Chương 32: Hôn lễ
Tin tức về hôn lễ của gia đình tài phiệt nổi tiếng hàng đầu đất nước được giới truyền thông và báo chí liên tục cập nhật,vì thế mà mọi phụ nữ đều ghanh tị với cô gái họ Hạ.
Đến ngày diễn ra hôn lễ:
" Tuyết Nhi!"". Bà Hạ đi vào phòng trang điểm để nhìn ngắm con gái.
Nghe bà gọi, Tuyết Nhi đang ngồi trước gương thì quay lại khẽ mỉm cười một cái nhưng trong lòng vẫn có cảm giác gượng gạo khi nhìn thấy bà ấy.
Nhận thấy con gái có gì đó không vui,bà Hạ cũng hiểu nên không trách móc vì người đáng bị trách ở đây là bà chứ không phải Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi à! Con còn giận mẹ phải không?"
Nghe bà hỏi thế,ánh mắt Tuyết Nhi không giấu được tâm tư nữa,cô hạ hàng mi rồi khẽ đáp " Vâng!"
"Mẹ vẫn nợ con một lời xin lỗi." Bà Hạ nghẹn ngào thốt lên.
Đến lúc này bà cũng đã nói ra câu đó,Tuyết Nhi thấy lòng mình được ủi an vì thế nỗi đau kia cũng không còn là gì nữa,đôi môi hồng hiện lên một nụ cười thanh khiết " Con giận nhưng bây giờ con không còn sự oán trách trong lòng nữa,mọi chuyện đã qua rồi mẹ à."
Bà Hạ nhẹ thở ra "Mẹ mong con sẽ được hạnh phúc."
Tuyết Nhi mím môi rồi hỏi bà một câu " Mẹ ơi! trông con có xinh không?"
"Đương nhiên là rất xinh rồi. Con gái mẹ là xinh nhất." Bà Hạ rạng ngời nói với cô.
Tuyết Nhi vui vẻ cười rất tươi,cô nhìn vào gương " Hôm nay là ngày trọng đại của đời con,con sẽ ghi nhớ mãi những khoảnh khắc hạnh phúc này. Nhưng mà không hiểu sao con cảm thấy rất bất an mẹ à."
Bà Hạ đặt tay lên vai con gái nhẹ nhàng khuyên bảo " Hồi trước mẹ cũng vậy thôi,cảm giác bất an đó là do tâm lý hồi hộp. Con đừng lo nghĩ nhiều quá làm gì?"
" Vâng có thể là do con đã quá hồi hộp rồi."
" Thôi mẹ ra đón khách nhà mình đây,con hãy thư giãn một chút đi nhé."
"Dạ."
Hôn lễ được diễn ra tại một nhà hàng danh tiếng và cực kỳ sang trọng,ngoài khách của gia đình bà Hạ thì những vị khách khác đều là khách ViP. Các phu nhân đi cùng chồng đến dự tiệc đều mặt những bộ đầm dạ tiệc rất đẹp và chói loà để thể hiện mức độ giàu có của họ,trang sức phụ kiện mà họ đeo cũng là những thứ có giá trên trời.
Bà Hạ nhìn đến loá cả mắt,bà quay sang thì thào với ông Hạ " Sao bọn họ lại có thể giàu có đến mức như vậy nhỉ?"
Ông Hạ cũng khẻ nói lại " Ừ,nhìn lại thấy tôi với bà giống như là phục vụ nhà hàng chứ không phải là sui gia của nhà ông Tạ vậy?"
"Không được để người ta xem thường nhà mình,tuy không giàu có nhưng cũng phải có cốt cách một chút."
Bà Hạ tỏ ra nho nhã hơn cuối chào từng vị khách,ông Hạ thấy vậy cũng cố gắng lịch thiệp để không thua kém những quý ông tại đây.
Không khí bên trong rất náo nhiệt,mọi người đều chào nhau giựa trên các mối quan hệ làm ăn,ông Tạ đã đủ sức khoẻ để tham dự buổi tiệc,ông cùng với thư ký Triệu tiếp chuyện với các vị khách quý.
"Chào ông Tạ. Chúc mừng gia đình ông "
"Vâng cảm ơn ông."
.......
