Chương 80: Ánh mặt trời
Lâm Vi Hạ gấp mảnh giấy lại cất vào trong túi, trước khi đi ngủ, cô có chút đau đầu, ngồi xổm xuống túi hành lý tìm thuốc, nhưng tìm đi tìm lại cũng không tìm thấy một viên thuốc giảm đau nào, cô đành bỏ cuộc, tự rót cho mình một cốc nước nóng.
Tuần trước cô làm việc quá độ, cộng thêm hôm nay phải ngồi xe đi du lịch, Lâm Vi Hạ nặng nề chìm vào giấc ngủ, vừa tỉnh dậy, lấy điện thoại ở dưới gối ra, liếc mắt nhìn, cả người giật mình, cô thế mà ngủ đến một giờ trưa mới tỉnh.
Lâm Vi Hạ vội vàng thức dậy, mặc áo khoác vào, kéo lê đôi dép lông màu trắng đi xuống lầu, phát hiện xung quanh không có ai, yên ắng tĩnh mịch, chỉ có ánh nắng mỏng manh ở bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu rọi vào bên trong.
Cô đang định gọi điện thoại, vô tình nhìn thấy tờ giấy ở trên bàn, Lâm Vi Hạ đi qua cầm lên xem :
Bảo bối, nhìn cậu có vẻ rất mệt cho nên bọn tớ không gọi cậu dậy. Bọn tớ xuất phát đến khu vực chèo thuyền trước, trong bếp có hâm bữa sáng cho cậu, cậu ăn xong thì ngồi xe đưa đón đến tìm bọn tớ nha.
――Môn Tử [Hôn gió]
Lâm Vi Hạ gấp tờ giấy lại, lên lầu đánh răng rửa mặt, sau đó quay lại bàn ăn ở tầng một lặng lẽ ăn bữa sáng, sau khi cô ăn một quả trứng luộc với nửa bát cháo thì nuốt không trôi.
Đầu vẫn còn đau nhức âm ỉ, Lâm Vi Hạ rót một ly nước nóng, uống vào cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lâm Vi Hạ lên lầu thay quần áo, liếc nhìn ánh nắng bên ngoài, thời tiết hôm nay dường như không tệ. Thu dọn mọi thứ xong, cô chải lại mái tóc, soi gương tô son rồi đi ra khỏi cửa.
Một lúc sau, Lâm Vi Hạ ngồi lên xe đưa đón, xuất phát cùng lữ đoàn. Chiếc xe lắc lư chạy hơn khoảng 40 phút, dừng lại ở khu chèo thuyền.
Vừa xuống xe, Lâm Vi Hạ liếc nhìn tấm biển màu đỏ trước mặt, xuất trình chứng minh thư ở trước cổng, lại quét mã QR trên điện thoại để mua vé.
Lâm Vi Hạ đi theo khách du lịch vào bên trong, có rất nhiều người bên trong danh lam thắng cảnh, đông nghịt, mỗi người tự tập hợp lại thành nhóm. Sau khi đi vào bên trong cô mới phát hiện, nhiệt độ đã giảm nhanh chóng, gió lạnh xuyên vào cổ tay và cổ áo, không tránh khỏi co rút lại.
Lâm Vi Hạ nghe theo chỉ dẫn của tình nguyện viên, ngồi trên chuyến tàu màu xanh lá tham quan suốt dọc đường, hai bên cửa sổ là hồ nước vô tận, ánh lên màu trắng bạc, giống phần bụng của con cá, điều thần kỳ là rõ ràng thời tiết đang âm dưới 10 độ C, vậy mà mặt hồ không có kết băng.
Con tàu nhỏ màu xanh lá lắc lư dọc theo đường ray, phong cảnh bên ngoài bị ao hồ cắt thành hai hàng rime kết băng cao lớn.
Giống cây thông noel.
Bầu trời và trái đất dường như được kết thành một mảng tuyết trắng tinh khiết.
Khi con tàu đến điểm dừng chân thứ ba cũng chính là trạm sương băng, Lâm Vi Hạ xuống xe, cô lấy di động ra gọi điện cho Môn Tử, mới phát hiện lượng pin trong điện thoại trống rỗng, chỉ còn 1%.
Tối hôm qua cô quên sạc pin điện thoại.
Trong lòng thầm cầu nguyện đợi cô gọi xong lại tắt nguồn, kết quả ngón tay cái vừa nhấn vào dãy số của Môn Tử, điện thoại hiện lên màn hình đen.
Ở bên khác, một nhóm người đến khu danh lam thắng cảnh có suối nước nóng nổi tiếng ở nơi đây, sau khi thanh toán tiền xong, nam nữ chia thành hai nhóm lần lượt đi vào khu vực suối nước nóng.
