Chương 15

Người sau khi rời đi, xung quanh vô tình yên tĩnh, chỉ có tiếng gió điên cuồng đập vào cửa sổ phát ra âm thanh dữ dội, cửa kính màu trắng bị sương mù bao phủ, hạt mưa dính đầy trên cửa, giống như đang khóc.


Cậu cúi đầu dựa vào tường, từ từ trượt người ngồi xuống, Ban Thịnh lật lòng bàn tay lại phát hiện bên trên có một vết máu, máu không ngừng chảy ra, nhìn thấy mà giật mình. Nhưng bây giờ một chút đau đớn cậu cũng không cảm nhận được.


Ban Thịnh cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại thuộc lòng như cháo gọi qua, loa điện thoại phát ra một tiếng “bíp” lạnh lùng, kêu một lúc, điện thoại đổi sang một giọng nữ dịu dàng: “Xin lỗi, cuộc gọi bạn gọi không được trả lời…”
Lại gọi, vẫn là như cũ.


Một tiếng “đùng”, điện thoại bị ném lên trường, thân máy màu đen dựa vào tường rồi rơi xuống đất, màn hình điện thoại vỡ tan nát.
Ban Thịnh nhắm mắt lại, lông mi run lên, tối đen như mực, đáy mắt toàn là thống khổ bị cắt vỡ thành nhiều mảnh.


Sau một hồi im lặng, âm thanh không xa vang lên, giống như có bóng người đi tới, lỗ tai Ban Thịnh chuyển động, cảnh giác mở mắt, lúc nhìn rõ người đang ở trước mắt cậu sững sờ một lúc.


Lâm Vi Hạ khuỵu một gối xuống trước mặt cậu, mở hộp đựng thuốc ở bên cạnh ra, lông mi dài rũ xuống, giống cánh bướm mỏng, nhẹ giọng nói: 
“Dì giúp việc dưới lầu nói cậu bị thương, dì ấy đưa tôi hộp đựng thuốc xong về trước rồi.”


available on google playdownload on app store


Dì Cầm còn nói, vào những ngày như hôm nay, bình thường Ban Thịnh chỉ muốn ở một mình, cho nên bọn họ chỉ có thể đi trước. Nhưng Lâm Vi Hạ lựa chọn không nói ra câu này, cô cũng tự giác không hỏi tại sao hai lần đến nhà Ban Thịnh đều không nhìn thấy phụ huynh của cậu.


Lâm Vi Hạ mở nắp iodophor ra, ngẩng mặt lên, cầm lấy bông tăm dựa vào người cậu, bôi lên vết thương trên mặt cậu. Khi dựa gần một chút nữa, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trên người cậu, sống mũi cao chìm trong bóng tối, giống như một bức tranh tỉ mỉ, thăng trầm nhấp nhô.


Ngón tay vô tình chạm vào làn da trên mặt cậu, khiến tay Lâm Vi Hạ run lên, chất lỏng nhỏ xuống gò má, một tiếng “đùng” không phân biệt được do lạnh buốt hay khô nóng, Ban Thịnh nâng mí mắt lên nhìn cô.
“Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu.” Lâm Vi Hạ dời tầm mắt, nhanh chóng lau đi chất lỏng dính trên mặt cậu.


Ban Thịnh nhìn qua, hôm nay Lâm Vi Hạ mặc một chiếc áo len màu trắng, trên mái tóc đen dài ở sau lưng đeo một chiếc nơ màu đỏ lớn một chút, khuôn mặt xinh đẹp, lúc này ngược lại có vài phần ngoan ngoãn, không lạnh lùng xa cách như thường ngày, khiến người khác sinh ra dục vọng muốn bắt nạt.


Ban Thịnh giơ tay nắm chặt lòng bàn tay cô, lòng bàn tay rộng lớn bao bọc lấy hoa đuôi sóc, lòng bàn tay của cậu rất lạnh, trong lòng Lâm Vi Hạ co rút lại, ngước mắt lên liền đụng phải một đôi mắt sâu thẳm.
“Tôi không đón sinh nhật.” 


Lâm Vi Hạ gật đầu, lúc này Ban Thịnh mới buông cô ra, bỗng chốc ngồi sụp xuống, cả người dựa vào tường. Lâm Vi Hạ bôi thuốc cho cậu xong, đem hộp đựng thuốc đặt lại dưới lầu.