Quay sang Tạ Đình Phong,anh bây giờ đang ở trong toa let. Anh rửa tay,vẫy một cái rồi nhìn vào gương quan sát diễn mạo chú rể của mình nhưng tâm trí lại nghĩ đến câu nói của Lâm Uyển Thanh.
"Nếu em đi đến một nơi thật xa thì anh có còn nhớ đến em không?".
Nếu như ông Nội không có thành kiến với Lâm Uyển Thanh thì bây giờ người mà anh kết hôn đã là cô ấy,tuy anh chấp nhận hôn sự này nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu,anh vẫn rất miễn cưỡng bản thân.
Tạ Đình Phong trầm tư giây lát thì bước ra ngoài nhưng đúng lúc đó anh nhận được điện thoại từ Lâm Uyển Thanh.
" Gặp em đi."
"Bây giờ anh không thể."
" Em có lời muốn nói"
"Uyển Thanh...anh xin lỗi."
"Chỉ 5 phút thôi,5 phút thôi anh à."
Tạ Đình Phong yên lặng một chút rồi cũng ngủi lòng đồng ý với cô ta " Được rồi...."
Bên đầu dây Lâm Uyển Thanh nghe được câu đồng ý của Tạ Đình Phong thì môi nhếch cười.
"Xảo Tuệ đến lượt cậu đấy."
------------
"Thư ký Triệu,Đình Phong đâu rồi?" Ông Tạ đảo ánh mắt xung quanh và hỏi.
"Cậu ấy nói là vào toa lét nhưng cũng đã hơn 20 phút rồi thưa ngài."
"Vậy ư?". Ông Tạ có chút lo lắng.
"Anh hãy đi tìm nó xem."
"Vâng tôi đi ngay."
-------
Tuyết Nhi vẫn còn ngồi ở trong phòng,cô cố gắng hít một hơi sâu và thở ra từ từ để giữ cho tâm trạng được bình tĩnh.
"Sắp đến giờ rồi để tôi dặm thêm cho cô chút phấn hồng."
Cô nhân viên dùng cọ đánh má hồng cho Tuyết Nhi.
"Xong rồi thì phiền cô mang cho tôi ly nước nhé."
"Vâng."
Làm xong cô nhân viên đi ra ngoài,Tuyết Nhi thì chưa hết hồi hộp nên cô đã nhắm mắt lại tựa lưng ra ghế thư giản một chút. Thế nhưng sự nguy hiểm cũng bắt đầu từ đấy,Xảo Tuệ đã lén đến phòng thay đồ,lúc này trong phòng chỉ có mỗi Tuyết Nhi mà cô ấy lại đang nhắm mắt tĩnh tâm,đó là cơ hội quá thuận lợi.
Xảo Tuệ tay cầm một ly nước đã được pha một gói thuốc có khả năng gây xuất huyết dạ dày. Tay Xảo Tuệ run rẩy nhưng khi nghĩ tới JA cô ta như biến thành một kẻ không biết sợ là gì?
"Cô muốn uống nước thì có nước đây,cô uống đi rồi JA sẽ thuộc về tôi."
Xảo Tuệ nham hiểm đi vào, khẽ đặt ly nước lên bàn rồi nói nhanh một câu "Nước đây cô uống đi"
Nói xong cô ta lẹ như chớp quay lưng đi ngay để tránh bị Tuyết Nhi nhìn thấy.
Tuyết Nhi đang nhắm mắt thì mở ra,cô nhìn ly nước rồi ngoảnh ra sau nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Tuyết Nhi không nghĩ ngợi gì nhiều mà vươn cánh tay cầm lấy ly nước.
Cạch cạch...âm thanh phát ra từ chiếc guốc cao.
"Tuyết Nhi."
Thì ra là chị Diệp,chị ấy đến xem Tuyết Nhi thế nào.
Niềm hạnh phúc loé lên trong đôi ngươi của Tuyết Nhi,cô nở nụ cười khi thấy chị.
"Chị đến rồi à. "
"Ừ,đáng ra chị đến sớm hơn cơ,nhưng tại cái tên Trình Khang cứ chủ quan mà bị tắt đường,mãi bây giờ mới đến."
"Không sao đâu chị. Chị đến là em vui rồi."
Chị Diệp miệng nhoẻn cười quan sát Tuyết Nhi,chị chợt kinh ngạc rồi vừa khen vừa có chút ghanh tỵ.
