Chương 40

Trò cười này cuối cùng cũng kết thúc vì tiếng chuông vào học vang lên.


Tiết tiếp theo đúng lúc là tiết thực hành thí nghiệm, các học sinh ùa vào lớp lấy sách vở đi ra ngoài, trên đường đi đến tòa nhà thí nghiệm, tâm trạng của các học sinh vẫn còn bất bình, dường như có một sự phẫn nộ đã tích tụ trong lồng ngực đã lâu.


Lâm Vi Hạ cùng Phương Mạt đi trên đường, Phương Mạt nhảy lon ton cả quãng đường, vẫn không biết chuyện phát sinh vào ngày hôm qua, khoác lấy cánh tay của cô liên tục khen ngợi:
“Hạ Hạ, những lời cậu nói ra lúc nãy đều là những gì chúng tớ luôn muốn nói.”
“Cậu thật sự rất ngầu đó!”


“Ơ, vết thương trên đầu gối cậu là sao vậy?” Phương Mạt dừng lại, ánh mắt quan tâm.
Vừa vặn, điện thoại trong túi của Lâm Vi Hạ phát ra tiếng bíp bíp, cô lấy ra xem một cái, tắt màn hình: “Hôm qua không cẩn thận bị vấp ngã, cậu đi trước đi, tớ còn có chút việc.”


“Được, vậy tớ đi trước đây.”  Phương Mạt vẫy tay với cô.
Lúc nãy Ban Thịnh nói cô đi qua đây, bảo cô đứng đợi. Lâm Vi Hạ an tĩnh đứng dưới gốc cây cọ đợi cậu, chốc lát, có một bóng người cao thẳng xuất hiện.


Ban Thịnh chậm rãi đi đến trước mặt cô, không nói chuyện chỉ nhìn cô cười, Lâm Vi Hạ bị cậu nhìn đến mức cảm thấy xấu hổ đỏ mặt, nhịn không được lên tiếng:
“Làm gì?”
“Làm việc này đã nghĩ qua phải thu dọn như thế nào chưa?”


available on google playdownload on app store


Ban Thịnh nhìn khía cạnh của sự việc luôn chu toàn, cậu sẽ không bao giờ nóng vội đi làm việc, cho nên cậu sắc bén nhắc đến vấn đề này.
Lâm Vi Hạ thở dài một hơi, nói: “Lật đổ nó, không phải có bộ phận giúp đỡ của đàn anh đàn chị hả, nói chung cứ thử xem. Đúng rồi, cậu quen biết không?”


“Lúc này mới nhớ đến bạn trai tương lai của cậu à.” Giọng điệu của Ban Thịnh cợt nhả, ánh mắt mang theo sự trêu chọc.


Ban Thịnh nhìn thái độ của cô lúc nãy, còn sợ đám nữ sinh kia kéo đầu nhau, làm tổn thương đến cô nương của cậu, cho nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm ở phía sau, đề phòng Lâm Vi Hạ xảy ra chuyện.
“Cậu đừng cười tôi nữa.” Lâm Vi Hạ vươn tay móc vào ngón út của cậu, nhẹ giọng nói.


Ngón út quặp lại một nửa, Ban Thịnh không chọc cô nữa, nói:
“Quen biết, cậu cũng quen biết.”
Đôi mắt sáng rực của Lâm Vi Hạ lóe lên sự nghi hoặc, dường như đoán ra được điều gì, bỗng nhiên tỉnh ngộ và ngạc nhiên: “Lý Ngật Nhiên, đàn chị Ô Toan!”
“Ừ.” Ban Thịnh đáp.


Tan học, Ban Thịnh dẫn Lâm Vi Hạ đi gặp Lý Ngật Nhiên và Ô Toan. Nhưng Lý Ngật Nhiên biến mất không gặp, chỉ vứt lại hai câu.
Thứ nhất: Tôi đã từ chức từ lâu, vả lại kỳ thi đại học cũng đã kết thúc, lão tử không tham gia vào những chuyện chim chóc của các người.
Thứ hai: Tìm Trình Ô Toan.


