Chương 5: 5: Ma Cũ Bắt Nạt Ma Mới
Edit: Tris
Beta: Nhược Lam
________________________________
Chuông tan học vang lên, lớp học đang yên tĩnh đến mức ngủ gật lập tức vang lên âm thanh ồn ào.
Trên bục giảng giáo viên toán đang giao bài tập về nhà, cầm sách lên chuẩn bị rời khỏi phòng học.
Giáo viên vừa bước ra khỏi cửa, trong lớp liền náo nhiệt hết cả lên.
Thời Dược ngồi im lặng hết một tiết cuối cùng cũng khát nước, hơi nghiêng người nhìn về phía nam sinh đang ngồi bên cạnh.
Dãy bàn của cô dựa vào tường, nếu muốn đi ra ngoài uống nước nhất định phải nhờ Thích Thần đứng lên mới đi ra được.
Chỉ là đối với người này...!
Thời Dược nhìn trộm nhìn, Thích Thần vẫn là dáng vẻ khi đến lớp.
Cặp mắt đào hoa khẽ khép hờ, lông mi cong rủ xuống, môi mỏng nhấp nhẹ, biểu tình trên mặt vẫn là không thể nhìn ra được.
Thực sự như một khối băng.
Mà Thời Dược cũng chỉ dám vụng trộm oán thầm.
Cô không thể nào quên ánh mắt dữ dằn của hắn hôm qua lúc chặn cô ở hành lang trong nhà, càng nhớ rõ giọng điệu đáng sợ lúc sáng nay, ở trong phòng ngủ hắn bảo cô "Ra ngoài".
Trực giác nói cho cô biết người "anh trai" này quả thật không thích hợp để chung sống, trong trường học vẫn nên làm người xa lạ thì hơn.
Hơn nữa, những phản ứng của hắn trong tiết vừa rồi cô cũng không có cách nào hiểu được.
Nghĩ như vậy, Thời Dược cẩn thận mở miệng
"Bạn học Thích Thần, cậu có thể..."
Bốn chữ "...nhường đường một chút" chưa kịp mở miệng, câu hỏi của Thời Dược liền bị tiếng nói của nữ sinh bàn trên quay xuống cắt ngang.
"Chào cậu Thích Thần, tớ là Hà Hi Dao, rất vinh hạnh được làm bạn ngồi trên của cậu."
"..."
Ánh mắt Thích Thần vốn dĩ đã hướng sang cô gái ngồi bên cạnh đột ngột dừng lại.
Hắn hơi liếc mắt sang nhìn nữ sinh cười tươi roi rói ngồi trước mình, trên gương mặt đẹp trai anh tuấn không tì vết nhìn không ra biểu cảm gì.
Nhưng Hà Hi Dao hiển nhiên không bị cái nhìn lạnh lùng này đông cứng, cô thậm chí còn rất thiện chí đưa tay ra
"Bắt tay là coi như thành bạn bè, về sau trong trường học có gì không hiểu cứ hỏi mình, chỉ cần đại lão toán học như cậu đây đến lúc kiểm tr.a giúp đỡ anh em mấy câu là được."
Vừa nói cô vừa quay sang phía Thời Dược mà nháy mắt mấy cái
"Đúng không, chị hai ngữ văn? —— Như thế là lớp mình có tới tận hai anh chị lớn rồi!"
Bình thường đã quen bị bạn trong lớp trêu ghẹo rồi nên Thời Dược không cảm thấy gì, nhưng lúc này ở trước mặt người anh trai đầy xa lạ kia bị nhắc tới cái biệt danh đó, Thời Dược không khỏi nóng hết cả mặt lên muốn đổi chủ đề ngay lập tức.
Thế nhưng trước khi cô kịp mở miệng thì bỗng người im lặng không có biểu tình gì từ lúc ngồi xuống bàn cho tới giờ - Thích Thần nói:
" Anh chị lớn?"
Giọng nói của nam sinh mang theo chút trầm thấp dễ nghe.
Thấy Thích Thần có hứng thú, ánh mắt Hà Hi Dao sáng lên, cười nói tiếp.
