Chương 11: Gần anh
_Đây là phòng tắm
_Cô hãy vào đi. Tôi sẽ đi lấy cho cô một bộ đồ.
Dì Tô ôn hoà chỉ dẫn cho Hạ Tuyết Nhi.
_Vâng.
Tuyết Nhi rụt rè trả lời rồi cũng đi vào phòng tắm. Dì Tô nhẹ khép cửa lại,khi vừa bước vào Tuyết Nhi đã phải nín thở vì trong đầu cô không hề nghĩ đây lại có thể là phòng tắm,khoảng không gian rộng lớn với gam màu trắng sang trọng và vô cùng tiện nghi.Ở giữa căn phòng là một khung đất được lớp bằng một loại đá trang trí và trồng cả cây xanh tạo một bầu không khí thiền mang lại hơi thở trong lành và cổ điển của Nhật Bản.
Tuyết Nhi chăm chú quan sát từng đường nét của căn phòng, nói thế nào thì cô cũng không thể tin nổi.Cô thầm nghĩ "không ngờ cuộc sống của giới tài phiệt lại có thể kinh hoàng đến như vậy,lúc nảy ở bên ngoài chỉ cuối gầm mặt thôi nên chẳng biết ngoài đó còn có thể như thế nào nữa? "Nghĩ đến đây cô lại phải nuốt nghẹn nước bọt xuống cổ họng.
Khoảng 2 phút sau thì Dì Tô mang đồ vào,đấy là đồ mà Dì mượn tạm của A Hiên cô ấy cũng là giúp việc của nhà họ Tạ và dáng người thì cũng tằm cỡ Tuyết Nhi.
"Cảm ơn ạ!"
Dì Tô chỉ nhẹ nhoẻn cười rồi quay đi.
Một lúc sau thì Tuyết Nhi bước ra và cô được dẫn xuống phòng ăn.
Bây giờ thì Tuyết Nhi mới quan sát xung quanh căn nhà trong lúc đi theo Dì Tô,mặc dù chỉ nhìn sơ qua thôi cũng đã khiến cho cô ấy muốn phát sốt.
"Mình đúng là không thể nào,không tài nào,không mơ nổi đến Tạ Đình Phong. Thế giới mà anh ấy sống là cung điện của vương tôn quý tộc còn mình thì chỉ là một thường dân không hơn không kém thì lấy tư cách gì mà mơ đến người ta chứ,vốn dĩ...vốn dĩ là không cùng đẳng cấp, phải! không cùng đẳng cấp."
Ở phòng ăn,ông Tạ đã ngồi sẵn vào bàn và các món ăn cũng đã được dọn ra. Tuyết Nhi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác,cô nhấc từng bước nặng đi lại ngồi vào ghế. Giờ trong đầu lại nghĩ không lẽ ngoài cô ra còn nhiều khách lắm hay sao mà lại nhiều đồ ăn thế này và đương nhiên đó đều là những món sơn hào hải vị, hay nói toạt ra là Hạ Tuyết Nhi cô chưa bao giờ có tiền để ăn những thứ đang bày ra trước mắt kia.
Ông Tạ bắt đầu cầm thìa lên:
"Cháu cứ tự nhiên như ở nhà,không phải ngại gì cả"
Tuyết Nhi nở một nụ cười gượng gạo,cô sắp ngất đến nơi rồi chứ còn nói gì đến việc tự nhiên như ở nhà,cảm giác như đang bị lạc vào một triều đại của vua vậy.
Sau bữa ăn Tuyết Nhi ngồi cùng ông Tạ ở phòng khách và dùng hoa quả trán miệng:
"Thường ngày cháu ăn ít vậy sao?" Ông Tạ hỏi.
"Dạ không chắc tại lúc nảy cháu có ăn cái bánh nên hơi no ạ" Cô vờ trả lời cho qua chuyện,nhưng thật ra là bản thân thấy rất ngại vì những món ăn đắt đỏ, nên chung quy là cô không nuốt nổi.
"Khi nào thì bạn ở chung với cháu mới lên?"
"Dạ hai ngày nữa ạ! Thế nhưng..""
"Vậy cháu cứ ở lại đây tạm hai ngày đi,cháu xem nhà ông rộng thế này thêm cháu thì cũng trả có vấn đề gì đâu"
Chỉ mới ở nhà ông có nữa giờ đồng hồ mà đến thở Tuyết Nhi còn không giám, huống chi là ông bảo cô ở lại hai ngày nhưng biết làm sao được vì hiện tại cô nàng đang ở thế bí,rút không được mà tiến cũng không xong.