Hồ bơi suối nước nóng nằm ở dưới chân núi Ngân San, sương khói và cảnh tuyết ở phía xa bao quanh hồ bơi suối nước nóng, sau khi Môn Tử thay quần áo xong, một mặt phấn khởi bắt đầu ngâm mình trong suối nước nóng.
Các cô gái tụ tập lại với nhau thì có rất nhiều chuyện để nói, bọn họ thảo luận xem ai là người đẹp trai nhất trong số những chàng trai đồng hành trong chuyến du lịch lần này, có người còn mạnh dạn trực tiếp khởi xướng bỏ phiếu, muốn ngủ với ai một lần duy nhất.
Kết quả bỏ phiếu đồng loạt đều chọn Ban Thịnh.
Môn Tử nghe thấy cái tên này không nhịn được mà đảo mắt trắng, một mình cô dựa vào thành bể bơi, nhắm mắt ngâm mình trong suối nước nóng, hơi nóng không ngừng bốc lên, hấp cái cổ của cô thành một màu hồng nhạt.
Vừa nóng vừa dễ chịu.
Môn Tử ngâm mình một lúc lâu thì phát hiện Lâm Vi Hạ còn chưa đến, liền gửi tin nhắn cho cô.
15 phút sau, Môn Tử vươn tay lấy điện thoại ở bên cạnh, kiểm tr.a tin nhắn, phát hiện Lâm Vi Hạ không trả lời tin nhắn của mình, trực giác cảm thấy không đúng, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Giọng nữ công nghiệp vang lên : "Xin lỗi, điện thoại bạn gọi đã tắt máy――"
Lại gọi, vẫn như vậy.
"Kỳ lạ, sao Vi Hạ còn chưa đến?" Môn Tử lẩm bẩm.
Những nữ sinh khác đang nói về mẫu quần áo của mùa mới nhất, trong đó có một cô gái đang phàn nàn làn da của cô ấy bị dị ứng vào mùa đông rất nghiêm trọng, sau khi nghe thấy lời than phiền của Môn Tử thì nói :
"Có lẽ nào cậu ấy chưa dậy không?"
"Không đâu, bây giờ đã ba giờ chiều rồi," Môn Tử nhìn thời gian, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ngữ khí hoài nghi, "Điện thoại cũng không nhận, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Nghe thấy lời nói của Môn Tử, vẻ mặt của Thi Li thoáng qua một tia mất tự nhiên, cô ta ho khan một tiếng, cố tình bỏ qua đề tài của Môn Tử, nói : "Dị ứng thì tìm tớ này, tớ luôn dùng loại nước tinh chất, cậu muốn thử nó không."
"Được thôi, cậu gửi link qua cho tớ đi." Cô gái trả lời.
Những cô gái nói chuyện hí hửng cả ngày trời, điện thoại phát ra tiếng "ting", là thông báo đề xuất của cục khí tượng trên trang tin tức.
Cô gái vuốt ngực nói : "Sắp mưa lớn rồi? Trời đất, bên khu vực chèo thuyền còn có mưa đá, người ở bên đó thật xui xẻo, may mà chúng ta tắm suối nước nóng trong nhà, thoải mái."
"Đúng vậy." Thi Li tiếp lời cười mỉa mai, nhưng vẻ mặt lại khá chột dạ.
"Cơn mưa giông này còn rất lớn, khu vực của chúng ta sẽ không đóng cửa đâu nhỉ."
Càng về sau, Môn Tử phát hiện sắc mặt của Thi Li càng bất thường, cô ta cũng không nói chuyện nữa, sau khi cầm điện thoại xem tin tức được đề xuất của cục khí tượng, vẻ mặt lo sợ, có chút bất an.
Môn Tử bơi qua, Thi Li giật mình khi thấy có người xuất hiện ở trước mặt, cô ta giận dữ trừng mắt với Môn Tử.
"Thi Li, Lâm Vi Hạ đâu?" Môn Tử hỏi.
Vẻ mặt của Thi Li lúng túng, dùng tiếng ho để che đậy sự chột dạ của mình, đanh đá nói : "Làm sao tôi biết được, hai người không phải luôn rất thân hả? Sao đến hỏi tôi."
Ngữ khí của đối phương hiện lên sự chua ngoa và cay nghiệt, Môn Tử nghe vậy liền khẽ cười, không nói gì. Sau khi Thi Li dứt lời, người còn chưa phản ứng lại, đỉnh đầu bị một bóng người phủ lên, bàn tay ấn thẳng đầu của cô ta xuống hồ bơi nước nóng.
Hiện trường đột nhiên trở nên hỗn loạn, những người khác tiến lên khuyên can, nói Môn Tử buông tay ra. Trên mặt của Môn Tử nở một nụ cười quyến rũ, sau khi nghe thấy tiếng hét chật vật của Thi Li, Môn Tử không những không buông tay mà còn tăng thêm sức mạnh ở trong tay, âm thanh ùng ục phát ra từ hồ bơi nước nóng.