Đây là lần đầu tiên Lý Ngật Nhiên gọi cả họ và tên của Ô Toan, hơn nữa câu cuối cùng nghe thế nào cũng có ý nghiến răng nghiến lợi. Hai người đến nhà của Ô Toan, Ban Thịnh trực tiếp ngồi xuống ghế sofa, câu đầu tiên khi nhìn thấy Ô Toan chính là:
“Nghe nói chị có bạn trai rồi?”


“Bây giờ Lý Ngật Nhiên hoàn toàn trở thành rác rưởi rồi.”
Ô Toan bưng hai ly chanh muối cho bọn họ, tin đồn cuối cùng là thật hay giả, Ô Toan đối với ba chữ Lý Ngật Nhiên là im bặt không nói, khiến Ban Thịnh không thể tọc mạch được những tin bát quái về hai người.


Ban Thịnh đưa tay xoa cái cổ, thấp giọng cười: “Được rồi, cô nương của em có việc tìm chị.”
Lâm Vi Hạ đem đầu đuôi sự việc kể lại cho Ô Toan nghe.


Ô Toan nghe xong suy tính một lúc: “Theo lý mà nói, kỳ thi đại học của bọn chị đã kết thúc, chế độ và truyền thống của Thâm Cao không còn liên quan đến bọn chị nữa.”


“Nhưng ba ngày sau sẽ có lễ tiếp nhận từ chức của bộ trưởng, chị sẵn lòng đi gửi đơn giúp em, nhưng em phải có cột số liệu khảo sát mạnh mẽ để giúp em lật đổ nó.” Ô Toan nói với cô.
Lâm Vi Hạ cuối cùng gật đầu.


Sau khi đi ra khỏi nhà Ô Toan, Lâm Vi Hạ quay về nhà ngồi trước máy tính, cô mở tất cả các trang mạng nội bộ có liên quan đến Thâm Cao, tieba, trước mắt là trang web Y C H có lượng người dùng trực tuyến nhiều nhất.


Lâm Vi Hạ nhấn vào, bên trong có rất nhiều đang nói chuyện và spam bình luận. Cô nhanh chóng tạo một cái tài khoản, đăng một bài viết ẩn danh.
—— “Các vị, mọi người chắc hẳn đã nghe qua sự việc hôm nay, muốn hỏi một chút về quan điểm của mọi người.”


Bài viết nhanh chóng được đánh dấu ghim lên đầu trang web, Lâm Vi Hạ chăm chú nhìn màn hình, sợ bỏ sót bình luận của dân mạng. Màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên, là tin nhắn của Ban Thịnh gửi tới.
Ban:【Gửi tài khoản và mật khẩu của cậu cho tôi.】


Lâm Vi Hạ mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn gửi tài khoản qua, Ban Thịnh làm việc luôn có lý do của mình.
Đột nhiên, máy tính phát ra tiếng “ding dong”, tầm mắt của Lâm Vi Hạ nhìn qua, nhấp chuột mở bài viết, Ban Thịnh đã chỉnh sửa lại bài viết của cô, thiết lập một hệ thống bỏ phiếu.


—— Có thể tùy ý bỏ phiếu.
Nhanh chóng có rất nhiều người đã bày tỏ ý kiến của mình trên bài viết này, tất nhiên trong đó cũng không thiếu những bình luận trêu chọc và pha trò.
[Mèo trắng]: Còn có thể nhìn thế nào? Tôi dùng mắt nhìn thôi.


[Mèo đen]: Bỏ phiếu cái này có được cho tiền không?
[Chiếc ô nhỏ màu vàng]: Không phải chứ, lầu trên lên mạng internet ăn xin hả? Không thích bỏ phiếu thì ra cửa quẹo trái.
[Mèo đen]:? Tôi giỡn một chút cậu có cần phải vậy không? 


