Chương 42: Khi tình yêu bắt đầu
Ở một khu nhà bỏ hoang,cô cựa đầu và liu nhiu đôi mắt,mùi thuốc mê vẫn còn thấp thoảng trong khứu giác. Hạ Tuyết Nhi tĩnh lại sau khi bị Xảo Tuệ đưa đến nơi hoang vắng,cô tỉnh táo hơn thì mới biết mình đang bị trói.
Hai tay Tuyết Nhi bị trói ngược vào một cây trụ bê tông đã bị sức mẻ vài phần. Tuyết Nhi sợ hãi, cô cố dùng sức nhúc nhích đôi tay cho dây thừng lỏng đi nhưng chúng đã trói rất chặc,cô không cách nào làm được mà tay còn bị siết đau hơn.
Tuyết Nhi run rẫy vì không biết chuyện gì đã xảy đến.Cô gái đưa cô đến đây có thù oán gì với cô mà lại hại cô như vậy?
"Đình Phong cứu em với...!"
Nhớ đến người cô nương tựa duy nhất ở nơi này là Tạ Đình Phong nhưng một sự vô vọng xuyên thấu trong cõi lòng.
"Không. Anh ấy giờ đang ở bên cạnh người mà anh thương nhớ nhất,mình không quan trọng,không là gì cả."
Nước mắt chua xót và đăng đắng rơi xuống vành môi hồng và khẽ đọng lại dưới cầm.
Cô đưa mắt nhìn quanh và chỉ thấy đây là một nơi vắng lặng đến rợn người,sự sợ hãi quẩn quây tâm trí,cô phải nghĩ cách để thoát khỏi đây nhưng đến cả chân cũng bị trói thì cô phải làm sao bây giờ?
Lộp cộp..
Tuyết Nhi giật mình liền đưa mắt về hướng phát ra tiếng động.
Có ba gã với bộ dạng trong trả khác gì là côn đồ đang tiến đến chỗ cô ấy.
Bọn chúng vừa cười vừa dòm cô bằng ánh mắt ɖâʍ đãng tồi tệ.
"この女の子は美しい" (Cô em này xinh đấy chứ?)
Một gã đang nói với tên kế bên bằng tiếng Nhật.
"誰が最初に試してみたい?" (Vậy đứa nào muốn thử trước?"
"Ha ha..ha 彼に降伏" (ha ha..Nhường đại ca chứ)
Một trong ba tên liền tiến tới,hắn đảo cặp mắt thèm thuồng lên ngực của Tuyết Nhi rồi đưa tay vuốt mặt cô một cái.
Tuyết Nhi sợ hãi thốt lên " Các người định làm gì?"
Đương nhiên cô ấy không hiểu những gì bọn chúng nói thì bọn chúng cũng không hề hiểu những lời cô nói.
Cả ba nhìn nhau cười sặc sụa.
_______
Tạ Đình Phong quanh đi quẩn lại khu vực gần Lữ Quán để tìm Tuyết Nhi nhưng đây là một đất nước hoàng toàn xa lạ thì cô ấy có thể đi đâu được, trong khi cô ấy không có tiền và điện thoại thì cũng không.
Nghĩ đến điện thoại tự dưng Tạ Đình Phong bực tức,anh mang tiếng là tài phiệt mà không mua lấy cho vợ một cái marphone,anh đã quá vô tâm với Tuyết Nhi cảm giác ân hận nó cứ dày vò trong lòng,anh muốn tìm được cô ấy,nhất định phải tìm được cô ấy.
Cuối cùng Đình Phong quyết định lên một chiếc taxi để đi xa hơn tìm Tuyết Nhi,anh hy vọng cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì bất chắc
_Let"s run a little slow, I need to look outside.( Anh hãy chạy chậm một chút,tôi cần quan sát bên ngoài)
_Okay. (Được)
Tạ Đình Phong theo chiều của chiếc taxi hướng tầm nhìn ra ô cửa để tìm kiếm Hạ Tuyết Nhi.