"Đúng rồi, phàm là học sinh xếp cuối của lớp dự bị và bị loại trừ mà lại đứng đầu một môn các lớp phổ thông chúng ta đều gọi là anh chị lớn.
Thời Dược chính là học sinh giỏi nhất mà tổ tổ trưởng tổ ngữ văn tâm đắc, năng lực hơn học sinh lớp dự bị rất nhiều lần, các cuộc tranh tài cho tới bây giờ đều không thể thiếu cô ấy —— đúng không, Thời Dược?"
Thời Dược cười khổ gật gật đầu.
Cô nhìn ra Hà Hi Dao chính là vừa muốn đáp lời Thích Thần mà cũng vừa khéo đá xéo mình.
"Tôi nói cái này nha, Hà Hi Dao cậu xem người ta mới nói một chút mà đã vội vã tiếp lời rồi?"
Sau lưng ba người đột nhiên truyền tới một giọng nói chế giễu.
Thời Dược trong lòng hơi chùng xuống, quay đầu qua nhìn.
Hà Hi Dao cũng thu lại nụ cười, cau mày nhìn hướng người tới nói
"Chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến cậu..."
Tuy nói như vậy nhưng giọng của cô ta lại nhỏ đi...!
Chu Phòng Vũ, cũng chính tên mập lão sư giới thiệu Thích Thần đã mở miệng đùa cợt, lúc này đang cười đùa đi tới
"Làm sao có thể không liên quan gì tới tôi được, đều là bạn học cùng lớp cả, chỉ là tôi không quen nhìn người ỷ vào mình hơn được một tí là xem thường người khác."
Vừa nói hắn vừa đi đến bên cạnh chỗ Thích Thần và Thời Dược.
Mà sau lưng hắn, tên bạn tốt Vương Kỳ Phong cũng ló mặt ra.
Hắn đưa tay chỉ chỉ Hà Hi Dao
"Cậu nhường chỗ cho tôi ngồi một chút đi?"
Hà Hi Dao biến sắc
"Vương Kỳ Phong, Chu Phòng Vũ, hai ngươi có thể đừng gây chuyện được không...!Ở đây là trường học đấy."
"Cũng bởi vì ở trường học cho nên chúng ta mới phải dạy bảo bạn học mới hai chữ "quy củ" viết thế nào cho thật tốt, đúng không nhỉ?"
Hai người bọn hắn trào phúng mà cười nói.
Vương Kỳ Phong nhìn về phía Hà Hi Dao
"Hà Hi Dao, tôi không thích cùng con gái nói nhảm, cậu nhường chúng tôi một chút, một lúc liền trả chỗ ngồi cho cậu."
Hà Hi Dao mồm miệng cũng chỉ là dạng ngoài mạnh trong yếu, lúc này lại phải đối đầu với Vương Kỳ Phong mà ánh mắt hắn thể hiện rõ ràng là không phải loại tốt lành gì, cuối cùng cô ta vẫn phải cắn răng đứng lên, đi ra khỏi phòng học không thèm quay đầu lại.
Vương Kỳ Phong vừa cười nhạo cô ta vừa đi tới.
Hắn đặt mông ngồi phịch xuống bàn của Hà Hi Dao, đưa lưng về cửa phòng học chính và từ trên nhìn xuống đối diện với Thích Thần, khiến bạn cùng bàn của Hà Hi Dao giật nảy mình lên.
Tuy nhiên nữ sinh kia sợ hãi không dám lên tiếng, nâng kính mắt lên liền giả vờ cúi đầu xem sách.
Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ đều là thành phần quậy phá của lớp 7, ngay cả các giáo viên nghiêm khắc, cứng rắn cũng không trị được bọn hắn.
Trong lớp đa số học sinh đối với bọn hắn đều là sợ hãi, muốn cách xa một chút.
Người duy nhất có thể xen vào được chỉ có hoa khôi lớp kiêm lớp trưởng mà thôi.
Chỉ tiếc là hoa khôi lớp tiết trước đã bị Thích Thần làm cho bẽ mặt, đắc tội cô ta triệt để nên lúc này cô ta đưa lưng về phía bọn hắn và không hề có ý muốn nhúng tay.
Vương Kỳ Phong trực tiếp nhấc chân đá đá bàn học của Thích Thần và Thời Dược.
