Chương 89: Tái tạo

Sau khi nói chuyện rõ ràng với Tưởng Hành, cậu ta lại không làm phiền Lâm Vi Hạ nữa, hai người lại trở thành mối quan hệ đồng nghiệp.


Ở Phổ Dương làm việc không bao lâu, Lâm Vi Hạ được cử đến Thượng Hải công tác, trong chuyến đi còn có hai vị đồng nghiệp lớn tuổi, họ đã chăm sóc cô rất chu đáo trên đường đi, chuyến công tác khá thuận lợi suôn sẻ.


Sau khi đến Thượng Hải, bọn họ tiến hành đi gặp đối tác trước, sau đó cùng nhau mở một cuộc họp dài lại khô khan, phương hướng thảo luận nghiên cứu chủ yếu là một số dữ liệu hỗ trợ và thử nghiệm lâm sàng liên quan đến việc sử dụng phương pháp châm cứu bằng điện ở bệnh nhân có tâm lý trầm cảm.


Sau khi họp xong, đối tác mời họ ăn tối tại một nhà hàng năm sao ở ven sông Thượng Hải, quá trình diễn ra khá vui vẻ, kết thúc xong một ngày làm việc mọi người quay trở về khách sạn, Lâm Vi Hạ sau khi tắm rửa xong mệt mỏi ngã xuống giường.


Đi đường mệt nhọc vất vả, lại họp cả một ngày dài, Lâm Vi Hạ cực kỳ mệt mỏi, mí mắt buồn ngủ nhắm lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi, màn hình điện thoại cầm trong tay sáng lên vài lần, hiển thị Ban Thịnh gọi đến.
Cô cuối cùng cũng không nhận.


Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lâm Vi Hạ thức dậy, trong lúc cô đang đứng trước bồn rửa mặt đánh răng, đồng nghiệp ở bên ngoài gọi cô: “Vi Hạ, em có điện thoại.”
“Đến đây.”


available on google playdownload on app store


Lâm Vi Hạ nhổ bọt kem đánh răng trong miệng, lại lấy một ít nước ở vòi nước súc miệng, đặt ly thủy tinh xuống bước ra ngoài.


Cầm điện thoại ở bên cạnh gối lên, là cô nhỏ gọi đến, Lâm Vi Hạ nhấn nghe máy, giây tiếp theo, giọng nói lanh lảnh của cô nhỏ chui qua loa nghe: “Ây da, cô gọi con nửa ngày, sao bây giờ mới nghe máy?”
“Lúc nãy đang đánh răng, cô nhỏ.” Lâm Vi Hạ đáp.


“Ồ, hôm nay là sinh nhật của con phải không, cô phát hồng bao cho con rồi, nhớ phải nhận lấy, sau khi tan làm thì đi ăn một bữa thật ngon với đồng nghiệp nhé.” Cô nhỏ hét cổ họng lên ở đầu dây bên kia.
Hôm nay là sinh nhật của cô, 25 tháng 4, một tuần trước Lâm Vi Hạ vẫn ghi nhớ, thẳng đến hôm nay lại quên mất.


Lâm Vi Hạ đưa điện thoại đến trước mặt cô, mở wechat, cô nhỏ còn thật phát hồng bao cho cô, khóe môi nhàn nhạt cong lên:
“Cảm ơn cô nhỏ.”
Thật khó để cô nhỏ nhớ sinh nhật năm nay của cô.


Lâm Vi Hạ ngồi bên giường nói chuyện với cô nhỏ một lúc về chuyện gia đình rồi cúp máy. Chị Thụy đồng nghiệp đang dặm phấn trên mặt, cười nói: “Hôm nay sinh nhật của em hả, sinh nhật vui vẻ.”


“Cảm ơn chị,” Lâm Vi Hạ nhớ ra điều gì, nói với chị ấy, “Chị Thụy, hôm nay chị không bận việc gì đúng không, chi bằng sau khi tan làm em mời chị đến bến cảng ăn cơm? Đúng lúc em nhìn thấy trên mạng có một nhà hàng rất nổi tiếng.”


