Chương 9: Núp
"Ông có sao không ạ?".
Tuyết Nhi đỡ ông đi đến cái ghế đá và hai người ngồi xuống,cái ngã vừa rồi đã làm tay ông bị trày xước.
"Cảm ơn cháu nhé!"
"Không có gì đâu ạ! Ơ tay ông bị chảy máu rồi kìa". Cô chỉ ngón trỏ lên tay ông.
Ông Tạ đưa bàn tay phải lên rồi nhẹ cười:
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi,không sao đâu cháu"
"Bị xước thế này mà ông bảo là không sao, chắc là buốc lắm đây" Tuyết Nhi cầm lấy bàn tay ông thổi nhè nhẹ rồi dùng tay áo chấm vết máu cho ông.
Ông Tạ lặng yên nhìn hành động dịu dàng của cô bé mà thấy êm ái trong lòng "Con bé thật tốt bụng,giá như mình cũng có một đứa cháu gái thì tốt biết mấy"
"Cháu tên là gì?" Ông hỏi.
"Tên cháu á?"" Tuyết Nhi ngẩn lên.
"Ừ,tên cháu là gì?"
Tuyết Nhi châm chấm vết thương rồi nhìn qua ông trả lời "Tên cháu là Hạ Tuyết Nhi "
"Hạ Tuyết Nhi"
"Vâng,tức là bông tuyết nhỏ đấy ạ" Cô nở nụ cười nhìn ông.
" Bông tuyết nhỏ,cái tên rất dễ thương"
"Ông đợi cháu một chút nhé! Cháu chạy ra tiệm thuốc gần đây để mua thuốc bôi cho ông"
"Thôi ông không sao đâu,không phải phiền cháu đến vậy"
"Cháu sẽ đi nhanh thôi,không phiền gì đâu ông ".
Nói xong cô đã vội chạy đi ngay.
Lúc này xe của Tạ Đình Phong đã đến công viên X,anh cho xe đậu vào phần lề đường rồi tháo dây an toàn bước xuống. Người thanh niên ưu tú với dáng đứng thẳng đậm chất quân tử,gương mặt điển trai cùng bộ âu phục sơ mi trắng,khoác ngoài là áo dạ măng tô sám và quần jean đen không khỏi thu hút mọi ánh nhìn.Anh lướt nhìn xung quanh một lượt rồi lấy điện thoại gọi cho ông Nội thế nhưng điện thoại lại không có tín hiệu,anh lo lắng nên đi thẳng vào trong để tìm ông.
Tạ Đình Phong tay cầm chặt chiếc điện thoại,sự lo lắng hiện rõ trên hàng lông mày đen và dày đang nhíu lại. Anh đoạn đi đoạn chạy,ánh mắt không ngừng quan sát bốn phương.
Trong khi đang chạy thì bỗng anh dừng lại,nhịp thở trở nên ổn định hơn,một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi cửa miệng vì anh đã nhìn thấy ông Nội.
Tạ Đình Phong chạy đến chỗ ông Tạ đang ngồi và đứng trước mặt ông, nhưng ông ấy không nhận thấy vì đang mãi quan sát mấy đứa nhỏ chơi đùa với nhau.
"Ông Nội"
Ông Tạ nghe tiếng gọi thân quen thì chợt quay lại,ông ngạc nhiên:
"Sao cháu lại đến đây?"
"Là tài xế Cao đã gọi cho cháu,chẳng phải ông muốn cháu đến đón sao?".
"Ừm,tài xế Cao lo xa quá rồi"
"Vậy ta về thôi ông "
Tạ Đình Phong đỡ cho ông đứng dậy nhưng ông đặt tay lên tay của anh vỗ nhẹ hai cái rồi bảo:
"Khoang từ từ,ông phải chào một người đã rồi hẳn về"
Tạ Đình Phong có vẻ thắc mắt "Ông phải chào ai cơ ạ"
"Một cô gái dễ thương" Ông Tạ điềm đạm trả lời.
"Cô gái sao?"
"Ừm"
Tạ Đình Phong thấy trong đôi mắt ông rạng ngời nên có phần hiếu kỳ hơn:
"Ông à! Là cô gái nào vậy?"
"Lát nữa con bé về đây thì cháu sẽ biết thôi"
Tuyết Nhi cầm bịt thuốc trên tay,vui vẽ chạy đến chỗ ông cụ nhưng đột nhiên bước chân cô đứng sựng lại.
"Là...là anh ấy"
Tuyết Nhi ngỡ ngàn vội xoay lưng lại,cô đi sang bên núp vào một góc cây lén nhìn Tạ Đình Phong.
"Ôi trời đất ơi! Anh ấy đẹp trai quá"
Không biết có phải là may mắn hay không nhưng cho dù đó là tình cờ đi chăng nữa thì Tuyết Nhi vẫn cảm thấy rất vui, tim cô đầy rung động,đôi mắt long lanh ngấn nước. Có lẽ từ lâu Hạ Tuyết Nhi chẳng còn có gì gọi là ước mơ và hy vọng nhưng bây giờ thì người con trai đó chính là ước mơ của cô,một giấc mơ mà cô rất muốn được mơ một lần.