Sách vở trên bàn cũng rung rung theo đó.
"Tôi nói này bạn học mới, cậu sao lại xem thường người khác như vậy? Nhìn thấy chúng tôi đến để đặc biệt quan tâm tới cậu, còn không biết chào hỏi?"
"..."
Thích Thần giương mắt nhìn, ánh mắt bình tĩnh giống như một đầm nước đọng.
Con ngươi màu nâu sâu thẳm giống như một màn đêm tĩnh mịch.
Rõ ràng là bọn hắn gây chuyện trước, ngồi cũng ngồi ở vị trí cao hơn nhìn xuống đối thủ vậy mà Vương Kỳ Phong lại bị cái nhìn này làm cho có chút dao động.
Bọn hắn đã đi gây sự với rất nhiều người, do đó người hoàn toàn không sợ hay là vẫn ra vẻ ương bướng, ngang ngạnh, hắn đều có thể phân biệt ra được.
Chẳng lẽ...!thật sự là đụng tới kẻ khó chơi rồi?
Nên sớm điều tr.a xem tên nhóc này có chống lưng hay không.
Chỉ là mũi tên bắn ra không có cách nào quay trở lại, lời nói cũng nói rồi, lúc này Vương Kỳ Phong cũng không làm sao thu hồi lại được.
Hắn đành cứng cổ hất mặt lên nói với Thích Thần
"Thế nào hả —— "
"Bạn học Thích Thần." Một âm thanh mềm mại đột nhiên chen vào.
Cả ba người trong cuộc lẫn đám học sinh ở bên ngoài xem náo nhiệt đều bất ngờ, trong đó có Thích Thần, ánh mắt của hắn vốn đang lạnh lẽo nhìn hai tên kia.
Hắn nghiêng đầu sang nhìn về phía cô gái ở bên cạnh.
Cô gái siết chặt bình nước màu lam nhạt đang cầm trong tay, bối rối tới nỗi đôi mắt sáng màu xinh đẹp nhẹ nhàng khép lại, môi mím thật chặt.
Nhìn cô từ khoảng cách gần như thế đã khiến lòng Thích Thần cũng thấy mềm mại theo.
"Tôi..." Thời Dược nắm chặt cái bình, trực tiếp đứng lên
"Tôi muốn đi uống nước, có thể đứng lên một chút không?"
Tình huống này khiến cho Vương Kỳ Phong cùng Chu Phòng Vũ có chút hoang mang.
Cô gái này và Hà Hi Dao không giống nhau, bọn hắn đều biết bạn học trước mặt này là học sinh luôn ngoan ngoãn nghe lời, là cục cưng của các lão sư.
Bình thường nói chuyện cũng nhẹ nhàng nên so với bọn hắn đúng là không cùng một thế giới.
Bọn hắn ồn ào, nói chuyện cũng không dễ nghe, có khi nào dọa người ta sợ rồi không?
Ánh mắt Thích Thần sáng lên, tuy nhiên vẫn không nói chuyện mà chỉ lặng lẽ đứng lên ra khỏi vị trí.
Lúc Thời Dược đi ra, hắn dường như vô ý mà chắn Chu Phòng Vũ cho cô một lối nhỏ đi ra, như vậy Thời Dược có thể được an toàn.
Thế nhưng ruột gan Thời Dược lại nóng hết cả lên.
Người anh trai này mới hôm qua còn thật thông minh, sao hôm nay liền như tên ngốc? Hắn nhìn không hiểu là mình đang tạo cớ cho hắn tránh né hai tên kia sao?
Nghĩ như vậy, thừa dịp đi ngang qua Vương Kỳ Phong Thời Dược liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Thích Thần.
Thế nhưng Thích Thần lại làm như không thấy, chỉ lấy đôi mắt đen kịt nháy mắt cũng không nháy mà nhìn chằm chằm vào cô.
Sâu bên trong đôi mắt ấy, Thời Dược có thể nhìn thấy được hình bóng của chính mình, trong lòng cô dường như có một loại cảm xúc nào đó đang chậm rãi bao phủ.
Nội tâm không khỏi có chút luống cuống.