"Vi Hạ đi đâu rồi? Là mày giở trò đúng không?" Tay của Môn Tử siết chặt gáy của cô ta ấn xuống nước.
Thi Li uống một miệng nước nóng, miệng trở nên khó chịu, lỗ tai nặng trĩu, cô ta nghi ngờ bản thân sắp sặc nước ch.ết, bởi vì ghen tị và sợ hãi bản thân bị tàn phá nhan sắc, cuối cùng cũng khóc ra tiếng, âm thanh ngắt quãng sợ hãi nói :
"Cô ta đến khu chèo thuyền rồi, buổi sáng tao đã đổi tờ giấy mà mày để lại."
Nhân lúc Môn Tử choáng váng sức lực trong tay hơi buông lỏng, Thi Li cố gắng vùng vẫy thoát ra, cả người bơi đến hồ bơi ở bên cạnh hít thở sâu, không ngừng ho khan dẫn đến khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở yếu dần nói :
"Con mẹ nó tao muốn cảnh cáo."
Sắc mặt của Môn Tử tối sầm lại, không thèm suy nghĩ đứng dậy khỏi hồ bơi, cô lập tức tìm chiếc áo choàng tắm dày màu trắng để quấn bộ đồ bơi duy nhất trên người của mình, lại lôi Thi Li ra khỏi hồ bơi, ném cho cô ta chiếc áo choàng tắm.
Khuôn mặt của Môn Tử lạnh nhạt, áp giải cô ta ra ngoài, cả người Thi Li trông cực kỳ nhếch nhác, lớp trang điểm bị nhòe khắp mặt, eyeliner và mascara dính vào nhau rồi lem xuống bên dưới, điều khó chịu nhất là cô ta đã uống một bụng nước nóng, bây giờ cảm thấy ghê tởm đến mức buồn nôn.
Tay kia trực tiếp cầm điện thoại gọi cho Ban Thịnh, không lâu sau cuộc gọi được kết nối, truyền ra giọng nói trầm thấp :
"Alo."
"Cậu ra đây một lát." Môn Tử tức giận nói.
Hai cô gái đứng bên ngoài hồ bơi suối nước nóng đợi một lúc lâu, Ban Thịnh nhanh chóng xuất hiện, cậu mặc chiếc áo khoác gió màu đen, trong tay kẹp điếu thuốc, không nhanh không chậm đi về phía bọn họ, phía sau còn có Khâu Minh Hoa đi theo.
"Có chuyện gì?" Ban Thịnh hỏi.
Môn Tử khoanh tay liếc nhìn Thi Li đang bày ra khuôn mặt yếu ớt đẫm nước mắt, nói : "Cậu hỏi cô ta."
Ban Thịnh ngước mắt nhìn sang, Thi Li không dám tiếp nhận ánh mắt của cậu, cúi đầu, ngập ngừng : "Lâm Vi Hạ, bị tớ lừa đến khu chèo thuyền rồi."
"Dự báo thời tiết nói bên đó đang có mưa đá, hơn nữa hiện tại tôi không liên lạc được với cậu ấy." Môn Tử nói thêm một câu.
Bầu không khí xung quanh ngay lập tức trở nên yên tĩnh, trong lòng Thi Li cảm thấy chột dạ, vô thức ngẩng đầu lên giải thích : "Tớ chỉ là muốn giáo huấn cô ta một chút, nhưng không nghĩ đến sự việc sẽ thành ra như vậy――"
Sau khi đối diện với ánh mắt của Ban Thịnh, giọng nói của Thi Li càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng không nói ra được lời nào, cả người bất giác run rẩy.
Ban Thịnh cắn chặt răng hàm sau, sắc mặt tối sầm, cậu dập điếu thuốc trong tay, từ trên cao nhìn xuống Thi Li, lạnh giọng nói :
"Có phải tôi đã từng nói đừng đi theo tôi, đừng làm chuyện thấp kém, tôi không chọn cô."
Môn Tử ở bên cạnh nghe thấy vậy trong lòng liền sáng tỏ, nhìn Thi Li cảm thấy cô ta ngày càng trở nên đáng thương.
Thi Li cuối cùng cũng không kiềm chế được, hạ vai xuống, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng câu ra một nụ cười. Đúng vậy, kể từ khi cô vô tình tham gia cuộc vui của một người bạn, cô đã thích cậu, sau đó buông bỏ lòng tự trọng, vứt bỏ sự kiêu ngạo của bản thân, suốt ngày đuổi theo cậu.