"Cô đang ở đâu vậy?".
______
Chiếc xe của Xảo Tuệ đậu ở bên ngoài gần khu nhà hoang.
Đôi mắt Xảo Tuệ nhíu nhẹ liếc nhìn qua cửa kính,ánh mắt hướng về nơi mà cô ta đã gây ra một tội ác.Nhưng không, phải là tội ác thứ hai mới đúng.
"Hạ Tuyết Nhi tôi và cô không thù không oán nhưng có một điều nghiệt ngã vì cô là vợ của Tạ Đình Phong thì Lâm Uyển Thanh sẽ không để cô được an lành,có trách thì hãy trách họ Lâm đó,tôi cũng chỉ là người bị lôi kéo thôi."
Xảo Tuệ có chút ray rức nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm khởi động xe chạy đi mất hút.
Hoàng hôn buông xuống,một sự u ám phũ quanh nơi vắng vẻ không người qua lại.
Ba tên lưu manh được trả thù lao chỉ để cưỡng hϊế͙p͙ Tuyết Nhi,cái này không chỉ dừng lại ở hai chữ cưỡng hϊế͙p͙ mà nói đúng hơn đó là hϊế͙p͙ ɖâʍ tập thể. Lần lượt từng tên sẽ thay nhau để cưỡng hϊế͙p͙ cô ấy.
Tên thứ nhất mặc áo thun nâu được hai tên còn lại gọi là đại ca,hắn ban đầu nhẹ nhàng cởi dây cho Tuyết Nhi nhưng sau đó hai tên còn lại liền khống chế cơ thể cô ấy,một tên giữ lấy hai tay,tên còn lại thì giữ hai chân mặc cho Tuyết Nhi la hét thảm thiết nhưng đổi lại cô càng ra sức kêu gào, ra sức trống cự thì chúng lại càng hưng phấn.
Tên đại ca thô tục lắc lư vùng mông rồi nhanh tay kéo kích cởi quần ngoài quăng ra một bên.
Tuyết Nhi khiếp sợ vô cùng,cô liên tục kêu lên trong tiếng khóc:
"Cứu tôi với! Làm ơn ai đó cứu tôi với.""
Cô khóc thét,khóc đến nghẹn cả cuốn họng,cô lại phải van xin bọn chúng
"Xin hãy buông tha cho tôi,tôi xin các người mà..."
Bọn chúng chỉ cười khằng khặc và còn chảy cả nước dãi. Tên khốn kia còn để ló lại quần sọt trắng,hắn nảy của quý lên một cái rồi lè lưỡi khêu khích sự thèm thuồng của hai gã còn lại,bọn chúng còn hò reo cổ vũ cho hành động ɖâʍ dục hèn hạ.
Hắn tiếp tục lột bỏ cái quần nhỏ và áo thun ra trần trụi,Tuyết Nhi đau đớn siết chặt lấy hai mắt, cô nghĩ thà rằng mình ch.ết còn hơn là để chúng làm nhục.
Hắn thô thiển nhào đến cố gắng lột xé trang phục của Tuyết Nhi,trong khi cô đang dùng hết sức lực cuối cùng của mình để dãy dụa.
"Buông tôi ra tên khốn,buông tôi ra.Dừng lại đi...các người hãy dừng lại đi mà.."
Đột nhiên một cái bốp thật mạnh của một lực đập từ khúc gỗ,dáng xuống tấm lưng tên đang giữ chân của Tuyết Nhi.
_Áaaaaaa. Hắn thét lên.
Tên đại ca liền ngoảnh mặt lại thì ngay tức khắc nhận một cái bụp của khúc gỗ vào đâu,hắn ngã lăn ra bất tĩnh nhân sự.
Tên còn lại phải thả tay của Tuyết Nhi ra mà nhào tới tấn công.