" Đầm cưới của em tuyệt thật đấy,cả đời chị chắc cũng không có cơ hội để mặc."
Tuyết Nhi nhìn lườm chị một cách hài hước.
"Là chồng em chọn cho em đấy,nhưng đối với em mà nói cho dù anh ấy có chọn loại tầm thường thì em cũng sẽ rất quý trọng. Mệnh giá không phải là thứ tuyệt vời mà chính là niềm hạnh phúc chị à."
Chị Diệp khèo vai Tuyết Nhi,chị cười và nói " Chị biết mà. Nhưng em nói ai chọn cho cơ? chị nghe không rõ"
Chị Diệp cố tình ghẹo Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi thì đỏ cả mặt,cô cuối đầu chỉ tủm tỉm cười.
"Sao không trả lời chị à? Ai chọn cho em thế? Hả? Ai nào?" Chị Diệp nghịch ngợm kê sát tai của Tuyết Nhi để hỏi.
"Thôi mà."Tuyết Nhi ngượng quá liền lấy ly nước uống luôn một hơi.
_____
Bên ngoài khu vực nhà hàng có rất nhiều phóng viên và cánh nhà báo đang cố gắng chụp lại những bức ảnh của các đại gia cậu ấm con nhà giàu, hay những nhân vật có máu mặt được mời đến buổi tiệc cưới. Nhưng điều mà họ quan tâm dĩ nhiên là cặp nam nữ chính, thế nhưng để có được những bức hình của họ thật khó khăn,các phóng viên phải dùng đủ các chiêu chò để tìm cách tiếp cận vào bên trong.
Tạ Đình Phong vừa mới ra gần cửa thì đã bị cảnh vệ chặn lại.
"Bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên thưa anh"
Tạ Đình Phong bực bội nhìn ra hướng cửa.
"" Có lối nào khác không?"
"Tôi e là lúc này anh không thể ra ngoài."
"Tôi có việc gấp chỉ đi một lát."
Thấy cảnh vệ có vẻ lo ngại nên Tạ Đình Phong đã nghĩ ra một cách tốt hơn.
"Vậy anh hãy đổi đồ cho tôi, xem ra mới có thể ra ngoài."
"Có cần gọi người cùng đi với anh không?"
"Không cần,mình tôi là được rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại thôi."
"Vâng thưa anh."
Sau đó Tạ Đình Phong đã đổi sang trang phục của cảnh vệ,anh đeo một cặp kính đen rồi bí mật lẻn ra ngoài mà không ai hay biết,thế nhưng có lẽ đó chỉ là điều anh nghĩ vì Lâm Uyển Thanh rất thủ đoạn,cô ta đã thuê một gã săn ảnh bám đuôi theo Tạ Đình Phong,tên này liên tục chụp ảnh mọi góc cạnh mà hắn có thể chụp được,kể cả khi Đình Phong gặp Lâm Uyển Thanh cũng sẽ được chụp lại. Tất cả đều nằm trong một âm mưu.
Đến nơi Tạ Đình Phong bước xuống xe.
"Uyển Thanh."
Lâm Uyển Thanh ngay lập tức chạy đến ôm siết lấy Tạ Đình Phong.Cô ta thúc thích nói "Cảm ơn vì đã đến gặp em."
Tạ Đình Phong xót xa cũng vươn tay ôm lấy cô ta.
" Anh xin lỗi! Nhưng anh phải đi ngay,em muốn nói gì thì hãy nói đi."
Lâm Uyển Thanh buông Đình Phong ra,cô ta nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhoà.
"Anh sẽ chung thủy với em chứ?"
Lâm Uyển Thanh muốn một sự khẳng định để có thể đặt niềm tin nơi Tạ Đình Phong,điều đó cũng có nghĩa cô ta mới là người phụ nữ duy nhất của anh.
"Anh sẽ."
Tạ Đình Phong thẳng thắn trả lời,Lâm Uyển Thanh vô cùng cảm động nhưng bất giác cô ta ngó thấy tên săn ảnh,hắn đang đưa tay ra hiệu. Lâm Uyển Thanh nhíu nhẹ ánh mắt liền nhón chân hôn Tạ Đình Phong.
Tách ( Bức ảnh được chụp ngay tức khắc).