Chị Thủy đậy hộp phấn lại, khi cười lên có hai đường vân nhỏ dịu dàng ở khóe mắt: “Được thôi, nhờ có sinh nhật của em mà chị được thơm lây.”


Buổi sáng Lâm Vi Hạ và mọi người đến từng bệnh viện tâm thần và tiến hành nghiên cứu, đi bộ cả buổi sáng, trên gót chân xuất hiện những vết rộp máu nhỏ. 
Trong lúc nghỉ ngơi, một vài đồng nghiệp đi lên sân thượng của tòa nhà bắt đầu hút thuốc.


Đôi môi đỏ mọng của nữ sĩ ngậm điếu thuốc, Lâm Vi Hạ thuần thục bật lửa, châm lửa, rồi đưa bật lửa cho đồng nghiệp ở bên cạnh, làn khói quấn quanh người cô, càng hiện rõ khí chất thanh lạnh lờ mờ.


Lâm Vi Hạ tìm một hòn đá ngồi xuống, tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải lấy điện thoại ra gọi vào dãy số của Ban Thịnh.


Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu mới được kết nối, Ban Thịnh dường như đang ở trong một môi trường huyên náo, âm thanh ở đầu dây bên kia ồn ào, giọng nói lạnh lẽo giống như viên đá ở trong ly thủy tinh:
“Alo.”
“Là em.” Lâm Vi Hạ vô thức đáp.


Ban Thịnh không tập trung cười một cái, yết hầu chuyển động, hỏi:
“Đang làm gì vậy?”


Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đang kẹp điếu thuốc, tàn thuốc khẽ đốt cháy, không biết tại sao, Lâm Vi Hạ có chút chột dạ, dụi tàn thuốc đang cháy lên phiến đá, những đốm lửa nhỏ phát ra một tiếng “rít” lặng lẽ dập tắt, tiếp lời:
“Đang nghỉ ngơi.”


“Hôm nay anh không gọi điện cho em.” Lâm Vi Hạ lên án.
Ban Thịnh cười một tiếng, giọng nói trầm thấp xuôi theo dòng điện không đều rung lên bên tai:
“Tự mình lục lại xem, điện thoại của em hôm qua có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ?”
Cô một cuộc đều không nhận.


Nói đến việc này Lâm Vi Hạ liền ngượng ngùng, hôm nay là sinh nhật của cô, không biết Ban Thịnh còn nhớ hay không, thế là mở miệng hỏi:
“Nói với anh việc này, hôm nay là——”
Đầu dây bên kia hình như có người gọi cậu, Ban Thịnh thờ ơ đáp một tiếng, chậm rãi lên tiếng:


“Có chút việc, cúp máy trước.”
Một lúc sau, điện thoại truyền đến tiếng bíp bíp, chặn ba chữ “sinh nhật em” lại, trái tim chùng xuống.


Lâm Vi Hạ gọi cuộc gọi này chỉ là muốn Ban Thịnh nói một câu sinh nhật vui vẻ, cậu dường như không nhớ sinh nhật của cô rồi. Không nhớ thì thôi vậy, cô muốn thỉnh cầu cậu nói một câu sinh nhật vui vẻ cũng vội vàng cúp máy.


Đồng nghiệp vừa vặn kêu Lâm Vi Hạ đi xuống, định thần lại, lấy khăn giấy từ trong túi ra nhặt tàn thuốc trên mặt đất, khi đi xuống lầu thì vò thành một cục vứt vào thùng rác.


Sau khi bận rộn cả một ngày, Lâm Vi Hạ gọi đến nhà hàng trên bến cảng để lấy số. Màn đêm trôi nổi, sự phồn hoa và kiêu ngạo của thành phố Thượng Hải sáng lấp lánh trong ánh đèn neon, gió đêm còn mát hơn ban ngày rất nhiều.