"Sao mình lại lăm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này? Hây...ai bảo khi không lại đi siêu thị làm gì không biết,phải chi không đi thì tốt rồi...bây giờ khó xử thế này đây"
Tuyết Nhi nghĩ tới nghĩ lui và dĩ nhiên là không nghĩ ra được kế sách nào hay hơn nên đành miễng cưỡng đồng ý, cũng may công ty đang bảo trì nhà máy nên hiện tại cô được nghỉ phép ba ngày nếu không thì cũng không biết phải làm thế nào nữa.
..........
Mưa vẫn cứ rơi rắc chưa ngừng có lẽ sẽ mưa đến suốt đêm.Hạ Tuyết Nhi vạn bất đắt dĩ phải qua đêm tại dinh biệt thự của nhà họ Tạ,nào ngờ một cô gái như cô cũng có ngày được ngủ trong một căn biệt thự cao sang như vậy.Cô được Dì Tô dẫn lên trên lầu và đi đến căn phòng dành cho cô mà Dì đã chuẩn bị theo lời căn dặn của ông Tạ,xem ra nhà của ông có rất nhiều gian phòng.
" Woa! Nhiều phòng thật đấy..ba bốn, kia nữa...năm sáu...bảy". Tuyết Nhi lướt mắt đếm nhẩm.
Đi được một đoạn thì Dì Tô chợt dừng lại trước một căn phòng,Dì nhẹ đẩy cửa ra rồi nói:
"Đây là phòng đã chuẩn bị cho cô. Mời cô"
Dì đưa tay mời Tuyết Nhi.
"Cháu cảm ơn ạ" Cô dãn môi cười.
"_Tôi chỉ theo lời dặn của ông thôi, cô không cần phải cảm ơn tôi.Tôi họ Tô cô cứ gọi tôi là Dì Tô.
_ Tôi ở phòng cuối dưới lầu,nếu cần gì thì cô cứ gọi tôi nhé"
Tuyết Nhi xua tay " Cháu không cần gì đâu ạ"
Thế rồi Dì Tô chào cô ấy rồi đi xuống dưới. Xung quanh chợt rất yên tĩnh không chút tiếng động,không còn ai qua lại nữa,giờ này mọi người đều đã quay về phòng của mình.
Tuyết Nhi vẫn còn đứng trước cửa, trong lúc này lại nghĩ ngợi,giờ thì không phải nghĩ đến sự sa hoa của căn biệt thự cũng không phải nghĩ đến những món ăn mỹ vị mà là:
"Không biết anh ấy ở phòng nào nhỉ?"
Sau đó cô chợt lắc đầu không nghĩ nữa mà bước vào trong rồi khép cửa lại,không phải nói gì thêm cũng biết độ tiện nghi của căn phòng là cỡ nào. Tuyết Nhi đi lại giường,cô đưa tay vuốt nhẹ tấm Drap màu trắng mềm mịn tinh khôi,hôm nay tuy xui xẻo bị mất túi xách nhưng đổi lại cô được đến một nơi mà có lẽ chẳng mấy ai có cơ hội,được ăn ngon,được ngủ trên giường sang và còn...được ở gần anh nữa.Tuyết Nhi nghĩ đến Tạ Đình Phong thì đôi môi nhỏ hiện lên một nụ cười,cô đặt cơ thể xuống tấm nệm êm ái và lăn qua lăn lại cảm nhận sự giàu có là như thế nào, coi như cô cũng không sống uổng một đời.
Cô nằm đó rồi bỗng ngủ thim thíp từ lúc nào nhưng chỉ được một lúc thì người cô bắt đầu cảm thấy khó chịu,cửa miệng nhàn nhạt. Thế là đôi mắt cô nhem nhem mở ra,cô ngồi chồm dậy miệng nhấp nhấp khô thì ra là cô ấy khác nước,Tuyết Nhi vốn có thói quen uống một cốc nước nhỏ trước khi đi ngủ nhưng có lẽ vì choán ngợp bởi căn biệt thự nên cô quên mất.