Dì trong nhà đã rời khỏi, cả một tòa nhà vắng vẻ. Nửa tiếng trước, Ban Thịnh lên tiếng đuổi người, Lâm Vi Hạ cầm lấy dù xếp đi xuống lầu thì gặp phải dì giúp việc.


Dì giúp việc mỉm cười tiến lên, đem hộp thuốc đưa cho cô: “Bạn học, nghe thiếu gia nói cháu tên là Vi Hạ phải không, có thể giúp dì đem hộp thuốc lên trên nhìn cậu ấy xử lý vết thương không?”
Lâm Vi Hạ không đưa tay ra nhận, giọng nói xa cách: “Xin lỗi, cháu phải đi rồi.”


Người vừa đi chưa được hai bước, dì giúp việc gọi cô lại, giải thích: “Hôm nay là sinh nhật của thiếu gia, hằng năm vào ngày này cậu ấy đều ra ngoài một chuyến, sau đó quay về cả người mang đầy vết thương, hỏi cái gì cậu ấy cũng không nói, cũng không cho người khác lên lầu, nhốt bản thân trong phòng.”


“Cháu là nữ sinh đầu tiên cậu ấy dẫn về nhà này. Cậu ấy từ trước đến giờ không thân thiết với người khác. Cháu có thể giúp dì việc này không? Cháu đưa thuốc cho cậu ấy, cậu ấy chắc hẳn sẽ không nổi giận.”
“Nếu như A Thịnh làm sai chỗ nào, dì thay cậu ấy xin lỗi cháu.”
… …


Nước mưa đập vào cửa sổ thủy tinh phát ra âm thanh khiến mạch suy nghĩ của Lâm Vi Hạ được kéo về, cô đem hộp thuốc đặt về lại chỗ cũ rồi quay trở lại lầu hai, phát hiện đèn trong phòng khách mờ đi, trong phòng đã biến thành chế độ xem phim.


Ban Thịnh hơi cong lưng, lông mày cụp xuống, đang xem tivi, trong tay còn nắm điều khiển, bên trên đang chiếu phim “Trò chơi vương quyền”, thanh kiếm sắc bén trên màn hình đúng lúc quẹt qua mặt cậu, trên mặt không có biểu tình gì.
Lâm Vi Hạ đi qua, ngồi xuống bên cạnh, cũng ở bên cạnh yên tĩnh xem phim cùng cậu.


Hai người cùng nhau xem được một nửa tập phim, căn bản không nói chuyện gì, kèm theo tiếng gió và tiếng mưa ở bên ngoài cửa sổ sát đất, bầu không khí hài hòa đến bất ngờ.
“Cậu thích nhân vật nào trong “Trò chơi vương quyền?” Lâm Vi Hạ chăm chú nhìn vào tấm rèm, lông mi rất dài khi cô mở mắt.


Ban Thịnh nhướng lông mày, hỏi ngược lại: “Cậu thích nhân vật nào?”
“Arya Stark, cô ấy rất dũng cảm.”


Có lẽ ngồi quá lâu, Ban Thịnh dựa lưng vào ghế sofa, vươn cái cổ dài ra, trả lời câu hỏi của cô: “Đều không thích lắm, nhân vật trong phim đều mang theo bi thương, nếu nhất định phải chọn một người, vậy chọn Tyrion Lannister.”


Vào ngày lạnh giá, Ban Thịnh mở một lon bia, một tiếng “tách”, bọt trắng trào ra ngay lập tức. Biểu tình trên mặt cậu ảm đạm không rõ, khóe miệng câu lên một vòng cung mỉa mai.


“Sự ra đời của hắn là một loại sai lầm, bởi vì sinh ra hắn mà người mẹ mất đi trong quá trình sinh khó, hắn lớn lên trong sự hận thù và chế giễu của chị gái mình, cha của hắn còn thậm chí muốn đưa hắn lên bục xét xử một lòng muốn hắn phải ch.ết. Nhưng mà cũng phải, ai mà không hận hắn, tham lam, háo sắc giả dối, cha của hắn còn vì hắn ta mà ch.ết đi.”


“Nhưng theo tôi thấy, hắn ta tham lam háo sắc, đùa giỡn với đời, lúc đối diện với sự thao túng của quyền lực Tyrion Lannister đã ngụy trang sự lương thiện của bản thân, lúc đối mặt với thành kiến của người đời và sự thù hận của người thân, hắn mặc dù là người lùn, nhưng hắn luôn sống dũng cảm, nhận ra được bộ mặt thật của cuộc sống nhưng vẫn sống tốt như cũ.” Lâm Vi Hạ nhìn vào màn hình yên tĩnh nói.