Lâm Vi Hạ và chị Thủy đi ra khỏi trung tâm tư vấn, định vẫy tay bắt taxi, điện thoại của chị Thủy phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn ding ding, sau khi bấm vào xem thì liền áy náy nói với cô:


“Tiểu Hạ, xin lỗi em nha, chồng của chị đang đi công tác ở thành phố bên cạnh, công việc của anh ấy kết thúc sớm hơn nên đang ngồi tàu hỏa qua đây, chị phải đi đón anh ấy. Sinh nhật vui vẻ!”
Lâm Vi Hạ nhướng khóe miệng: “Không sao đâu, trên đường chú ý an toàn, chị Thủy.”


Người sau khi rời đi, Lâm Vi Hạ đứng trên con đường lớn không biết phải đi đâu, lấy điện thoại ra hủy đặt chỗ ở nhà hàng. Lâm Vi Hạ đi bộ trên đường, dòng xe tấp nập, người đi đường không ngừng lướt qua cô, vô cùng náo nhiệt.


Có chút cô đơn không thể giải thích được, cảm giác rất kỳ lạ, có lẽ bởi vì hôm nay là sinh nhật của mình.
Cô buồn chán đi bộ trên con đường Phúc An, nhìn thấy một tiệm bán kem lạnh, Lâm Vi Hạ lập tức mua một hộp kem vị chanh. Vì muốn trả thù mà chọn hộp kem lạnh nhất trong tủ đá.


Dù sao bây giờ cậu cũng không ở bên cạnh, cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.


Lâm Vi Hạ ôm hộp kem vừa ăn vừa băng qua đường, cô dọc theo con đường nhìn thấy một cặp đôi trẻ đi ngang qua từ phía đối diện, nam sinh cởi chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu của nữ sinh, còn cố ý ấn sát xuống, để nữ sinh không nhìn thấy, nữ sinh tức giận đuổi theo đánh cậu ấy.


Lâm Vi Hạ bỗng cảm thấy miếng kem trong miệng không còn mùi vị gì.
Đột nhiên rất nhớ Ban Thịnh.
Nếu như cậu ở đây thì tốt rồi.
Nhưng Lâm Vi Hạ không muốn chủ động gọi điện cho cậu, đến sinh nhật của cô cậu đều không nhớ.


Lâm Vi Hạ âm thầm chán nản bước về phía trước, đi đến quảng trường Kinh Bách phồn thịnh nhất ở Thượng Hải.


Lâm Vi Hạ vừa vặn đang ở ngã tư giữa đoạn đường, trung tâm mua sắm có treo một màn hình LED cực lớn ở bên trên, đang chiếu phim tài liệu về loài bướm, giống y như thật lại động người, như thể nó sắp tung cánh bay ra khỏi màn hình.


Bởi vì không có việc gì làm Lâm Vi Hạ ngừng bước chân lại, chăm chú xem màn hình LED, phía sau liên tục có người qua đường lướt qua.
Đột nhiên, “bộp” một tiếng, màn hình LED chuyển sang màu đen, thế này ngược lại thu hút sự chú ý của người qua đường, bọn họ dừng chân ngẩng đầu lên quan sát.


Không đến 30 giây, màn hình LED được bật sáng trở lại, xuất hiện trong tầm mắt là một khán phòng trống trải, xung quanh tối đen như mực, dưới khán đài không có một bóng người.


“Bộp” một tiếng chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, ống kính từ từ phóng to, một chàng trai có cái cổ thẳng tắp dáng người lại rất cao ôm cây đàn guitar xuất hiện, hơi khom người, sống lưng nhô lên rõ rệt.
Trái tim co thắt.


Ban Thịnh mặc quần áo quần đen ngồi trên bậc thềm trống trải, một chân thản nhiên giẫm trên bậc thềm, chân dài còn lại nâng lên trên. Cậu đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chỉ để lộ một nửa khuôn mặt nhẵn nhụi và ác liệt, tùy ý lại thản nhiên.


Cậu không có ý nhìn vào ống kính, thậm chí còn nhìn nghiêng về phía máy quay, rất phù hợp với tác phong của cậu, lạnh lùng, kiêu ngạo, không đặt người khác vào trong mắt.