[Hôm nay ăn thùng cơm gia đình chưa]: Nói thật lòng, hôm nay Lâm Vi Hạ đã nói ra lời trong lòng của rất nhiều người, nhưng rất khó để thay đổi. Nên biết, Thâm Cao là một ngôi trường tư nhân, thế lực ở đằng sau nó rất phức tạp, nơi nào có tiền và quyền lực thì nơi đó có đặc quyền.


[Khi nào cơn bão đến]: Đúng vậy. Hơn nữa tôi cảm thấy rất tốt, lại không phải không cho các cậu cơ hội trở thành học sinh A, đây là truyền thống của Thâm Cao, các cậu cố gắng là được thôi.


[767889]: Lầu trên nói có phần nhẹ nhàng quá nhỉ, điểm xuất phát của chúng ta không giống nhau thì tranh giành thế nào, cơ hội tham gia đã bị cắt ngay từ đầu, trừ khi người đặc biệt xuất chúng mới có thể thử. Sự phân loại của cấp bậc này giống như một cuộc tranh giành quyền lực, nhưng những người chủ trì quy luật cuộc chơi này từ trước đến nay đều là học sinh A.


[Cưỡi rùa đến Tây Tạng]: Lầu trên nói có đạo lý, nhưng trò chơi này có thể kết thúc được không. Đến ba mẹ tôi cũng biết chuyện bảng xếp hạng cấp bậc này, căn dặn tôi phải cố gắng chăm chỉ, thường xuyên nói bởi vì cho tôi vào ngôi trường này, bọn họ đã phải đánh đổi rất nhiều, nói bản thân kiếm tiền rất cực khổ. Tôi thật sự rất ghét cái việc áp đặt của người thân, nhưng tôi có thể nói cái gì đây? Lẽ nào phải thức dậy vào lúc 5 giờ sáng nấu bữa sáng cho mẹ rồi nói —— Xin đừng đặt kỳ vọng vào loại người như con? Nói thật lòng, bây giờ mỗi ngày đến trường đã trở thành việc áp lực nhất của tôi.


[767877]: Tôi đã chán ngắt cái bộ dạng bọn họ dựa vào thắt nơ màu đỏ lên mặt với người khác rồi, thật sự rất ngột ngạt, trường học này dường như tồn tại một chuỗi sinh thái phân biệt đối xử, bắt nạt học sinh F khắp nơi. Học sinh F ghen tị cũng muốn trở thành học sinh A, nhưng vốn dĩ vạch xuất phát của mỗi người lại không giống nhau.


[Đời người tốt đẹp]: [Thực ra cái cấp bậc này đã hình thành một chuỗi sinh thái cộng sinh dị dạng. Học sinh A dựa vào ánh mắt ghen tị của học sinh F mà củng cố vị trí, học sinh F dựa vào việc trở thành học A mà đánh đổi mọi thứ. Có cạnh tranh là một việc tốt, nhưng cái hệ thống này đã biến chất rồi.]


[Tặng bạn một bông hoa]: [Đúng vậy, cái hệ thống này giống như một chiếc nhẫn Mobius, nó không thể giải quyết đến vô tận, trừ khi đập vỡ nó. Cắt đứt một khâu trong đó, cái hệ thống này sẽ không ổn định nữa.]


[Muốn gặp anh]: Ban ngày Lâm Vi Hạ đã nói những lời mà tôi muốn nói rồi, tôi bầu cho xóa bỏ hệ thống này một phiếu.
[Mèo trắng]: Tôi cũng tán thành.


Thời gian bỏ phiếu kết thúc lúc 12 giờ, Lâm Vi Hạ một bên gọi điện thoại với Ban Thịnh một bên ngáp dài nhìn chằm chằm màn hình, Ban Thịnh bỗng dưng lên tiếng:
“Để tôi thống kê, cậu đi ngủ.”
Lâm Vi Hạ lưỡng lự nói: “Hả, nhưng cậu cũng cần nghỉ ngơi.”