Tuyết Nhi rón rén đẩy nhẹ cửa đi ra khỏi phòng,cô cố đi nhẹ nhàng nhất có thể để không làm phiền đến ai. Cô ấy chỉ mới đi được một đoạn ngắn chừng 8m,thì đột nhiên giật mình đứng sững giữa khoảng không gian mà cô cho là không còn ai khác ngoài cô ra.
Từ đằng sau phát ra một giọng nói đầy mệt mỏi:
"A Hiên mang cho tôi ly nước"
Tuyết Nhi phát khiếp nuốt nghẹn nước bọt cái ực,hai tay run run bóp chặt,cô cố giữ bình tĩnh để quay đầu lại.Nhưng khi quay lại dòm thì cô chỉ nghe một tiếng cạch của cánh cửa vừa mới đóng lại.
"Ai vậy nhỉ? Sao lại gọi mình là A Hiên?làm mình sợ quá,mém chút là ch.ết ngất?" Cô vỗ vỗ ở tim.
Tuyết Nhi tiếp tục đi xuống cầu thang,cô hạ bước chân thật êm xuống từng bậc rồi như một kẻ trộm cô đi lại nhà bếp rót một ly nước để uống và cũng tiện tay mang lên một ly cho ai kia.Nhà của ông rộng quá lại cộng thêm hành động rón rén sợ gây tiếng động nên cô ấy phải mất hơn 5 phút mới chui được lên lầu.
Tuyết Nhi cầm ly nước trên tay đến gần cánh cửa lúc nảy nhưng cô hơi lúng túng vì cô không biết người này là ai và dĩ nhiên người này cũng không biết cô.
"" Làm sao đây?.."
Tuyết Nhi gãi đầu suy nghĩ, thế rồi cô ấy cũng quyết định gọi thử xem sao.
Cô tiến lại một síu sát cửa hơn, nhưng vì cô đứng nghiêng một bên và bước chân hơi lố nên phần vai cô vô tình đụng vào làm cánh cửa hơi hé ra.
Tuyết Nhi nâng ánh mắt "Ô! Thì ra là cửa không khoá"
Cô đang cầm ly nước ở tay trái thì đổi sang tay phải sau đó cô đẩy cửa hé ra thêm một khoảng để dễ đưa tay vào. Tuyết Nhi chỉ đứng ngoài rồi đưa ly nước vào khe cửa,cô nhẹ giọng nói:
" Nước đây ạ!"
Cô cầm ly nước giữ tư thế như vậy chừng năm mười giây thì bắt đầu nhíu hàng mày,hình như cô nói nhỏ quá nên người đó không nghe thấy thì phải
Nghĩ thế nên Tuyết Nhi chợt rút tay lại:
"Hay là mình đem vào luôn vậy"
Hít một hơi cho mạnh dạng,dù gì cũng đã mang lên thì đem vào luôn cho chót. Cô đẩy cửa bước vào nhưng điệu bộ thì vẫn rụt rè mà thôi.
Tuyết Nhi bước vào căn phòng ấy nhưng cô chưa thấy ai cả bên trong còn khuất một phần vách,bởi vì căn phòng này được thiết kế hai giang,bên ngoài chỗ cô ấy đang đứng là nơi trưng bày kệ sách và góc làm việc còn đi vào trong sẽ là phòng ngủ.
Hạ Tuyết Nhi lại ngơ ngác nhìn ngan nhìn dọc,tuy giờ này chỉ có ánh sáng của đèn ngủ được đặt ở bên ngoài nhưng giang phòng vẫn rất đẹp và tinh tế.
"Woa...đẹp thật đấy"
Cô đi lại cái bàn và đặt ly nước trên đấy, rồi khi vừa xoay người định đi thì cô lại bị thốt tim phần hai:
-Hự..hự...ươm.
Hạ Tuyết Nhi như bị điểm huyệt, cô sợ quá nên tay chân cứng ngắt nhưng nghĩ kĩ lại thì thì cô mới hiểu:
"Là tiếng ho,chắc không phải ma đâu,Tuyết Nhi mày không nên tự hù mình như vậy chứ"
Tuyết Nhi từ từ đi thẳng vào bên trong để xem thử và khi nhìn vào trong thì mắt cô mở tròn hết cỡ.
"Trời ơi phòng này là......" Hai tay che lấy miệng.
Ôi lạy trời lạy đất cô đi đâu không đi, né đâu không né mà lại vô chính phòng của người mà cô đang muốn tránh nhất thế này:Thiếu gia Tạ Đình Phong.