu em đã lấy được rồi, nhưng mà bây giờ đang dịp Tết xuân, cục dân chính cũng nghỉ mất rồi, không làm thủ tục được“.
“Không sao cả, hôm nay là mồng năm, có lẽ mồng bảy họ sẽ làm việc thôi“.


“Ồ...” Bùi Anh gật đầu, lại hiếu kì nhìn anh: “Nghe nói tổng giám đốc có thể bảo cục dân chính làm việc trong ngày nghỉ kia mà“.
Tống Nam Xuyên bật cười: “Hay anh thử nhé?”


“Thôi vậy, tết nhất mà bắt người ta chạy tới chạy lui cũng không hay, đợi hai ngày nữa vậy“. Cô nói xong thì giới thiệu với Tống Nam Xuyên: “Mặc dù thành phố em rất nhỏ nhưng có không ít chỗ vui chơi đâu nhé“.


Cô cứ tưởng Tống Nam Xuyên ở đây hai ngày thì sẽ buồn chán lắm nên mới đề nghị với anh như vậy, không ngờ người kia lại chẳng hề hứng thú: “Trời lạnh thế này thì có gì mà vui? Mình cứ ở khách sạn hai ngày đi“.
Bùi Anh: “...”
Keke


Cuối cùng Tống Nam Xuyên vẫn bị Bùi Anh kéo đi dạo thành phố giữa ngày đông giá rết, ngày đầu tiên sau khi kì nghỉ tết kết thúc, hai người không chờ nổi mà chạy tới cục dân chính làm thủ tục ngay.


Sau dịp lễ, mọi người nô nức đến đây để công chứng. Nhân viên cục dân chính làm việc mệt mỏi suốt cả ngày, lúc nhìn thấy Bùi Anh và Tống Nam Xuyên, lần đầu tiên họ có cảm giác công việc này thật tốt, cô yêu quý công việc của cô ghê.


Mặc dù Tống Nam Xuyên và Bùi Anh tới đăng kí kết hôn, nhưng nhân viên còn phấn khích và căng thẳng hơn cả họ, như thể người kết hôn chính là cô vậy đó.
Nhưng cô vẫn còn đang độc thân mà.


Thiếu sự tươi mát của tình yêu, bình thường cô phải dựa vào chuyện bát quái của người ta để bù đắp cho nỗi lòng hiu quanh, mà series câu chuyện giữa Bùi Anh và Tống Nam Xuyên chính là câu chuyện mà cô yêu thích nhất, chờ đợi từng tập một. Sau khi giúp hai người làm thủ tục xong, cô vội vàng cầm điện thoại lên weibo.


Series câu chuyện giữa Bùi Anh và Tống Nam Xuyên, hồi kết!
Vốn cô định bỏ hết đạo đức nghề nghiệp để đăng lên weibo, không ngờ người trong cuộc không cho cơ hội đó.
Bởi vì khi cô vừa online, cô nhìn thấy weibo đỏ rực của Bùi Anh.
Đừng hỏi vì sao lại là đỏ rực:)


Bùi Anh v: Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tôi kết hôn rồi ~~(≧▽≦)/~[ hình ảnh]
Hình ảnh này được chụp theo ý tưởng của Tống Nam Xuyên, đặt một chiếc nhẫn lấp lánh trên giấy đăng kí kết hôn của hai người. Bài được đăng lên, chỉ trong nháy mắt đã khơi dậy hàng ngàn làn sóng.


“Trời đất trời đất trời đất ơi! Giờ tôi phấn khích quá biết nói gì nữa đây? Kim cương của Bùi nhà tôi lớn quá!!!”
“Bùi Bùi à, hết năm em lên ba cân, chị không chờ nổi nữa nên muốn cho em ăn đồ ăn của chó sao, em từ chối [bye bye] nhưng mà em vẫn phải nói, trời ơi cuối cùng cũng kết hôn!”


“Kim cương làm mù mắt rồi! Tổng giám đốc Tống giàu có quá! Chúc anh và Bùi Bùi tân hôn hạnh phúc!”