Ban Thịnh cắn miếng gảy đàn guitar, quai hàm gọn gàng hướng xuống dưới, cổ họng lộ ra sự dục vọng lãnh cảm, đưa tay lật mở cầm phổ ở trước mặt.
Ban Thịnh không nhìn vào ống kính, giơ tay gảy cây đàn guitar, chậm rãi lên tiếng:


“Một bài hát dành tặng cho người con gái tôi thích,《Bướm đuôi én》, hôm nay là sinh nhật của cô ấy.”
Những ngón tay thon dài và có đốt xương rõ rệt gảy cây đàn, vang lên một trận âm thanh nhẹ nhàng, sau đó từ từ hạ thấp, như một bức tư tỏ tình đến từ bóng tối.


Yết hầu của Ban Thịnh chậm rãi chuyển động, âm thanh của cậu thản nhiên lại hiện lên ý tứ thu hút, tiếng ngâm nga êm tai, hát:
Khi anh ngã từ trên cao
Dáng vẻ của thế giới bị đảo ngược.
Anh vẫn quỳ phía dưới chân em.
Khi màn đêm nuốt chửng con ngươi,
Anh bị mắc kẹt trong đáy biển vô tận.


Xin hãy để anh làm tù nhân trung thành của em.
Ban thưởng cho anh nụ hôn nhân từ của em
Ban thưởng cho anh hương thơm vô tình từ em
Ban thưởng cho anh những lời nói mớ ban ngày của em


Hộp kem Lâm Vi Hạ cầm trong tay lách cách một tiếng tan chảy ở bên trong, biến thành một vũng nước. Tiếng hát của cậu ảnh hưởng đến hô hấp của cô, tuy nhiên một giây tiếp theo, giọng hát ngân nga trầm thấp của cô xuất hiện trong bài hát, trái tim đập kịch liệt.
Lalalalalala~ ~
I have a hidden star


Đó là giai điệu mà Lâm Vi Hạ tự ngâm nga tự hát khi ở nhà, một hai câu tiếng anh mà cô vô tình ngâm nga, thế mà được Ban Thịnh ghi âm lại, còn đưa vào bài hát của cậu.


Trái tim đập thình thịch, Lâm Vi Hạ ngơ ngẩn nhìn chàng trai ở trên màn hình lớn, dường như có hàng ngàn con chim bồ câu trắng vỗ cánh lao ra khỏi lồng ngực.
Ban Thịnh tiếp tục gảy dây đàn, hát một cách tôn thờ:
Khi con bướm đuôi én đậu vào lòng bàn tay


Em đã tái tạo lại cái ch.ết của anh vào ngày hôm qua.
Cho em hơi thở của anh
Cho em ý chí của anh
Cho em tự do của anh
Trái tim của anh là như vậy
Chỉ có một Hạ.


Người qua đường đứng vây xem một lúc một đông, có người sôi nổi cảm thán món quà sinh nhật này thật dụng tâm, cũng có người cảm thán chàng trai này trông thật đẹp trai lại còn hát hay.


“Bài hát này có lẽ là anh ấy tự sáng tác nhỉ, hình như tao chưa nghe qua bao giờ, thật hay, tao mà là bạn gái của anh ấy thì tao hạnh phúc ch.ết đi được.” Có người xem cảm thán.
“Thật sự rất hay, mẹ kiếp, tại sao tao lại khóc chứ.” 


“Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chàng trai kia hát rất cảm động.” 
Sau khi bài hát kết thúc, Ban Thịnh vẫn nghiêng đầu về phía ống kính, một lúc sau, cậu cuối cùng cũng quay đầu lại, nhớ đến điều gì, nghiêm túc nhìn vào ống kính, giọng nói trầm thấp rất bắt tai:


“Lâm Vi Hạ, cảm ơn em đã yêu anh.”
“Sinh nhật vui vẻ, Hạ.”
Mà cô gái ở trong miệng chàng trai đang đứng trên đường cầm hộp kem sắp tan chảy, cô bị đám đông chen chúc, đầu mũi đỏ ửng, đôi mắt màu hổ phách ươn ướt, ngạc nhiên lại cảm động.
Cậu thế mà viết một bài hát cho cô.