Tin tức về hôn lễ của gia đình tài phiệt nổi tiếng hàng đầu đất nước được giới truyền thông và báo chí liên tục cập nhật,vì thế mà mọi phụ nữ đều ghanh tị với cô gái họ Hạ.
Đến ngày diễn ra hôn lễ:
" Tuyết Nhi!"". Bà Hạ đi vào phòng trang điểm để nhìn ngắm con gái.
Nghe bà gọi, Tuyết Nhi đang ngồi trước gương thì quay lại khẽ mỉm cười một cái nhưng trong lòng vẫn có cảm giác gượng gạo khi nhìn thấy bà ấy.
Nhận thấy con gái có gì đó không vui,bà Hạ cũng hiểu nên không trách móc vì người đáng bị trách ở đây là bà chứ không phải Tuyết Nhi.
"Tuyết Nhi à! Con còn giận mẹ phải không?"
Nghe bà hỏi thế,ánh mắt Tuyết Nhi không giấu được tâm tư nữa,cô hạ hàng mi rồi khẽ đáp " Vâng!"
"Mẹ vẫn nợ con một lời xin lỗi." Bà Hạ nghẹn ngào thốt lên.
Đến lúc này bà cũng đã nói ra câu đó,Tuyết Nhi thấy lòng mình được ủi an vì thế nỗi đau kia cũng không còn là gì nữa,đôi môi hồng hiện lên một nụ cười thanh khiết " Con giận nhưng bây giờ con không còn sự oán trách trong lòng nữa,mọi chuyện đã qua rồi mẹ à."
Bà Hạ nhẹ thở ra "Mẹ mong con sẽ được hạnh phúc."
Tuyết Nhi mím môi rồi hỏi bà một câu " Mẹ ơi! trông con có xinh không?"
"Đương nhiên là rất xinh rồi. Con gái mẹ là xinh nhất." Bà Hạ rạng ngời nói với cô.
Tuyết Nhi vui vẻ cười rất tươi,cô nhìn vào gương " Hôm nay là ngày trọng đại của đời con,con sẽ ghi nhớ mãi những khoảnh khắc hạnh phúc này. Nhưng mà không hiểu sao con cảm thấy rất bất an mẹ à."
Bà Hạ đặt tay lên vai con gái nhẹ nhàng khuyên bảo " Hồi trước mẹ cũng vậy thôi,cảm giác bất an đó là do tâm lý hồi hộp. Con đừng lo nghĩ nhiều quá làm gì?"
" Vâng có thể là do con đã quá hồi hộp rồi."
" Thôi mẹ ra đón khách nhà mình đây,con hãy thư giãn một chút đi nhé."
"Dạ."
Hôn lễ được diễn ra tại một nhà hàng danh tiếng và cực kỳ sang trọng,ngoài khách của gia đình bà Hạ thì những vị khách khác đều là khách ViP. Các phu nhân đi cùng chồng đến dự tiệc đều mặt những bộ đầm dạ tiệc rất đẹp và chói loà để thể hiện mức độ giàu có của họ,trang sức phụ kiện mà họ đeo cũng là những thứ có giá trên trời.
Bà Hạ nhìn đến loá cả mắt,bà quay sang thì thào với ông Hạ " Sao bọn họ lại có thể giàu có đến mức như vậy nhỉ?"
Ông Hạ cũng khẻ nói lại " Ừ,nhìn lại thấy tôi với bà giống như là phục vụ nhà hàng chứ không phải là sui gia của nhà ông Tạ vậy?"
"Không được để người ta xem thường nhà mình,tuy không giàu có nhưng cũng phải có cốt cách một chút."
Bà Hạ tỏ ra nho nhã hơn cuối chào từng vị khách,ông Hạ thấy vậy cũng cố gắng lịch thiệp để không thua kém những quý ông tại đây.
Không khí bên trong rất náo nhiệt,mọi người đều chào nhau giựa trên các mối quan hệ làm ăn,ông Tạ đã đủ sức khoẻ để tham dự buổi tiệc,ông cùng với thư ký Triệu tiếp chuyện với các vị khách quý.
"Chào ông Tạ. Chúc mừng gia đình ông "
"Vâng cảm ơn ông."
.......