"Bạn học Thời Dược, chỉ là đi ra khỏi chỗ thôi mà cậu đi cũng sắp được nửa năm rồi nhỉ?"
Vương Kỳ Phong rốt cuộc không chịu nổi mở miệng cười đùa.
Chỉ là bên trong câu đùa này không có nhiều thiện ý cho lắm.
"..."
Thời Dược tức giận lườm Thích Thần một cái, cầm bình nước quay người đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa cô liền bị Tôn Tiểu Ngữ đuổi theo sau lưng, hớt hải nói:
"Dược Dược à làm sao bây giờ, hai tên đầu gấu kia muốn bắt nạt nam thần của mình...!Mà đây đâu phải hướng cậu đi uống nước? Nhầm hướng rồi."
Thời Dược cầm bình nước chặn trước ngực Tôn Tiểu Ngữ, sau đó cô liền quay đầu chạy về phía trước.
"Mình đi tìm giáo viên chủ nhiệm."
Tôn Tiểu Ngữ sững sờ.
Quen biết Thời Dược hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy cô gái nhỏ này không nói không cười, cả gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều căng hết cả lên.
Trong mắt cô ánh lên sự lo lắng đồng thời cũng là sự kiên định, cùng với cái gì đó giống như là...!
Mà cùng lúc đó, trong phòng học.
Nhìn theo bóng lưng Thời Dược bước nhanh ra khỏi phòng, Vương Kỳ Phong cười lạnh.
"Thật sự nha, mới học được một tiết liền quyến rũ được cả Hà Hi Dao và Thời Dược rồi hả? Bạn học mới à, đây không phải chỗ để cậu mở hậu cung đâu?"
"..."
Bởi vì bản năng che chở mà ánh mắt Thích Thần vốn đang nhu hòa đột nhiên tối sầm lại, hắn nghiêng người sang, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Vương Kỳ Phong.
" Đừng nhắc tới Thời Dược."
Vương Kỳ Phong sắc mặt xám xịt, chân chĩa vào bàn học của Thích Thần và Thời Dược mà giẫm mạnh lên-----
"Hay! Hay! Tao chưa từng nghe nói là có ai mà tao không thể đụng vào đấy?"
Hắn ta ngoài cười nhưng trong không cười nói
"Sao nào? Thời Dược hóa ra là tâm can bảo bối của mày hả? Cục cưng nhỏ hả? Người khác nhắc tới tên cũng không được? Ôi...!Nhìn không ra nha, thì ra bạn học mới là thích mấy cô nữ sinh không có mông không có ngực ----"
Hắn còn chưa nói hết câu, chuyện đã bất ngờ xảy ra.
Chỉ nghe "Phịch" một tiếng nặng nề vang vọng, học sinh trong lớp trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vào góc lớp.
Thích Thần một tay bóp cổ Vương Kỳ Phong, hung bạo quật cậu ta nằm ngửa ở trên bàn của Hà Hi Dao.
Năm ngón tay của hắn nắm chặt, lực đạo không khống chế mạnh đến đáng sợ khiến mặt Vương Kỳ Phong dần dần nghẹn đỏ hết cả lên.
Gân xanh trên trán nổi cuồn cuộn, cậu ta chỉ có thể im lặng há to miệng vừa đưa tay quơ quơ muốn đẩy bàn tay đang bóp nghẹt ở cổ mình ra, thế nhưng chỉ phí công.
Cả lớp đều đã sợ đến choáng váng, trong đó có cả tên Chu Phòng Vũ đang ngây người ở bên cạnh.
Sự tình xảy nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng.
Mà Thích Thần đang bóp cổ Vương Kỳ Phong bằng một tay lại chầm chậm nhếch đôi môi mỏng lên mỉm cười, nụ cười của hắn hoàn toàn không có lấy một chút cảm xúc.
Hắn cúi đầu nhìn Vương Kỳ Phong mặt cắt không còn giọt máu, đuôi mắt đào hoa khẽ vểnh lên một cảm giác ngoa lệ, hung ác —
" Tên Thời Dược không được phép nhắc tới.
Nhớ kỹ chưa?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính có bệnh, nữ chính là thuốc ( "Dược" là thuốc nha), một đứa biến thái một đứa đáng yêu hahaha!.