Tosima là cao thủ karate nên bọn này hôm nay xong đời.Anh ta vô cùng phẫn nộ khi nhìn thấy tình trạng của thiếu phu nhân nên tức giận ra đòn rất giữ dội với hai tên côn đồ,bọn chúng đều bị đánh cho què chân đến lết cũng không nổi mà chỉ có thể nằm đó mà la hét.
Tosima trong lúc vô tình quay lại Lữ Quán đã thấy Tuyết Nhi lên một chiếc xe kỳ lạ nên anh ta đã thử theo dõi xem thế nào,ai ngờ bị mất dấu mãi đến lúc này mới tìm ra được thiếu phu nhân nhưng cũng may chuyện tồi tệ vẫn chưa xảy ra.
"Thiếu phu nhân cô có sao không?"
Tosima chạy đến chỗ Tuyết Nhi đỡ cô ấy ngồi dậy.
Vì quá kinh sợ nên Tuyết Nhi bị sốc,cô ngập ngừng thanh âm trong sự hớt hãi.
"To...sima..cứ..u tô..i"
"Thiếu phu nhân đừng sợ,tối sẽ đưa cô về."
Tosima dùng áo khoác,khoác lên cho cô rồi đỡ cô đứng dậy.
Anh ta dìu cô từ từ ra ngoài xe. Chân Tuyết Nhi run rẫy lựng chựng đi không được vững,cô vô hồn bước vào trong xe.
Còn những kẻ xấu kia đã bị Tosima trói lại hết,anh điện cho cảnh sát khu vực đến tóm bọn chúng sau đó nhanh chóng chạy ra xe.
Trong khi theo dấu chiếc xe của Xảo Tuệ,Tosima đã gọi cho thiếu gia nhưng lại không liên lạc được cho Đình Phong,Tosima đã không hề biết tại Lữ Quán khi Đình Phong chạy ra ngoài tìm Tuyết Nhi lúc đầu anh đã không mang theo điện thoại và cuộc gọi của Tosima đã bị Lâm Uyển Thanh xử lý cùng với tin nhắn,cô ta đã xoá và tắt nguồn điện thoại của Đình Phong.
Tosima cho xe chạy đi và tiếp tục điện lại cho thiếu gia.
_Alo Tosima tôi nghe đây.
Tạ Đình Phong đã nhận được cuộc gọi.
Tosima lập tức thông báo:
_Thưa thiếu gia hiện tôi đang ở cùng với thiếu phu nhân.
_Anh đã đưa cô ấy đi sao?
_Không thưa anh. Tôi tìm thấy thiếu phu nhân tại một khu nhà hoang và cô ấy đã...(Tosima bỗng ngập ngừng.)
_Đã thế nào?. Giọng Đình Phong trở nên lo lắng.
_Cô ấy xém chút nữa là bị cưỡng hϊế͙p͙ tập thể.
_Anh vừa nói là cưỡng hϊế͙p͙ ư?
_Vâng nhưng cũng may tôi đã đến kịp,hiện tại tinh thần cô ấy đang rất hoảng loạn thưa thiếu gia.
Tạ Đình Phong siết chặt tay thành nắm đấm một cách giận giữ.
_Là bọn khốn nào?
_Tôi đã liên hệ với cảnh sát để tóm chúng rồi thưa thiếu gia,hiện tôi sẽ đưa thiếu phu nhân về lại Lữ Quán.
Tạ Đình Phong thoạt nghĩ đến Lâm Uyển Thanh nhưng có lẽ cô ta sẽ không giai dẳn mà vẫn ở Lữ Quán nên anh cũng chấp nhận với Tosima và ngay lập tức yêu cầu taxi quay trở lại.
_______
30 phút sau.
Tosima cho xe đậu vào một chỗ phù hợp rồi vòng ra sau mở cửa cho Tuyết Nhi.