Ban Thịnh cười nhẹ một tiếng, nghiêng đầu uống một ngụm bia lạnh, hỏi cô: “Cậu xem hết rồi?”
Lâm Vi Hạ lắc đầu: “Truyền hình chưa xem, nhưng nguyên tác “A Song of Ice and Fire” thì đọc hết rồi.”


Nếu Ban Thịnh không nhớ nhầm, nguyên tác của tiểu thuyết này dày 5 quyển, mối quan hệ của các nhân vật rối rắm và phức tạp, nâng mắt nhìn cô: “Cậu cũng có thể rỉa hết.”
“Bởi vì lúc trước không có bạn bè.”


Lâm Vi Hạ nhớ ra điều gì nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng cây bên ngoài không còn đung đưa nữa, đột nhiên đứng dậy: “Tạnh mưa rồi, tôi phải về đây.”


Sofa bên cạnh bởi vì có người đứng dậy lập tức đầy hơi lên, Ban Thịnh chuyển động đôi mắt, giơ tay nắm lấy cổ tay cô. Lâm Vi Hạ quay đầu, bắt gặp một đôi mắt, Ban Thịnh nhìn cô từ trên xuống dưới, lời nói mạnh mẽ: 
“Không phải đồng ý cùng tôi ăn cơm sao, ăn rồi lại đi.”


Cùng lúc đó, điện thoại của Lâm Vi Hạ phát ra tiếng bíp bíp, cô lấy ra trượt màn hình mở khóa để xem, là tin nhắn của cô nhỏ gửi đến: Như thế nào, con ăn cơm cùng cậu ấy chưa? Hạ Hạ con phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng, cậu ấy là ân nhân của nhà chúng ta.


Nói là ăn cơm, nhưng dì giúp việc lại về rồi, Ban Thịnh đại thiếu gia cả người vùi mình trên sofa vừa uống bia vừa xem tivi, vốn dĩ không có ý muốn động tay.


Lâm Vi Hạ chỉ đành mở cửa tủ lạnh nhà Ban Thịnh dự định làm cơm cho người “ân nhân” mà cô nhỏ nói, nhưng phát hiện thức ăn ở bên trong đã hết sạch, ngược lại có nửa túi sủi cảo mà dì trong nhà đã gói lúc nãy, cô bỗng nhiên nhớ ra.
Hôm nay là đông chí.


Ở trong bếp, Lâm Vi Hạ đứng trước bếp từ bật mở công tắc, ngọn lửa màu xanh lam bốc cháy lên, phản chiếu một đôi mắt màu hổ phách. Nước lạnh trong hồi dần dần trào ra, sủi cảo được đổ vào nồi, trong chốc lát phần bụng liền chướng lên.


Những làn khói trắng bay ra từ khe hở trên nắp nồi, Lâm Vi Hạ đang cúi đầu cắt rau xanh, thần thái của cô nghiêm túc, Ban Thịnh không biết xuất hiện từ lúc nào dựa vào cửa đứng nhìn cô chằm chằm, cô cũng không biết.


Cho đến khi điện thoại trong túi quần áo của Lâm Vi Hạ liên tục đổ chuông, còn kéo dài không ngừng, Ban Thịnh đi đến nghiêng người lấy ra.
Lâm Vi Hạ bận tay, vốn muốn nhờ Ban Thịnh nhận điện thoại giúp, vô tình nhìn một cái, thấy được tên của người gọi tới cô vô thức nhón chân qua muốn giật lấy.


Đáng tiếc là Ban Thịnh nhanh mắt hơn, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình một tay nhấn nút nhận cuộc gọi. Nam sinh đứng ở phía sau cô, lồng ngực sắp chạm vào lưng của cô, cậu nắm chặt điện thoại, cúi người xuống một chút, đặt loa điện thoại lên tai Lâm Vi Hạ, mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến.


Đầu ngón tay ẩm ướt vô tình cọ xát vành tai trắng nõn.
Lỗ tai của Lâm Vi Hạ từ từ nóng lên.
Cậu tuyệt đối là cố ý.
Cùng lúc đó, âm thanh cao vút trước sau như một của Liễu Tư Gia truyền đến: “Alo.”