“Quả nhiên về nhà là kết hôn! Nhưng mà nói như thế thì hình như có hơi không may mắn! Trước kia mình đã đoán như thần! Cuối cùng Bùi Bùi và tổng giám đốc Tống cũng kết hôn rồi! Nhớ phát thức ăn cho chó và kẹo cưới nhé!”


“Đây là tờ giấy đăng kí kết hôn có giá trị cao nhất mà tôi biết! Bùi Bùi và tổng giám đốc Tống đều quá đẹp! Chắc con hai người cũng sẽ đẹp lắm đây! Cuối cùng cũng kết hôn rồi, nhanh có con nhé! [tức giận mắng]”


“Giấy chứng hôn của Bùi Anh và Tống Nam Xuyên, cảm động quá qaq Bùi Bùi tới với tổng giám đốc Tống không dễ dàng, chúc hai người luôn hạnh phúc qaq“.
“Tôi muốn cười vào mặt mấy người đã nói Tống Nam Xuyên sẽ không cưới Bùi Anh [ngoáy mũi]”


“Thình lình không kịp chuẩn bị một bao thức ăn cho chó, không nói nữa, tôi cũng muốn kết hôn, à mà hình như mình còn chưa có bạn trai [bye bye]“.
“Hiện trường làm thịt chó.. ngã xuống không dậy nổi.jpg“.
“Chúc mừng Bùi Bùi và tổng giám đốc Tống! Cuối cùng cũng hợp pháp rồi! [cười trộm]“.


“Kết hôn thật kìa, tổng giám đốc Tống đúng là trai đẹp si tình [bye bye] xem hai người vui vẻ được bao lâu ~“.
“Sao có mấy người âm dương quái khí thế nhỉ, cứ im lặng bỏ đi không được à, đừng ép tôi mắng chửi [mỉm cười]“.


“Anti tới chiến à! Giờ fans của Bùi Bùi đến mấy triệu, không sợ mấy người đâu“.
Dưới weibo của Bùi Anh rất náo nhiệt, truyền thông bạn bè cũng không hề nhàn rỗi, hơn nửa tiếng sau, tin kết hôn của Bùi Anh và Tống Nam Xuyên càng lúc càng ầm ỹ.


“Cuối cùng cũng tới rồi! Bùi Anh và Tống Nam Xuyên tu thành chính quả, tới ngày chính thức đăng kí kết hôn rồi!”
Dưới weibo này các bạn bè trên mạng bình luận cực kì tích cực.
“Đừng nói tới cuối cùng! Tôi muốn xem phiên ngoại nữa. Phải giám sát họ sinh con kìa!


“Hôn lễ mọi người không theo sao? Tôi muốn xem hôn lễ của Bùi nhà mình và tổng giám đốc Tống, mau cút đi! [tức giận mắng]”
“Tôn nghiêm của paparazi đâu chứ? Tin kết hôn tự đăng lên! Cần mấy anh làm gì?”


Tống Nam Xuyên bình tĩnh lướt nhìn weibo một lượt, anh cầm điện thoại vào weixin, đăng bài viết đầu tiên trong đời mình.
Xuyên::) [hình ảnh]


Bạn bè của anh đa số toàn là bạn bè thân thuộc và các đối tác làm ăn, bình thường những người này rất ít đăng weixin, nhưng tin anh vừa up lên, nhóm bạn bè đã nhao nhao tíu tít. Không ít người gửi tin chúc mừng, có cả Anh hai lông xù nữa.
Anh hai: Trời đất em kết hôn rồi à? Ba mẹ biết không?


Tống Nam Xuyên trả lời: “Đương nhiên là biết, nếu không thì sao em lấy được hộ khẩu chứ:)”
Anh hai: Anh là người biết cuối cùng đấy hả [bye bye]
Xuyên trả lời Anh hai: Đúng đó, cảm ơn weixin vạn năng đi, nếu không phải chờ đến hôm tổ chức hôn lễ anh mới biết:)


Anh hai trả lời Xuyên: Đoạn tuyệt quan hệ [bye bye]
Ba: Nhận giấy rồi thì mau về công ty làm việc, còn đăng weixin làm gì?
...
Ba Tống vừa trả lời, nhóm bạn bè đều trở nên im lặng.