Tuyết Nhi bần thần bước xuống xe,nỗi sợ vẫn còn khiến cô khiếp đảm nhất thời chưa thể bình tâm.
Khi cô vừa vào đến phòng được một lát thì Đình Phong quay về,anh bước xuống taxi liền chạy nhanh vào.
Nhìn thấy Tuyết Nhi,Đình Phong đùng đùng tiến tới túm lấy vai cô. Đôi mắt anh man sự giận giữ ập thẳng vào Tuyết Nhi,giọng nói gây gắt thốt lên:
"Tại sao cô lại tự ý đi lung tung như vậy hả?"
Tuyết Nhi rớm nước mắt, cô uất ức liền lớn giọng đáp trả:
"Phải!em là như vậy đó,anh vừa lòng chưa?"
"Cô lúc nào cũng khiến tôi phải lo lắng,nếu cô không tự ý bỏ đi thì đã không gặp bọn lưu manh,nếu bị hại thì cô sẽ thế nào đây?"
"Thì em sẽ biến mất khỏi cuộc đời của anh,anh sẽ được tự do và..."
Đôi mắt ướt nhoà bỗng mở tròn,anh không để cô nói hết mà tức khắc đặt nụ hôn táo bạo lên môi cô.
Tuyết Nhi co tay đập đập vào người Đình Phong nhưng anh mặc kệ,anh nắm chặt hai tay cô và kéo cô đến sát hơn liên tục ức hϊế͙p͙ cô ấy bằng nụ hôn của mình.
Tuyết Nhi nhăn hàng mày,cô phẫn nộ dùng sức vung thật mạnh tay để Đình Phong dừng lại.
Tạ Đình Phong bất giác buông cô ấy ra.
"Anh lại say ư? Lại xem em là Lâm Uyển Thanh sao? Đình Phong anh thật quá đáng.
.Em là Hạ Tuyết Nhi là cô gái không hề có vị trí trong tim anh,anh rõ điều đó cơ mà.Tại sao anh cứ làm thế với em,đùa cợt em như vậy anh thấy vui ư?"
Đình Phong nghe từng lời cô ấy nói mà đau lòng,anh bỗng ôm chặt cô vào lòng nhỏ nhẹ nói một câu:
"Anh xin lỗi!"
"Buông em ra đi,anh đang muốn gì nữa đây."
Tạ Đình Phong đột ngột hành động như vậy làm Tuyết Nhi rất hoang man nhưng cô chẳng thể nào hiểu được suy nghĩ của anh ngoài việc anh nói không có hứng thú với cô,không có tình cảm với cô.
"Sau này không được đi xa anh như vậy nữa,cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng không cho phép em lang thang bên ngoài. Cho dù có khóc thì cũng hãy khóc trong lòng của anh,cho dù anh có ức hϊế͙p͙ em thì cũng không để ai khác có quyền ức hϊế͙p͙ em."
Tuyết Nhi nghe xong thì bỡ ngỡ mà cũng không thiếu nét ngạc nhiên trên gương mặt.
"Anh muốn trói buộc em ư?"
"Em là gì của anh?" Đình Phong bỗng hỏi.
"Là vợ trên danh nghĩa.."
"Vậy em xem anh cũng như thế sao?"
Tuyết Nhi im lặng không trả lời câu hỏi ấy.
"Từ bây giờ em hãy xoá hai chữ danh nghĩa ấy đi."
Tuyết Nhi bị sốc tập hai khi lời đó thốt ra từ chính miệng của anh,bỗng dưng và mọi thứ thật bỗng dưng,chắc có lẽ cô lại đang chiêm bao và tất cả cũng chỉ đến sáng mai là tan biến nhưng sao khi nhìn vào ánh mắt của anh khi cảm nhận sự ấm áp trong lòng của anh thì cô lại tin,cô tin đây là sự thật nhưng cô cũng không giám vượt quá giới hạn vì cô đã hiểu tình yêu là thứ không thể cưỡng cầu.