Lâm Vi Hạ tiến cũng không được, lùi cũng không xong, cô bế tắc không dám động đậy bị Ban Thịnh bao vây trong gang tấc, chỉ cần cử động một chút sẽ đụng phải lồng ngực cứng rắn ở phía sau.
“Cậu đang làm gì vậy?”


Giọng nói vừa dứt ra, người phía sau nắm chặt tay nhẹ giọng ho một tiếng, vươn tay ném cái thìa lên quầy bếp, cái thìa đập vào đá hoa phát ra một tiếng “ầm”.
“Bên cạnh cậu có người?” Liễu Tư Gia cảnh giác.
Lâm Vi Hạ buột miệng nói ra: “Đồng ý ăn cơm với một người.”


Nói xong Lâm Vi Hạ liền hối hận, cô không muốn nói dối với Liễu Tư Gia, cũng không xem Ban Thịnh là bạn tốt, chỉ dùng một người để chỉ. Nhưng lại phát hiện, ba chữ người nào đó nghe càng mờ ám hơn.


*Bên trung là , dịch ra là một người, không chỉ cụ thể là ai, mà ở chỗ “ba chữ này” mình chỉnh lại người nào đó cho hợp lý.
Giống như đã thích còn giả vờ từ chối.


Nhiệt độ ở sau tai càng lúc càng cao, không biết có phải là cô nghe nhầm hay không, Lâm Vi Hạ nghe thấy một tiếng cười rất khẽ ở phía sau.
Giây tiếp theo, giọng điệu trêu chọc của Liễu Tư Gia vang lên: “Oh~ cậu có người mình thích rồi.” 
“Không có.” Lâm Vi Hạ phủ nhận.


Điện thoại bên kia truyền đến một tiếng “tách” là âm thanh bật lửa, Liễu Tư Gia hình như ở đầu dây bên kia châm điếu thuốc, giọng điệu chán nản chưa từng thấy:
“Ban Thịnh từ chối tớ rồi, tớ không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.” 


“Cậu ấy nếu như có thể thích tớ 100 phần trăm như tớ thích cậu ấy thì tốt quá.”
“Hôm nay tên ngốc Trịnh Chiếu Hành tỏ tình với tớ rồi. Tớ chỉ muốn làm bạn gái của Ban Thịnh.”


Bầu không khí dường như lạnh xuống, sủi cảo trong nồi chín đến đỉnh điểm, không ngừng quằn quại, Lâm Vi Hạ tắt bếp kiếm cớ thoát thân, đáy mắt khôi phục lại sự yên tĩnh:
“Lại đợi thêm.”


Trên bàn ăn, chỉ có một ánh đèn sáng lên, hai người ngồi đối diện nhau bắt đầu ăn sủi cảo, bên ngoài cửa sổ lại bắt đầu đổ mưa, tivi vẫn còn đang bật, thỉnh thoảng có tiếng vũ khí lạnh lùng va chạm truyền đến, kịch bản của ông cụ khiến người khác không thể đoán được ai là người tiếp theo ngã xuống.


Hai người đều không nói chuyện. Thật ra sủi cảo nấu chín quá mức nên có chút nhão, nhưng Ban Thịnh ăn rất ngon miệng, ăn xong một bát liền múc đầy bát khác, dùng đũa đẩy qua, Ban Thịnh không để ý cũng không thèm nghiêm túc nhìn, cúi đầu cắn một miếng, mùi vị của trứng ốp la tràn ra giữa môi và răng.


Ban Thịnh nhìn Lâm Vi Hạ.
Lâm Vi Hạ cầm đũa, cũng gắp một quả ốp la từ trong bát lên: “Mỗi người một quả.”
“Đông chí vui vẻ.”
“Đông chí là một ngày đáng để chúc mừng.” Lâm Vi Hạ mở to đôi mắt nhìn cậu nói.


Trong mắt của Ban Thịnh vốn dĩ bình tĩnh liền có biến hóa, đột nhiên cúi đầu cười lên, cậu ngồi lười biếng, biểu tình trên mặt lại không giống như đang nói đùa, nhìn cô chậm rãi nói:
“Lâm Vi Hạ, cậu thế này chỉ khiến tôi càng thêm thích cậu.”
“Lão tử theo đuổi cậu chắc rồi.”






Truyện liên quan