Tuyết Nhi cứ mãi mê ngắm nhìn Tạ Đình Phong cho đến khi cô chợt nhớ ra ông cụ,thì ra ông ấy quen với Tạ Đình Phong và còn cả chỗ thuốc mà cô đang cầm cũng nên đem đến cho ông nhưng cô lại thấy ngại không giám đi, nhưng ông vẫn đang đợi cô thì phải làm sao đây?
"Làm sao để đem đến cho ông bây giờ? Hay là mình cứ đem đại đến cho rồi,nhưng mình không giám gặp anh ấy. Hâyzz.... thiệt là gặp thì có sao đâu,thế nhưng mình vẫn sợ...trời ơi Tuyết Nhi mày đúng là đồ ngốc mà..."
Cô ấy cứ thế mà lẩm bẫm rồi bỗng có một đứa bé chừng 8 tuổi ném quả banh về phía cô,nó chạy đến nhặc quả banh và nhìn cô cười thế là Tuyết Nhi chợt nghĩ ra một cách tiện cả đôi đường.
"Ông ơi..!"
Tạ Đình Phong quay lại thì thấy một bé trai.
"Có chuyện gì vậy cháu?" Ông Tạ hỏi.
"Cái này chị bảo đưa cho ông"
Ông Tạ cầm lấy bịt thuốc "Chị đó đâu rồi"
"Chị đứng ở kia ạ" Đứa bé ngây thơ chỉ ngón tay về hướng của Tuyết Nhi.
"Cái gì? Sao thằng bé lại chỉ chỗ mình đứng thế này,trời ơi..mình phải nhanh chóng chuồn thôi".
Vì sợ bị Đình Phong nhìn thấy nên Tuyết Nhi đã vội chốn đi.
Tạ Đình Phong hiếu kỳ nên anh đã đi qua chỗ cô bé chỉ, nhưng khi đến thì chẳng thấy ai cả.
----
Dường như có chút hụt hẩn trong lòng nhưng bây giờ cũng thấy nhẹ nhàng hơn,hãy cứ để nó như một điều hạnh phúc tuy thoáng qua nhưng cô trân trọng nó rất nhiều, chỉ cần như thế thôi là đã mãn nguyện lắm rồi và cũng đến lúc nên quay lại cuộc sống đời thường mà thôi
"Tĩnh lại Tuyết Nhi ơi"
Hạ Tuyết Nhi vừa đi vừa đặt tay lên phần ngực trái cảm nhận nhịp tim đang nghịch ngợm đập loạn nhịp vì người con trai ấy.
____________
Mấy ngày sau:
Ông Hạ lo toan tìm cách để kiếm ra số tiền kia nhưng ông chỉ là một người thợ sửa đồng hồ thì làm sao mà kiếm ra được nhiều tiền như vậy.
Giang hàng của ông đặt ở bên lề một con đường gần nhà,ông đang sửa một chiếc đồng hồ cho khách nhưng tâm trí không được tập trung cho lắm,vị khách kia cũng quen biết ông thấy vậy nên hỏi:
"Ông đang bận tâm chuyện gì thì phải?"
Ông Hạ vẫn chăm chú sửa, nghe ông ấy hỏi thì chợt thở dài rồi nói:
"Còn chuyện gì nữa ngoài chuyện tiền bạc đây"
"Ôi thế thì lo chi cho mệt hả ông,cứ tới đâu hay tới đó vậy"
"Nếu tới như ông nói thì con gái tôi sẽ tới số luôn mất" Ông Hạ ngước lên.
Ông khách kia cảm thấy lạ nên hỏi tiếp "Ủa tại sao con ông lại tới số chứ,nó bị bệnh sao?"
Ông Hạ lắc đầu rồi quay sang bên cầm cái tua vít "Vợ tôi muốn con bé lấy chồng"
"Đó là chuyện bình thường thôi mà"
"Ừ sẽ là bình thường nếu thằng nó lấy cũng bình thường"
Ông khách có vẻ hiểu ra nom na được sự việc,hai người tán gẫu với nhau một hồi và ông Hạ cũng đã kể ra hết nỗi lòng của mình.
"Vậy bây giờ ông cần đến 40 triệu cơ à"
"Phải,giờ không biết đào đâu ra số tiền đó đây"
"Sao ông không vay vốn ngân hàng đấy"
"Nhà tôi thì có còn gì để thế chấp mà vay ngân hàng chứ"
Ông kia vuốt vuốt cái cầm rồi nói "Giờ chỉ còn: một là vay nặng lãi hoặc là..."
"Là gì?" Ông Hạ có chút trông đợi.
"Thôi tôi không nói đâu,mắc công lại bảo tôi xúi ông làm chuyện không hay"
"Thì ông cứ nói thử xem nào"
"Casino"
"Sòng bạc sao?"
"Ừ,một đỏ hai đen đấy"
🍁 🍁