Cái bật lửa, là Ban Thịnh đánh rơi trong một bữa tiệc, cô vô tình nhặt được bỏ vào túi của mình. Hình xăm cũng vậy, tối hôm đó cô đi theo vào phòng bao đụng phải Ban Thịnh đang tìm ví tiền, không tìm thấy cậu lại cởi áo khoác ra, lập tức rũ quần áo của mình, mượn ánh sáng mờ ảo Thi Li nhìn thấy hình xăm của cậu, nổi dậy lòng hư vinh liền đi ra ngoài nói những lời đó với bạn bè của mình.
Thi Li tạo ra những biểu hiện giả dối với Ban Thịnh ở trước mặt người khác, cậu không bao giờ vạch trần cô, bởi vì Ban Thịnh không quan tâm đến bất kỳ ai, chưa bao giờ đặt cô vào trong mắt. Nhưng Thi Li lại coi nó là ảo tưởng, cậu có phải cũng thích mình một chút không?
Sau này Thi Li có việc muốn tìm cậu giúp đỡ, Ban Thịnh nghe xong chỉ cho một câu :
"Thi Li, chúng ta đến bạn bè còn không được tính."
Đây là đang từ chối lời theo đuổi của cô, Thi Li cũng có kiêu ngạo của mình, sau đó cô đã không liên lạc với cậu trong một thời gian dài. Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, sau khi biết Ban Thịnh sẽ đi trượt tuyết, Thi Li là người đầu tiên không mời mà đến. Cô sợ nói ra sẽ bị Ban Thịnh đuổi đi, cho nên đã nói mình đi cùng với nam sinh khác.
Quả nhiên, cậu không nói gì cả.
Vài người cùng nhau đến khu trượt tuyết, trước khi lên xe, Ban Thịnh nghiêng đầu hất cằm với cô : "Cô ngồi cùng xe với Khâu Minh Hoa."
Thi Li cũng nén giận làm theo lời cậu nói.
Lúc quay về cậu một mình lên lầu tắm rửa cô cũng đi lên theo, nhưng Ban Thịnh xem cô như không tồn tại, cúi đầu xem điện thoại, vẻ mặt mệt mỏi, sau đó trực tiếp đóng cửa, còn khóa trái bên trong. Ban Thịnh ở trên lầu tắm rửa thay quần áo xong đi ra ngoài, Thi Li nghe thấy tiếng động liền đi ra theo.
Mọi người trêu chọc cô và Ban Thịnh, Thi Li thoáng thấy cậu muốn lên tiếng ngăn chặn, nhưng nhìn thấy Lâm Vi Hạ và Tưởng Hành cúi đầu nói chuyện với nhau ánh mắt của cậu lập tức thay đổi, không nói một câu nào.
Hai người bọn họ không chịu thua kém, đang so đo lẫn nhau.
Nếu đã biết giữa hai người đang có vấn đề, Thi Li không ngại chủ động gây ra mâu thuẫn, trút giận cũng tốt.
Tại sao phải làm như vậy, do sự ghen tị thúc đẩy, dựa vào đâu Lâm Vi Hạ không làm gì, ánh mắt của cậu chỉ ở trên người cô ấy.
Yêu phải Ban Thịnh, giống như là nếm thuốc độc hết lần này đến lần khác, hỷ nộ ái ố cũng chỉ có một mình cô.
Cậu từ trước đến nay luôn thoát khỏi những ràng buộc, là người thông suốt chẳng màng thế sự.
Trừ Lâm Vi Hạ, vừa chạm vào cô ấy, Ban Thịnh không còn là con quái vật không có cảm xúc và lý trí nữa.
Cảm xúc của Ban Thịnh chỉ cho Lâm Vi Hạ.
"Khâu Minh Hoa, đưa cô ta đến khu chèo thuyền, cô nương của tôi chịu lạnh bao nhiêu thì cô ta phải chịu bấy nhiêu, tăng gấp gôi." Ban Thịnh chậm rãi lên tiếng.
Ban Thịnh thu hồi ánh mắt trên người cô ta, xoay người rời khỏi, đi được vài bước nhớ ra điều gì, bật lửa nằm trong lòng bàn tay bị cậu bật ra âm thanh "tách tách", cười nhẹ một tiếng, lời nói khiến người khác không rét mà run :
"Đừng xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy, nếu cô còn muốn ở lại Bắc Kinh an toàn."
Sau khi Ban Thịnh rời đi, cả người Thi Li mất kiểm soát, lưng dựa vào tường từ từ trượt xuống vùi mặt vào đầu gối bật khóc.
Thi Li ngồi xổm ở đó khóc lớn, Môn Tử khoanh hai tay lạnh lùng nhìn cô ta, chợt nhớ ra điều gì, nhấc chân đá vào người Khâu Minh Hoa đang trông coi bên cạnh, hỏi : "Này, vậy anh trai của cậu cùng người đẹp chân dài là chuyện thế nào vậy?"