Quay sang Tạ Đình Phong,anh bây giờ đang ở trong toa let. Anh rửa tay,vẫy một cái rồi nhìn vào gương quan sát diễn mạo chú rể của mình nhưng tâm trí lại nghĩ đến câu nói của Lâm Uyển Thanh.
"Nếu em đi đến một nơi thật xa thì anh có còn nhớ đến em không?".
Nếu như ông Nội không có thành kiến với Lâm Uyển Thanh thì bây giờ người mà anh kết hôn đã là cô ấy,tuy anh chấp nhận hôn sự này nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu,anh vẫn rất miễn cưỡng bản thân.
Tạ Đình Phong trầm tư giây lát thì bước ra ngoài nhưng đúng lúc đó anh nhận được điện thoại từ Lâm Uyển Thanh.
" Gặp em đi."
"Bây giờ anh không thể."
" Em có lời muốn nói"
"Uyển Thanh...anh xin lỗi."
"Chỉ 5 phút thôi,5 phút thôi anh à."
Tạ Đình Phong yên lặng một chút rồi cũng ngủi lòng đồng ý với cô ta " Được rồi...."
Bên đầu dây Lâm Uyển Thanh nghe được câu đồng ý của Tạ Đình Phong thì môi nhếch cười.
"Xảo Tuệ đến lượt cậu đấy."
------------
"Thư ký Triệu,Đình Phong đâu rồi?" Ông Tạ đảo ánh mắt xung quanh và hỏi.
"Cậu ấy nói là vào toa lét nhưng cũng đã hơn 20 phút rồi thưa ngài."
"Vậy ư?". Ông Tạ có chút lo lắng.
"Anh hãy đi tìm nó xem."
"Vâng tôi đi ngay."
-------
Tuyết Nhi vẫn còn ngồi ở trong phòng,cô cố gắng hít một hơi sâu và thở ra từ từ để giữ cho tâm trạng được bình tĩnh.
"Sắp đến giờ rồi để tôi dặm thêm cho cô chút phấn hồng."
Cô nhân viên dùng cọ đánh má hồng cho Tuyết Nhi.
"Xong rồi thì phiền cô mang cho tôi ly nước nhé."
"Vâng."
Làm xong cô nhân viên đi ra ngoài,Tuyết Nhi thì chưa hết hồi hộp nên cô đã nhắm mắt lại tựa lưng ra ghế thư giản một chút. Thế nhưng sự nguy hiểm cũng bắt đầu từ đấy,Xảo Tuệ đã lén đến phòng thay đồ,lúc này trong phòng chỉ có mỗi Tuyết Nhi mà cô ấy lại đang nhắm mắt tĩnh tâm,đó là cơ hội quá thuận lợi.
Xảo Tuệ tay cầm một ly nước đã được pha một gói thuốc có khả năng gây xuất huyết dạ dày. Tay Xảo Tuệ run rẩy nhưng khi nghĩ tới JA cô ta như biến thành một kẻ không biết sợ là gì?
"Cô muốn uống nước thì có nước đây,cô uống đi rồi JA sẽ thuộc về tôi."
Xảo Tuệ nham hiểm đi vào, khẽ đặt ly nước lên bàn rồi nói nhanh một câu "Nước đây cô uống đi"
Nói xong cô ta lẹ như chớp quay lưng đi ngay để tránh bị Tuyết Nhi nhìn thấy.
Tuyết Nhi đang nhắm mắt thì mở ra,cô nhìn ly nước rồi ngoảnh ra sau nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Tuyết Nhi không nghĩ ngợi gì nhiều mà vươn cánh tay cầm lấy ly nước.
Cạch cạch...âm thanh phát ra từ chiếc guốc cao.
"Tuyết Nhi."
Thì ra là chị Diệp,chị ấy đến xem Tuyết Nhi thế nào.
Niềm hạnh phúc loé lên trong đôi ngươi của Tuyết Nhi,cô nở nụ cười khi thấy chị.
"Chị đến rồi à. "
"Ừ,đáng ra chị đến sớm hơn cơ,nhưng tại cái tên Trình Khang cứ chủ quan mà bị tắt đường,mãi bây giờ mới đến."
"Không sao đâu chị. Chị đến là em vui rồi."
Chị Diệp miệng nhoẻn cười quan sát Tuyết Nhi,chị chợt kinh ngạc rồi vừa khen vừa có chút ghanh tỵ.