Điện thoại trong túi phát ra âm thanh bíp bíp, Lâm Vi Hạ lấy ra nhấn nghe máy, nói:
“Alo.”
Tiếng hít thở của chàng trai ở đầu dây bên kia câu lấy tâm trạng của cô, hỏi: “Thích không? Quà sinh nhật.”
“Thích, nếu như anh ở đây thì tốt rồi.” Lâm Vi Hạ sụt sịt mũi.


Sớm biết cô đã không nhận chuyến công tác này.
“Em quay đầu lại.” Ban Thịnh mở miệng ở bên kia.


Lâm Vi Hạ bỗng nhiên ngoảnh đầu, đứng từ xa nhìn qua, Ban Thịnh lưu manh ngạo nghễ đứng ở đó, cao hơn cả đám đông một cái đầu, cậu đội mũ lưỡi trai, sống mũi cao thẳng, hình xăm trên xương quai xanh hiện rõ, một tay cầm điện thoại đưa lên bên tai, tay còn lại cầm bánh kem cherry.


Bề ngoài của hàng trai huênh hoang lại khiến mọi người chú ý, những người qua đường không ngừng nhìn về phía Ban Thịnh, trong mắt của cậu chỉ có cô.
Cậu đã đứng sau lưng cô từ rất lâu.
Phía sau liên tục có người đi bộ, xe cộ lướt ngang qua sau lưng bọn họ, đèn neon nhấp nháy dừng lại ở khung cảnh này.


Lâm Vi Hạ cầm hộp kem chạy lon ton đến trước mặt cậu, ngại ngùng sờ mũi, thấp giọng hỏi:
“Bài hát này anh đã chuẩn bị từ khi nào vậy?”
“Ba tháng trước.” Ban Thịnh đáp.
“Buổi trưa khi đang gọi điện anh đang ở đâu?” Lâm Vi Hạ tiếp tục hỏi.


“Sân bay,” Ban Thịnh cười hừ một tiếng, đưa tay nhéo mũi cô, nhìn thấy hộp kem trong tay cô, sắc mặt có chút nặng nề, “Lại ăn?”
“Sai rồi sai rồi.” Lâm Vi Hạ lập tức xin tha thứ.


Cuối cùng Ban Thịnh đưa Lâm Vi Hạ đến bờ sông, hai người ngồi trên bãi biển, phía xa xa có đốt pháo hoa rực rỡ, sặc sỡ nhiều màu sắc, như thể cũng đang đón mừng sinh nhật của Lâm Vi Hạ.


Ban Thịnh lấy bật lửa từ trong túi ra, hai người áp lòng bàn tay vào nhau, chắn gió đêm thổi qua trên bờ sông, ba ngọn nến đang bốc cháy, phát ra những đốm lửa nhỏ ríu rít, Lâm Vi Hạ chắp hai tay, nghiêm túc ước ba điều ước.


Sau khi ước xong, Lâm Vi Hạ rút nến ra, lấy một quả cherry ở trong bánh kem cho vào miệng, chua chua ngọt ngọt, cô lại lấy một quả cherry khác nhét vào trong miệng của Ban Thịnh.
Cô bỏ nến, ruy băng vào túi nilon, nhớ đến điều gì nói: “Em gần đây hay nằm mơ, luôn mơ thấy Thâm Cao, trong chốc lát chợt nhớ đến rất nhiều việc.”


“A Thịnh, thực ra em có một chuyện muốn hỏi anh.” 
“Ừm.” Ban Thịnh nhận lấy túi nilon ở trong tay cô, thờ ơ tiếp lời.
“Tại sao chọn trúng em?” Lâm Vi Hạ mở mắt nhìn cậu.


Vào năm lớp 11, Lâm Vi Hạ chuyển đến Thâm Lam Nhất Trung, lần đầu tiên gặp mặt đã được Ban Thịnh nhìn trúng cảm giác nguy hiểm sắc bén ẩn giấu trên người, cậu như thể nhìn thấy con mồi, thận trọng từng bước, đến gần cô, sau đó nắm chắc một vị trí quan trọng trong trái tim cô.