"Người đẹp chân dài gì?" Khâu Minh Hoa ngơ ngác.
Môn Tử nổi giận kể lại cho Khâu Minh Hoa nghe khoảng thời gian trước bên khu kỹ thuật của trường bị vỡ kính, Lâm Vi Hạ nhìn thấy Ban Thịnh ở cùng một cô gái khác.
Khâu Minh Hoa dựa theo mô tả của Môn Tử mà đối chiếu với từng người trong đầu, cau mày : "Tôi nhớ cô gái đó là bạn gái của Hoa Tử, cô ấy chỉ là giúp đỡ chuyển lời thôi. Trọng tâm là cá cược bóng đá, bạn trai của cô ấy phụ trách ván cá cược đó ở quán bar, mọi người đều muốn Ban gia đến. Đây không phải là điều tất nhiên hả? Ban gia có tiền lại ra tay hào phóng, ai mà chẳng muốn thắng tiền từ trong tay Ban gia."
"Ra vậy." Môn Tử gật đầu.
Môn Tử liếc nhìn Thi Li còn đang khóc lóc câu giờ không muốn đến khu chèo thuyền, xoay người đi vào khu suối nước nóng thay quần áo. Cô cũng không còn tâm trí ngâm mình nữa, có chút lo lắng cho sự an toàn của Lâm Vi Hạ.
......
Năm sáu giờ chiều, khi Ban Thịnh ôm Lâm Vi Hạ quay trở về homestay, Môn Tử đều giật mình.
Lâm Vi Hạ nằm trong lòng của nam sinh, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, hàng mi khép lại còn dính những hạt tuyết, đến môi cũng trắng bệch.
"Cậu ấy làm sao vậy?" Môn Tử khẩn trương hỏi.
"Lậm gió cả một ngày, lại dầm mưa, phát sốt rồi." Đôi mắt đen láy của Ban Thịnh khóa chặt người đang nằm trong lòng của mình, yết hầu lăn lộn, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng không thể diễn tả được.
Sắc mặt của Ban Thịnh nặng nề ôm Lâm Vi Hạ sải bước đi lên lầu, Môn Tử vô cùng lo lắng cũng muốn đi lên theo, nhưng bị nam sinh khác kéo lại.
"Cậu kéo tôi làm gì?" Môn Tử hỏi.
Nam sinh là bạn của Ban Thịnh, nói : "Chúng ta đừng làm phiền bọn họ, nhân cơ hội lần này, hy vọng bọn họ tháo gỡ nút thắt đi."
Ban Thịnh đo nhiệt độ cho Lâm Vi Hạ xong, cậu lại đút cô uống thuốc, sau đó không để ai đến làm phiền cô. Mọi người quay trở về rất muộn mới biết được việc này, sau khi hỏi thăm xác nhận Lâm Vi Hạ không sao mới yên tâm ngồi trong phòng khách.
Thế là bọn họ nhìn thấy Ban Thịnh từ một người không quản sống ch.ết của người khác, cực kỳ lười biếng lại luôn túc trực bên cạnh Lâm Vi Hạ, sau đó đích thân lái xe đến siêu thị mua nguyên liệu trở về, ở trong bếp hầm canh cho Lâm Vi Hạ.
Trước đây Môn Tử đã nghe Khâu Minh Hoa nói kỹ năng hầm canh của Ban Thịnh là độc nhất vô nhị, quen biết cậu ta nhiều năm như vậy rồi chưa bao giờ thấy cậu ta từng hầm canh cho ai uống.
Cô vô thức nhìn vào bếp, cách một lớp kính trong suốt, cô nhìn thấy bờ vai rộng và cái gáy của nam sinh cong thành hình vòng cung khi hơi khom người kiểm tr.a xem canh đã có muối chưa. Khoảnh khắc đó, cô chợt hiểu ra――
Thích một người chính là liên tục phá vỡ nguyên tắc của bản thân, hy sinh mọi thứ vì đối phương.
Ở trong giấc mơ, dường như có một con mãnh thú không ngừng đuổi theo cô, Lâm Vi Hạ cố gắng hết sức chạy về phía trước, cuối cùng bị trượt chân, rơi xuống vực sâu thẳm. Khi Lâm Vi Hạ thức dậy vào nửa đêm, cô mở to mắt ho khan, cả người toát mồ hôi lạnh.
Phát hiện bản thân đang ở trong phòng của người lạ.
Khăn trải giường màu xám, bên cạnh bàn có một cái gạt tàn, bên trong chất đầy đầu thuốc lá vụn vặt, gối và ga trải giường đều toát lên hơi thở của đàn ông.