Bùi ANh không nhìn thấy đoạn chat giữa Anh hai, ba Tống và Tống Nam Xuyên, chỉ là trong lúc vô tình cô lướt qua weixin của anh thì có hơi kinh ngạc.
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh hai tờ giấy đăng kí kết hôn một hồi, yên lặng like một cái.
Hóa ra Xuyên Xuyên cũng sẽ đăng bài, mà cô chỉ có thể like một cái.


Lại một tháng ba qua, hoa đào nở rộ khắp thành phố.
Bùi Anh bận rộn cho việc chuẩn bị hôn lễ. Cuối cùng cũng chọn ngày mồng 7 tháng 4 để tổ chức lễ cưới, mẹ Tống chọn ngày hoàng đạo.


Hôn lễ đầu tiên tổ chức ở Đức, Tống Nam Xuyên nhân tiện tìm một nhà thiết kế áo cưới ở Đức, may áo cưới. Thế là Bùi Anh phải bay sang kia thử áo cưới, qua vô số lần sửa chữa, rốt cuộc Tống Nam Xuyên cũng hài lòng.


Không sai, là Tống Nam Xuyên hài lòng, còn Bùi Anh... mẹ nó cô rất hài lòng được chưa! Cô có muốn bay nhiều lần thế đâu.
Nhưng mà chiếc áo cưới cuối cùng đẹp hơn lần đầu tiên rất nhiều, sau khi Bùi Anh thử xong, cô quay lại gương selfie một tấm, đăng lên weibo ngược cẩu.


Một tháng nay trên weibo của cô toàn hiện trường làm thịt chó, nhưng những fans hâm mộ vừa hét la ngược quá vừa ầm ĩ muốn cô đăng nhiều hơn, cuối cùng thành một cái máy sữa đậu nành mệt mỏi.


Sau khi chuẩn bị xong xuôi, rốt cuộc cũng tới ngày mồng 6 tháng 4, trước hôn lễ một ngày. Bởi vì trong hôn lễ có thảm đỏ và một loạt quy trình, cho nên hôm nay họ phải tới diễn tập.


Nhân viên diễn tập bao gồm phụ rể và phù dâu, trong tiệc cưới này họ không mời đoàn phụ rể phù dâu sang trọng, mà phụ rể của Tống Nam Xuyên chính là anh hai của anh, còn phù dâu của Bùi Anh là Nhậm San San.
Không có đội hình minh tinh rạng ngời rực rỡ, nhưng hạnh phúc của Bùi Anh lại không kém một ai.


Cánh cửa vừa dày vừa nặng trước mặt Bùi Anh được mở ra từ từ, ánh mặt trời ban mai lóe lên rực rỡ. Tống Nam Xuyên dần xuất hiện trong tầm mắt của cô. Anh hơi nghiêng người, khẽ cười rồi đưa tay trái ra.
Bùi Anh vòng lên tay anh, hai cô bé nhỏ rải cánh hoa vung vãi.


Thảm đỏ trong cửa hàng mềm mại quá thì phải, cả người Bùi Anh đều nhẹ bỗng cả lên, như thể đang đi giữa đám mây. Trên đường đi, cô nghiêng đầu hỏi Tống Nam Xuyên: “Anh nói xem lát nữa cha xứ sẽ hỏi mình cái gì?”
Tống Nam Xuyên đáp: “Thì em có đồng ý gả cho anh không các kiểu đấy“.


“Hả, thế sao cha xứ không hỏi vì sao em lại để ý đến anh?”
“...Anh nghĩ ông không bát quái vậy đâu“. Tống Nam Xuyên nói xong thì nghiêng đầu nhìn Bùi Anh: “Nhưng mà anh cũng thấy tò mò, sao em lại để ý đến anh?”
Bùi Anh nói: “Bởi vì khi ấy em bị mù chứ sao“.
Tống Nam Xuyên: “...”


May mà cha xứ không hỏi câu hỏi đó.
Anh khẽ cười tựa sát vào Bùi Anh, thì thầm bên tai cô: “Xem ra mắt của em phải mù cả đời rồi“. Đăng bởi: admin






Truyện liên quan