Lâm Vi Hạ tin vào nhất kiến chung tình, nhưng ánh mắt mà lần đầu tiên Ban Thịnh nhìn cô, cảm xúc trong mắt cậu quá mãnh liệt, hiện lên cảm giác định mệnh quá lớn.
Không giống như ánh mắt lần đầu tiên gặp mặt sẽ có.


Ban Thịnh lười biếng cắn một điếu thuốc vào miệng, cúi cái cổ thẳng tắp xuống, vươn tay bắt lửa, nghe thấy vậy động tác ngừng lại, cười nhẹ một tiếng:
“Xem ra em thật sự quên rồi.”
“Cái gì?” Lâm Vi Hạ ánh mắt mờ mịt.


Năm mười tuổi, sau vụ án mạng biến thái giết người, Ban Thịnh vẫn nằm trong bệnh viện điều trị, ngày mẹ được về nhà tang lễ, cậu đã rút ống truyền dịch lẻn chạy ra ngoài, chỉ là muộn một bước, thi thể của Tống Tri Lệ đã được đưa ra khỏi nhà xác.


Trong nhà xác vừa u ám lại khiến người khác phát lạnh trong lòng, nhưng Ban Thịnh một chút đều không sợ. Sau khi đi ra, cậu đi bộ gần bệnh viện, trong đầu rất loạn, càng nhiều hơn là cậu không biết phải làm thế nào, cuối cùng ngồi trên bồn hoa trong quảng trường trước khoa nội trú mà khóc.


Cậu có phải hoàn toàn mất mẹ rồi không.
Ban Thịnh ngồi ở đó, lông mi dài rũ xuống, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm, siết chặt đến mức nổi lên huyết sắc, nước mắt óng ánh lặng lẽ chảy xuống, rơi xuống đất, ngẫu nhiên tan ra rồi bay hơi.


Lồng ngực phập phồng dữ dội, Ban Thịnh lấy trong túi ra một cây bút nước màu xanh biển, đưa tay trái ra, nhìn chằm chằm vào mạch máu đang chảy trên cổ tay, muốn thử xem đâm xuyên xuống bên dưới sẽ có cảm giác gì, có phải sẽ giảm bớt cơn đau không, suy nghĩ một lúc, đưa tay lên muốn đâm xuống——


Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cậu đang làm gì vậy?”
Ban Thịnh nghĩ rằng là người lớn, vẻ mặt hoang mang ném cây bút vào bồn hoa, ngước mắt lên, kết quả là một cô bé trạc tuổi cậu.


Dưới mắt của cô bé có một vết bớt nhỏ hình bươm bướm nhỏ màu đỏ, cô bé mặc chiếc váy kẻ sọc màu xanh biển, hình dáng bắp chân trắng ngần của cô bé rất đẹp, đôi giày vải cô bé đang mang được chải thành cạnh thô. Rõ ràng là một cô gái nhỏ, hành động và biểu cảm trên khuôn mặt của cô bé lại trông khá trưởng thành sớm.


Cô bé đi qua, cũng không nói chuyện, ngồi bên cạnh Ban Thịnh.


Trong lòng Ban Thịnh đã ngột ngạt quá lâu, những ánh mắt thương cảm của y tá trong bệnh viện, người ba không hề xuất hiện trong phòng bệnh, âm thầm trách móc cậu, thỉnh thoảng đụng phải những lời thì thầm của những bệnh nhân khác, nói đứa trẻ này hại ch.ết mẹ nó.


Từng việc đều giống như một sợi dây vô hình, không ngừng buộc chặt cổ cậu, khiến cậu không thể thở được.
Có lẽ là quá cần người khác lắng nghe.


Ban Thịnh bắt đầu kể những chuyện đã xảy ra, có một số điều cậu che giấu, có một số điều cậu không che giấu. Sau khi nói xong, không khí im lặng, cô bé không nói gì.


Ban Thịnh rũ mắt xuống, hai má đột nhiên bị cô bé kéo qua, cô bé chỉ vào mặt trời đỏ rực ở phía đối diện bắt đầu nói, giọng điệu mất đi vẻ lạnh nhạt vừa rồi: “Việc này không phải lỗi của cậu, nó chỉ là việc ngoài ý muốn. Mặt trời là thứ công bằng và nhân từ, chỉ là đôi khi sẽ quên chiếu sáng đến chúng ta.”