Lâm Vi Hạ giật mình, loay hoay ngồi dậy, bật ngọn đèn trên đầu giường, nhìn thấy chiếc bật lửa bạc có khắc chữ Ban nằm trên bàn, cô liền thở phào.
Cô sờ trán của mình, vẫn còn hơi nóng, cổ họng cực kỳ khô khốc, muốn uống nước. Lâm Vi Hạ với tay lấy nước ở đầu giường, kết quả phát hiện nước đã lạnh ngắt.
Muốn uống nước nóng, thế là cô chật vật bước xuống giường, Lâm Vi Hạ cầm ly nước, đi ra ngoài với bước chân có chút phù phiếm, đầu óc của cô nặng trĩu, khi đứng ở hành lang liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở sân thượng cách đó không xa.
Xung quanh tĩnh mịch, một mảng tối đen, mọi người đều đã say giấc. Đêm khuya, Ban Thịnh đưa điện thoại dán vào bên tai, đường viền cổ thon dài, cả người lười biếng dựa vào lan can, bóng lưng của cậu khoác lên hơi thở nặng nề, điếu thuốc được kẹp hờ hững giữa các ngón tay, ngọn lửa đỏ tươi lờ mờ trong bóng tối.
Xung quanh quá mức yên tĩnh, Lâm Vi Hạ nghe thấy giọng nói của người đang gọi điện cho Ban Thịnh, hình như là Lý Sanh Nhiên.
Bọn họ đang cãi nhau.
Ngữ khí của Lý Sanh Nhiên sắc bén, từng bước dồn ép, dường như muốn xé toạc chiếc mặt nạ cà lơ phất phơ của Ban Thịnh.
Nhưng cho dù cô ta có nói thế nào, ngữ khí có khắc nghiệt ra sao, Ban Thịnh vẫn là bộ dạng thành thục phòng thủ.
Thay vì nói như vậy, chi bằng nói Ban Thịnh đang có thái độ bất cần.
"Anh lại đang sống vất vưởng ở bên ngoài?" Lý Sanh Nhiên chất vấn cậu.
"Tái khám chưa?" Lý Sanh Nhiên mất kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
"Quên rồi." Ban Thịnh nhàn hạ đáp.
Không khí im lặng, đầu dây bên kia dường như không có tiếng động. Lâm Vi Hạ đứng ở phía sau cầm ly nước yên lặng lắng nghe.
Giây tiếp theo, giọng nói mắc chứng cuồng loạn của Lý Sanh Nhiên chui vào loa nghe, xen lẫn sự căm phẫn và thất vọng :
"Ban Thịnh, anh tệ như vậy là cho ai xem?"
Ban Thịnh cười hừ một tiếng, đang muốn trả lời, phía sau vang lên tiếng "xoảng" đập xuống đất.
Ban Thịnh quay đầu, khuỷu tay chống ngược trên lan can, ánh mắt nhanh chóng tóm lấy Lâm Vi Hạ đang đứng ở phía sau.
Ánh mắt của Lâm Vi Hạ căng thẳng, cô như thể rất sợ gặp phải Ban Thịnh, đến ly nước còn quên nhặt lên, vội vàng trở về phòng của mình. Lý Sanh Nhiên còn đang càm ràm ở loa bên kia, Ban Thịnh có chút cáu kỉnh trực tiếp nhấn tắt cuộc gọi, sải bước về phía cô.
Lâm Vi Hạ quay trở về phòng, tìm thấy áo khoác của mình ở trên giường, cô hấp tấp mặc vào. Ban Thịnh xông vào bên trong, dáng người cao lớn đứng ở trước mặt cô, nắm lấy cánh tay của cô, ánh mắt khóa chặt người cô :
"Cậu muốn đi đâu?"
"Tôi muốn quay về." Lâm Vi Hạ mặc áo khoác xong muốn bước đi.
Ban Thịnh chặn cô lại, cậu ôm người từ phía trước, đặt tay lên eo của Lâm Vi Hạ, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào da thịt mềm mại bên tai trái của cô, yết hầu di chuyển, hỏi cô : "Cậu nghe thấy cái gì rồi?"
"Không biết, không nghe rõ, nhưng tôi cũng không muốn biết cậu đã xảy ra chuyện gì trong hai năm qua, cậu luôn như vậy." Lâm Vi Hạ đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh, hơi thở yếu ớt.
Lâm Vi Hạ cúi đầu cạy mở bàn tay đang đặt trên eo cô, Ban Thịnh không chịu buông ra, cô không đấu lại sức lực của cậu, cảm giác mệt mỏi ập đến, giọng nói vô thức mang theo tiếng khóc :
"Tôi muốn quay về, tôi một chút cũng không muốn......không muốn ở cùng một chỗ với cậu."