Loa nghe truyền đến một tràng cười, âm thanh trầm thấp, chui vào tai cô có chút tê dại, cậu nói:
“Cậu còn biết đau lòng cho đối tượng tương lai của mình.”
“Ngủ đi, giấc ngủ của tôi từ trước đến nay chẳng ra làm sao, thống kê và phân tích để tôi viết.” Ban Thịnh mở miệng.


Trước khi Lâm Vi Hạ cúp điện thoại, Ban Thịnh lại nói thêm một câu, đã thay cô nghĩ xong bước tiếp theo nên làm gì:
“Việc này cậu không cần đứng ra, những người trong ban chấp hành hầu hết là phụ huynh của học sinh A. Để Ô Toan ra mặt, việc này mới có khả năng thành công.”
“Được.”


Ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ thức dậy, Ban Thịnh đã đưa số liệu thống kê bỏ phiếu và phân tích dữ liệu bình luận của các tài khoản trên web cho Ô Toan.
Cậu nói với Lâm Vi Hạ cuộc bỏ phiếu hôm qua là hòa nhau.


Sau khi biết kết quả này, liên tiếp ba ngày, Lâm Vi Hạ đều ở trong trạng thái thấp thỏm lo lắng. Khi Ô Toan đến tìm cô, ánh mắt sáng rực:


“Thành công rồi, thực ra Thâm Cao gần đây luôn theo dõi đến những việc xảy ra trong trường, bài đăng kia của em giúp ích được rất nhiều, bây giờ bộ phận trợ giúp của đàn anh đàn chị đã bị bãi bỏ.”


“Thâm Cao không còn phân chia cấp bậc nữa, nhưng trường học không phải luôn lấy dân chủ làm mục đích sao, nhà trường thành lập một bộ phận dân chủ học sinh, chủ yếu là để lắng nghe ý kiến của tất cả học sinh, em muốn làm bộ trưởng không?”


“Em thì thôi đi,” Lâm Vi Hạ lắc đầu, giọng điệu không chắc chắn, “Dễ dàng như vậy đã thành công rồi hả?”


“Tất nhiên không phải, đã có không ít người phản đối gay gắt trong hội nghị. Cuối cùng hiệu trưởng mở cuộc họp thảo luận quyết định, hệ thống xếp hạng cấp bậc của Thâm Cao bị bãi bỏ, cũng không còn phân chia thắt nơ của học sinh A và học sinh F, việc ưu tiên cho học sinh A lựa chọn các môn tự chọn ngoại khóa cũng bị xóa bỏ toàn bộ. Tuy nhiên những người đứng đầu về khả năng toàn diện của học sinh vẫn sẽ có một bảng lý lịch đẹp mắt sau khi tốt nghiệp, giữ lại quyền ưu tiên giới thiệu đi du học. Đây không phải là một quyết định dễ dàng.” Ô Toan nói với cô.


Đây đã là một kết quả rất tốt rồi.
“Cảm ơn học tỷ.” Lâm Vi Hạ nói.
*


Hệ thống này bắt đầu vào tháng đầu tiên khi bọn họ học thêm mùa hè. Ngày đầu tiên của lớp học thêm, các học sinh mặc đồng phục của Thâm Cao đi học, thắt nơ màu đỏ xinh đẹp nằm trên cổ áo của mỗi học sinh, tôn lên gương mặt sinh động tràn đầy năng lượng.


Vừa bắt đầu Phương Mạt có chút không thích ứng được, còn giật trái giật phải chiếc nơ, lại nhìn chằm chằm nó rồi bật cười, ngước khuôn mặt toàn là ý cười nói: “Bây giờ cả người tớ đều thoải mái, chỉ muốn nỗ lực học tập! Sắp phải lên 12 rồi, cố lên.”