Mặt trời đôi khi quên chiếu sáng những người lương thiện.
“Nhưng mặt trời sẽ luôn ở đây,” Cô bé ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nheo mắt nói, “Cậu tin không, mặt trời một lúc nữa sẽ chiếu qua đây.”


Sau mười lăm phút chờ đợi, quả nhiên, mặt trời từ từ di chuyển qua, ánh nắng chói mắt lại ấm áp chiếu vào người bọn họ, bao bọc lấy trái tim bất an và đau đớn vô hạn của Ban Thịnh, giống như cái ôm của mẹ.


Ban Thịnh vốn không có biểu tình gì trên mặt đột nhiên bật khóc thật lớn, giọng nói nghẹn ngào:
“Tớ……tớ rất nhớ mẹ.”


Cô bé nhất thời có biểu tình thất thố, nhưng vẫn vươn tay ôm lấy Ban Thịnh, động tác cứng rắn vỗ vào vai cậu, giọng nói trở nên dịu dàng: “Đừng khóc nữa, tặng cho cậu viên kẹo xí muội mà tớ thích ăn nhất.”


“Mẹ của tớ đã từng nói với tớ, cuộc đời của một số người giống như viên kẹo xí muội, chua trước ngọt sau, tiếp tục cố gắng, sẽ trở nên tốt hơn.”
“Đừng khóc nữa, mặt trời sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”


Cô bé nói xong câu này liền đi mất, mặt trời chiếu vào người cô bé, sáng rực, ấm áp, tốt đẹp. Đoạn đối thoại cuối cùng được lưu giữ trong mùa hè nắng gắt.
“Cậu tên là gì?”
“Bí mật.”
“Sau này tớ có thể đến tìm cậu không?”
“Nếu như có duyên.”


Pháo hoa ở đằng xa ngừng bùng cháy, đây là lần đầu tiên Ban Thịnh kể chuyện này cho người khác nghe, cậu chưa từng nói qua với ai. Người khác hỏi cậu tại sao thích ăn loại kẹo xí muội này, chua không tả nổi lại còn quê mùa.
Ban Thịnh nói bởi vì thích.


Có một vài đồ ngọt vô tình thử qua một lần, liền muốn nhớ đời.
Lâm Vi Hạ nghe xong liền chớp mắt, đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, đây quả thực giống việc cô sẽ làm ra.


Tính cách của Lâm Vi Hạ đều là bề ngoài luôn tỏ ra lạnh nhạt, thực tế rất thích quản chuyện vớ vẩn. Ban Thịnh nói như vậy, cô lờ mờ có chút ấn tượng, hình như lúc trước từng gặp qua một cậu bé, không ngờ đó là cậu.


“Biết lão tử tìm em bao lâu rồi không.” Ban Thịnh ngước mắt, đôi mắt khóa chặt cô.
Thành phố Nam Giang rộng lớn như vậy, Ban Thịnh đã tìm Lâm Vi Hạ rất lâu, nhưng vẫn không tìm được. Cho đến khi cô chuyển trường vào năm lớp 11, Ban Thịnh vừa nhìn liền nhận ra cô, cũng chỉ nhận định cô.


Tóm lấy ánh sáng của cậu.
“Ồ, cho nên từ lúc 10 tuổi anh đã bắt đầu thích em rồi.” Lực chú ý của Lâm Vi Hạ bị phân tán, trêu chọc cậu.
“Khi đó anh mới 10 tuổi.” Ban Thịnh một mặt hờ hững phủ nhận, nhưng lỗ tai không kiểm soát được mà đỏ ửng lên.


Ban Thịnh trả lời câu hỏi ban đầu của cô, nhìn cô chậm rãi lên tiếng:
“Là em đã chọn trúng anh.”
——Em là hy vọng cứu rỗi anh khỏi cuộc sống đầy rẫy khó khăn này.
________________________






Truyện liên quan