Lâm Vi Hạ vốn dĩ muốn dùng ngữ khí bình thản để nói ra lời này, nhưng không biết tại sao, có thể là bởi vì bị bệnh, cơ thể khó chịu rất lợi hại, cũng có thể là trong khoảng thời gian này tích tụ quá nhiều cảm xúc, hết lần này đến lần khác bị đẩy ra, không dễ gì đến nơi này để khuây khỏa, kết quả bị người khác chỉnh, còn phải ở bên ngoài chịu lạnh cả một ngày.
Nỗi ấm ức, mệt mỏi, khó chịu chất đống, cuối cùng cũng bùng phát, vành mắt của Lâm Vi Hạ đỏ hoe, bắt đầu rơi nước mắt, từ im lặng khóc đến không ngừng bật ra tiếng khóc thút thít.
Khuôn mặt lạnh lùng đối diện với ánh mắt của cô, môi của Ban Thịnh di chuyển qua, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, sau đó nuốt xuống toàn bộ, động tác thành kính.
"Chuyện mà cậu muốn biết, có thể cho tôi một chút thời gian được không." Ban Thịnh nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt đấu tranh.
Tay của Ban Thịnh xoa cái cổ trắng ngần của cô, không nặng không nhẹ mà vuốt ve nó, vừa hôn cô vừa nghiêm túc nói :
"Lần trước ở núi Cửu Già, xin lỗi, là tôi khốn nạn."
Lần trước vứt cô một mình trên núi Cửu Già, lần này lại bởi vì Thi Li, cô phải lậm gió lạnh cả một ngày. Nước mắt của Lâm Vi Hạ như cầm lấy trái tim của cậu ngâm vào nước sôi, liên tục co rút, sau đó sinh đau.
Trò chơi đại mạo hiểm hôm qua, Ban Thịnh rõ ràng nói rằng chỉ hôn người con gái duy nhất là cô, nhưng cậu trời sinh đã giống một tay cao thủ trên phương diện này, động tác điêu luyện, rất biết trấn an người khác, khi đầu lưỡi quấn lấy nhau, cậu đưa tay lên đỡ đầu của Lâm Vi Hạ, để cô có tư thế hôn thoải mái, ngón tay kia không ngừng vuốt ve cằm của cô.
Lâm Vi Hạ bị hôn đến mức chóng mặt, cô ngồi trên giường, ngẩng đầu lên, đầu lưỡi bị ʍút̼ đến tê dại, cả người run rẩy, tia sáng vụt qua, lại nhớ đến vết đỏ trên xương quai xanh của Ban Thịnh.
Có phải là Thi Li hôn không.
Lý trí quay về, Lâm Vi Hạ đột ngột đẩy cậu ra, thở hổn hển, đôi mắt sáng long lanh còn đọng những giọt nước mắt, bắt đầu chùi miệng bị cậu chạm qua : "Mẹ nó đây không phải là bị người khác người hôn qua hả."
Cô chỉ vết đỏ ở xương quai xanh của cậu.
Ban Thịnh sững một giây, đây là lần đầu tiên cậu thấy Lâm Vi Hạ chửi thề, đối diện với đôi mắt kháng cự của cô cậu khẽ thở dài, từ từ xé miếng băng dán trên xương quai xanh.
Bên trên có ba chiếc xỏ khuyên, màu sắc và vị trí giống hệt của Lâm Vi Hạ.
"Đây là cái gì?" Lâm Vi Hạ ngơ ngác hỏi.
"Xỏ khuyên đôi," Đôi mắt đen láy của Ban Thịnh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi lên tiếng, "Còn có thể là gì?"
"Sau này Thi Li sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, tôi và cô ta chưa từng có gì với nhau."
Cậu chưa bao giờ quên, năm lớp 12 ấy, hai người ở trên núi Ngân Dã lập ra ước định.
Cô rốt cuộc đã đợi bao lâu?
Lâm Vi Hạ hít sâu một hơi, cảm thấy có một loại cảm giác bầu trời cuối cùng cũng sáng, bụi đã lắng. Nước mắt không ngừng rơi xuống trên má cô, cô giơ tay muốn lau đi, nhưng lại bị một bàn tay khác bắt lấy, Ban Thịnh cúi người, ɭϊếʍƈ sạch sẽ những giọt nước mắt trên má cô.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, sau đó bị tắt lịm. Lâm Vi Hạ nằm trên giường, Ban Thịnh phủ trên người cô, một đường hôn xuống.
Mỗi lần Ban Thịnh hỏi cô, sẽ cắn môi cô một lần, lông mi ẩm ướt, hô hấp dần trở nên nặng nề :
"Ghét bỏ anh?"
Lại cắn một cần, hỏi : "Còn chửi thề?"