" Đầm cưới của em tuyệt thật đấy,cả đời chị chắc cũng không có cơ hội để mặc."
Tuyết Nhi nhìn lườm chị một cách hài hước.
"Là chồng em chọn cho em đấy,nhưng đối với em mà nói cho dù anh ấy có chọn loại tầm thường thì em cũng sẽ rất quý trọng. Mệnh giá không phải là thứ tuyệt vời mà chính là niềm hạnh phúc chị à."
Chị Diệp khèo vai Tuyết Nhi,chị cười và nói " Chị biết mà. Nhưng em nói ai chọn cho cơ? chị nghe không rõ"
Chị Diệp cố tình ghẹo Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi thì đỏ cả mặt,cô cuối đầu chỉ tủm tỉm cười.
"Sao không trả lời chị à? Ai chọn cho em thế? Hả? Ai nào?" Chị Diệp nghịch ngợm kê sát tai của Tuyết Nhi để hỏi.
"Thôi mà."Tuyết Nhi ngượng quá liền lấy ly nước uống luôn một hơi.
_____
Bên ngoài khu vực nhà hàng có rất nhiều phóng viên và cánh nhà báo đang cố gắng chụp lại những bức ảnh của các đại gia cậu ấm con nhà giàu, hay những nhân vật có máu mặt được mời đến buổi tiệc cưới. Nhưng điều mà họ quan tâm dĩ nhiên là cặp nam nữ chính, thế nhưng để có được những bức hình của họ thật khó khăn,các phóng viên phải dùng đủ các chiêu chò để tìm cách tiếp cận vào bên trong.
Tạ Đình Phong vừa mới ra gần cửa thì đã bị cảnh vệ chặn lại.
"Bên ngoài đang có rất nhiều phóng viên thưa anh"
Tạ Đình Phong bực bội nhìn ra hướng cửa.
"" Có lối nào khác không?"
"Tôi e là lúc này anh không thể ra ngoài."
"Tôi có việc gấp chỉ đi một lát."
Thấy cảnh vệ có vẻ lo ngại nên Tạ Đình Phong đã nghĩ ra một cách tốt hơn.
"Vậy anh hãy đổi đồ cho tôi, xem ra mới có thể ra ngoài."
"Có cần gọi người cùng đi với anh không?"
"Không cần,mình tôi là được rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại thôi."
"Vâng thưa anh."
Sau đó Tạ Đình Phong đã đổi sang trang phục của cảnh vệ,anh đeo một cặp kính đen rồi bí mật lẻn ra ngoài mà không ai hay biết,thế nhưng có lẽ đó chỉ là điều anh nghĩ vì Lâm Uyển Thanh rất thủ đoạn,cô ta đã thuê một gã săn ảnh bám đuôi theo Tạ Đình Phong,tên này liên tục chụp ảnh mọi góc cạnh mà hắn có thể chụp được,kể cả khi Đình Phong gặp Lâm Uyển Thanh cũng sẽ được chụp lại. Tất cả đều nằm trong một âm mưu.
Đến nơi Tạ Đình Phong bước xuống xe.
"Uyển Thanh."
Lâm Uyển Thanh ngay lập tức chạy đến ôm siết lấy Tạ Đình Phong.Cô ta thúc thích nói "Cảm ơn vì đã đến gặp em."
Tạ Đình Phong xót xa cũng vươn tay ôm lấy cô ta.
" Anh xin lỗi! Nhưng anh phải đi ngay,em muốn nói gì thì hãy nói đi."
Lâm Uyển Thanh buông Đình Phong ra,cô ta nhìn anh bằng đôi mắt ướt nhoà.
"Anh sẽ chung thủy với em chứ?"
Lâm Uyển Thanh muốn một sự khẳng định để có thể đặt niềm tin nơi Tạ Đình Phong,điều đó cũng có nghĩa cô ta mới là người phụ nữ duy nhất của anh.
"Anh sẽ."
Tạ Đình Phong thẳng thắn trả lời,Lâm Uyển Thanh vô cùng cảm động nhưng bất giác cô ta ngó thấy tên săn ảnh,hắn đang đưa tay ra hiệu. Lâm Uyển Thanh nhíu nhẹ ánh mắt liền nhón chân hôn Tạ Đình Phong.
Tách ( Bức ảnh được chụp ngay tức khắc).