Ninh Triều vênh váo ngồi xuống trên ghế, giơ ngón tay cái khen thưởng Lâm Vi Hạ: “Trâu bò nha, bạn cùng bàn.” 
“Là mọi người lợi hại.”


Các ngõ ngách trong trường học, bất luận là online hay offline đều đang thảo luận sôi nổi về việc cấp bậc này, đều nói Lâm Vi Hạ làm rất tốt, nhiều người bởi vì sự việc này mà thay đổi cái nhìn về cô rất nhiều.


Cũng có rất nhiều người không ngừng nhắc đến một người khác: “Lâm Vi Hạ là lợi hại, nhưng trâu bò là Ban Thịnh. Cậu ấy là quân sư ở phía sau Lâm Vi Hạ, nếu không phải cậu ấy lợi dụng các mối quan hệ trong nhà của mình, cái bảng xếp hạng cấp bậc này có thể dễ dàng bị xóa bỏ?”


“Hơn nữa cậu ấy thật sự rất ngầu, bản thân đứng đầu trong hàng ngũ học sinh A, nói xóa bỏ là xóa bỏ.”


“Tầm nhìn hạn hẹp rồi đấy, cái người Ban Thịnh này từ trước đến giờ không quan tâm đến những việc này, cho nên nhìn xa hơn so với chúng ta. Lâm Vi Hạ này cũng rất khá, đầu óc tỉnh táo, hai người bọn họ còn rất xứng đôi.”


“Mẹ nó, nếu như Ban Thịnh là bạn trai của tôi thì tốt rồi, xử lý mọi việc chín chắn và thận trọng, lớn lên lại đẹp trai, mấu chốt là, có thể bảo vệ tôi.”
“Lại phát điên rồi, cậu không thể theo đuổi được đâu, nghe nói mơ ước của cậu ấy là tương lai đến NASA làm việc.”


Ngoài cái này ra mọi người còn chế nhạo và bàn tán Liễu Tư Gia và Tương Hợp Lộ.
Hai người Liễu Tư Gia và Tương Hợp Lộ đã vi phạm nội quy và kỷ luật của nhà trường bằng cách nhốt Lâm Vi Hạ vào một nhà kho bỏ hoang, khiến Lâm Vi Hạ vắng mặt trong kỳ thi đã gây ra náo loạn trong trường học.


Sau khi nhà trường điều tr.a kỹ càng, Tương Hợp Lộ là chủ mưu vụ việc, vì sợ bị rớt khỏi hàng ngũ học sinh A, chủ động đi tìm Liễu Tư Gia người đang xảy ra mâu thuẫn với Lâm Vi Hạ, xúi giục và kích động Liễu Tư Gia tham gia.


Tương Hợp Lộ lên kế hoạch toàn bộ vụ việc, Liễu Tư Gia phụ trách khóa cửa, cuối cùng dẫn đến Lâm Vi Hạ vắng mặt trong buổi thi. Cuối cùng nhà trường trừng phạt đình chỉ kẻ chủ mưu nghỉ học một tháng. Liễu Tư Gia với tư cách là đồng phạm, bị đình chỉ nghỉ học nửa tháng. Vì lý do này, cả hai người đều phải đi học lớp giáo dục trong một tuần do địa phương tổ chức ở vùng ngoại ô.


Ngày cuối cùng ở trường học, hai người Liễu Tư Gia và Tương Hợp Lộ thu dọn sách giáo khoa, vở bài tập về nhà. Hai người một trước một sau ôm thùng đồ đi trên trên hành lang.


“Lúc đó vừa thi xong, cậu nói đi thả cậu ta ra, nếu như không phải tôi ngăn cản cậu. Kết quả cuối cùng cậu còn gửi tin nhắn cho Ban Thịnh, thực ra người đần độn nhất là cậu.” Giọng điệu của Tương Hợp Lộ hùng hổ hăm dọa, hoàn toàn mất đi sự giả bộ nhát gan trước mặt người khác.