Nhịp tim của Lâm Vi Hạ đập nhanh không thể kiểm soát được, thân thể cứng đờ, ngón tay mảnh khảnh bị ngón tay thon dài đan mười ngón vào nhau, áp sang một bên, không thể động đậy được.
Cô cảm giác được cúc áo của chiếc áo len dệt kim trên ngực bị Ban Thịnh dùng miệng mở ra, cả một vùng ngực lộ ra bên ngoài không khí, có chút lạnh, khiến cô không khỏi co rút lại.
Hai tay của Lâm Vi Hạ đặt trên cổ của cậu, Ban Thịnh nằm sấp trên người cô, cổ họng phát khàn :
"Bảo bảo, giúp một việc."
"Việc gì?" Lâm Vi Hạ mờ mịt hỏi.
"Giúp anh cởi áo." Yết hầu của Ban Thịnh chuyển động.
Trong phòng một mảng tối om, ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ hắt qua khe hở, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu, nhưng có thể nhìn thấy đường nét đại khái. Ban Thịnh chỉ mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, cậu rõ ràng có thể tự mình cởi, nhưng ép buộc Lâm Vi Hạ phải động tay giúp cậu.
Lâm Vi Hạ lắc đầu, nhắm mắt lại.
Ban Thịnh cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô, Lâm Vi Hạ cảm thấy miệng của cậu mang theo thế tấn công bá đạo, cô không thể không mở miệng, hàm răng, cổ họng bị quét qua một vòng dày đặc.
Lâm Vi Hạ không khỏi cong thắt lưng, cô cảm thấy toàn thân nóng ran, một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ đáy lòng, lại lờ mờ sợ hãi.
Ban Thịnh hôn cô đến mức khóe mắt đỏ hoe, người khó chịu ngược lại là cậu, đưa tay lên vuốt ve mái tóc trên khuôn mặt xinh đẹp, khàn tiếng dỗ dành :
"Hạ Hạ, em ngoan một chút."
Lâm Vi Hạ cảm giác Ban Thịnh kéo lấy cánh tay của mình, cô thuận thế ngồi dậy, hơi thở từ lồng ngực rộng lớn của nam sinh thiêu đốt cả cơ thể cô.
Cô quay mặt đi, bàn tay di chuyển xuống vạt áo của cậu, tay kia cố gắng nắm lấy vạt áo bên kia, kết quả vô tình chạm vào một chỗ.
Chạm vào thứ lẽ ra không nên chạm vào.
Tay giống như chạm phải bàn là, cứng lại nóng cô lập tức co rút về. Lâm Vi Hạ quỳ trước mặt cậu, thấp hơn cậu một cái đầu, cằm của cô bị một bàn tay lạnh buốt nắm lấy.
Hơi thở của cậu phả vào mặt, bên tai của cô, ngứa râm ran, cười hừ một tiếng :
"Sờ đi đâu vậy?"
Lâm Vi Hạ hoàn toàn sợ hãi, đẩy tay cậu ra, túm lấy chăn bông ở bên cạnh xoay người đi ngủ, trùm kín cả người.
Nhưng Ban Thịnh không bỏ qua, cả người lại phủ lên người cô, Lâm Vi Hạ không thể chịu đựng được, buộc phải nắm lấy cánh tay cậu, chạm vào làn da gồ ghề, dường như đó là vết sẹo, thân thể chìm trong bóng tối cô không nhìn thấy rõ, chỉ có thể hỏi :
"Vết thương trên tay của cậu làm sao mà có?"
Trả lời Lâm Vi Hạ là nụ hôn ẩm ướt, lỗ tai của cô rất nhạy cảm, suy nghĩ của cô nhanh chóng bị xua tan, câu hỏi khi nãy cũng bị Ban Thịnh cố tình dùng hành động cho qua.
Cô bị cậu làm đến mức toàn thân run lên, như thể bị ném xuống biển, thiếu oxy, mồ hôi của hai người hòa vào nhau, hô hấp càng thêm nặng nề.
Mái tóc dài của cô gái và cánh tay mạnh mẽ của chàng trai dính liền vào nhau, hai người dần ẩn thành một hàng.
Lâm Vi Hạ chưa bao giờ nóng như vậy, cơn sốt của cô vẫn chưa hoàn toàn giảm xuống, ý thức trở nên mơ hồ, mọi thứ ở trước mặt đầy màu sắc.
Căng thẳng lại sợ hãi.
Ban Thịnh đột nhiên dừng lại nằm xuống bên cạnh Lâm Vi Hạ, hít thở bên gáy cô, cảm xúc trong con ngươi không thể áp xuống, cố hết sức kiềm chế, khàn giọng cười :
"Vẫn là không nên bắt nạt Hạ Hạ của chúng ta nữa."
Không thể luôn giậu đổ bìm leo.
_______________