Khi Liễu Tư Gia đóng cửa lại, Tương Hợp Lộ đứng ở bên cạnh, trong tầm mắt mà Lâm Vi Hạ nhìn không thấy, cô ta rõ ràng nhìn thấy biểu tình phức tạp, không can tâm và hối hận trên khuôn mặt của Liễu Tư Gia.


Hai người ở chung một phòng thi, cô ta liên tiếp phát hiện Liễu Tư Gia có gì không ổn, Liễu Tư Gia cầm bút nhiều lần thất thần, thậm chí còn quên viết đáp án, cho đến khi giáo viên coi thi gõ bàn nhắc nhở nhiều lần mới tỉnh táo lại.
Tương Hợp Lộ bỗng nhiên không thể hiểu được con người của Liễu Tư Gia.


Liễu Tư Gia ôm thùng sách đứng trước lan can, đúng lúc nhìn thấy dưới lầu có hai nữ sinh, đang cười đùa uống chung một ly trà sữa. Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết, cũng không quyết liệt phản bác lại đối phương, thất thần mà nói:
“Tôi mệt rồi.”


Nói xong ôm thùng sách trực tiếp rời đi, Tương Hợp Lộ nhìn bóng lưng của Liễu Tư Gia sững sờ ngay tại chỗ.
Nửa tháng trôi qua, Liễu Tư Gia không đến trường học.
Có người nói cô ta sợ hãi chuyển trường rồi, cũng có người nói cô ta thật sự sinh bệnh rồi.


Phân chia học sinh A và học sinh F được bãi bỏ, nhưng không hoàn toàn thay đổi được đám học sinh A đó. Nhưng chí ít cũng xóa bỏ thắt nơ, xóa bỏ được định kiến bên ngoài.


Đám học sinh A kia vẫn cố thủ trận địa, tài trí hơn người, không tụ tập với học sinh F, nữ sinh cao trung vẫn tồn tại những nhóm bầy đàn của bản thân. Nhưng sau sự việc này, bọn họ không còn kiêu ngạo khoa trương như lúc trước, cũng ít lôi kéo lập bè phái hơn rất nhiều.


Khi Lâm Vi Hạ đi tìm Ban Thịnh, cậu đang dựa vào lan can trên hành lang chơi máy bay không người lái, cô hỏi:
“Tư Gia thật sự chuyển trường rồi?”


Bàn tay đang cầm tay cầm điều khiển từ xa của Ban Thịnh dừng lại, xương ngón tay rõ rệt, cậu lên tiếng: “Không, tôi gọi điện cho phụ huynh cô ta đón người quay về rồi.”
“Vậy trường học lại làm sao biết được?”
Ban Thịnh trả lời: “Đây còn không phải chuyện đơn giản, tìm người tung tin.”


Người ở bên cạnh không nói chuyện nữa, Ban Thịnh cũng không quan tâm khom lưng, tiếp tục chơi máy bay không người lái của cậu, đột nhiên, cảm thấy có người kéo ống tay áo của mình, quay người cúi đầu, đụng phải một đôi mắt an tĩnh:
“Cảm ơn.” Lâm Vi Hạ ngẩng đầu nhìn cậu.


Cô nói cảm ơn là chỉ tất cả mọi thứ Ban Thịnh đã làm cho cô trong thời gian qua.
Ban Thịnh nhấn một nút điều khiển, máy bay không người lái lắc lư bay trở lại, cậu đặt tay cầm điều khiển từ xa sang một bên. Nam sinh cúi người xuống, ánh mắt quấn chặt lấy cô, ép cô phải nhìn lại mình:


“Cậu nhớ kỹ, cậu cứ làm những gì cậu muốn, dù sao cũng có lão tử giải quyết hậu thuẫn cho cậu.”
_____________






Truyện liên quan