Chương 8: Có Gan!

Edit: Thuý Nhii
Beta: Nhược Lam
______________________
Lão sư thể dục của cao nhị lớp 7 đúng là rất nghiêm khắc.
Thời điểm Thích Thần cùng Thời Dược chạy tới, chính là nghe thấy giọng nói đầy tức giận của lão sư đang điểm danh.
"Rất tốt, bạn học mới tiết đầu tiên liền dám đến trễ, không có lí do?"


Thời Dược trong lòng lộp bộp một tiếng, nhìn tình hình này căn bản là không thể lừa dối.
Trong đầu cô nhanh chóng quay một vòng suy nghĩ làm sao có lí do hợp lý, chỉ là cô chưa kịp nghĩ, trong lớp đã có người lên tiếng
"Thưa thầy, bọn họ đến rồi"


Giáo viên thể dục thân hình cường tráng, ánh mắt nghiêm khắc quét tới.
"..."
Thời Dược theo phản xạ có điều kiện, eo nhỏ thẳng tắp, cả người cứng đơ.
Thích Thần bên cạnh cô ánh mắt liếc thoáng qua, khóe môi nhẹ câu
"Đến muộn còn cười?"


Giáo viên thể dục thấy uy nghiêm của mình bị phớt lờ, tức giận tăng cao.
Thời Dược trộm quay sang nhìn Thích Thần, trong lòng kêu khổ
Ngày thường khuôn mặt lạnh băng, tại sao ngay lúc nguy cấp này lại cười!?
Giáo viên thể dục phát hết tức giận, lúc này mới nhíu mày nhìn danh sách


"Lúc nãy điểm danh chỉ có một nữ sinh không tới...em là Thời Dược đúng không?".
Thời Dược nhu thuận gật đầu
Sau đó cô lấy tay chỉ chỉ người bên cạnh nói
"Thưa thầy, đây là bạn học mới chuyển tới, gọi là Thích Thần.


Vừa nãy tựa hồ cậu ấy đi lạc đường, em vừa hay nhìn thấy nên cùng cậu ấy đi đến"
"Lạc đường?"
Giáo sư thể dục nghi ngờ nhìn Thích Thần, chần chờ một chút gật đầu
"Thích Thần đúng không? Cậu về hàng trước đi"
Giáo viên thể dục lập tức quay sang nhìn Thời Dược


available on google playdownload on app store


"Còn em? Em sẽ không nói với tôi là em bị lạc đường đi?"
"Em không phải..."
Thời Dược nhỏ giọng
"Chỉ là có một chút ngoài ý muốn, nên đến trễ..."
"Vậy cho nên chính là em có đến trễ?"
"..."
Thời Dược trong lòng oán than, ngoài mặt vẫn gật đầu
"Vậy được, ra hàng kia đứng.


Cả lớp chạy ba vòng, em năm vòng".
Giáo viên thể dục phất phất tay, muốn quay người
"Ai? Làm sao em không trở về? Đừng nói với tôi ngay cả hàng của lớp học cũng không nhận ra?"
Ánh mắt Thích Thần từ đầu tới cuối vẫn nhìn trên người cô gái cuối cùng cũng nâng lên.


"Thưa thầy, đều đến trễ nên em xin nhận phát giống cô ấy"
Giáo viên thể dục nghe xong, không biết có phải hay không tức giận đến cười
"Ý của em là muốn cùng em ấy chạy năm vòng?"
Thích Thần còn chưa trả lời, Thời Dược đã nhịn không được thấp giọng nói.


"Trời nóng như vậy, anh đừng có điên———"
"Vâng thưa thầy"
Thích Thần đánh gãy lời cô nói, giọng điệu bình tĩnh.
"Được, được, được"
Lão sư thể dục gật gật đầu, lông mày dựng ngược


"Nếu em đã yêu cầu, vậy tôi cũng không nên cự tuyệt đúng không? Hai em chạy chung một chỗ đi, em ấy năm vòng, em mười vòng"
Nói xong lão sư thể dục tức giận, cầm còi huýt sáo trên ngực dùng sức thổi.
Cho lớp xếp thành một hàng thủ thế chạy, lão sư thể dục đi bên cạnh.
"Thưa thầy___"


Thời Dược định tiến lên giải thích, liền bị nam sinh bên cạnh kéo lại.
"Chạy đi"
Anh dắt tay cô một chút sau đó buông tay ra, chạy trước một bước.
Thời Dược đứng tại chỗ nhìn lão sư thể dục, lại nhìn Thích Thần chạy trước đó vài mét, tức giận dậm chân đuổi theo.
"Anh điên rồi"
"..."


Thích Thần liếc nhìn cô gái thân hình nhỏ bé bên cạnh, thả bước chân chậm lại sau đó mới chuyển ánh mắt về phía trước
"Tôi thế nào?".
"Anh tại sao lại nói như vậy?"
"Nói như thế nào? Em muốn một mình bị phạt trước mặt cả lớp?"
"..."


Thời Dược nói không lại hắn, mi tâm thanh tú nhăn lại thành một khối.
Lại chạy được một khoảng, cô lo lắng nhìn về phía nam sinh
"Thân thể anh thật sự không có vấn đề sao? Mười vòng, bốn nghìn mét....trời lại nóng như vậy, người bình thường muốn chạy cũng khó"
Thích Thần mặt lạnh mày nhạt.


"Tôi trong mắt em, cũng là loại không bình thường?"
Thời Dược bị hỏi đến hoảng hốt, không chú ý đến nam sinh tận lực cắn răng chữ "cũng", vội vàng giải thích
"Không có, tôi là nghe cha nói thân thể anh sinh ra đã bị bệnh, nên tôi mới lo lắng..."
"Không có việc gì"
Thích Thần ánh mắt thoáng nới lỏng.


Chỉ là giữa chân mày nhiệt độ vẫn như cũ, lạnh lẽo.
Hắn không nói chuyện với Thời Dược, chỉ tiếp tục bồi cô chạy xong năm vòng sân.
Càng về sau, Thời Dược kiệt sức chăm chú nhìn hắn thoáng tăng tốc độ.
*


Thời Dược chỉ còn sức để bò lại khu nghỉ ngơi, nhìn bóng dáng thiếu niên đang hấp dẫn hơn nửa sân trường, thân ảnh một vòng lại một vòng, trong lòng không ngừng kêu khổ
Cha mẹ nhất định lại lừa cô, Thích Thần cái bộ dạng này chỗ nào giống thân thể không tốt chứ?.


Uổng công cô trước đó lo lắng sợ người khác làm tổn thương anh trai "búp bê sứ"
Trong lớp các học sinh chỉ chạy ba vòng, đã sớm giải tán.
Thời Dược vừa ngồi được một lúc đã thấy Tôn Tiểu Ngữ ôm nước chạy tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô đưa nước qua.
"Đây"
"Cảm ơn cậu"


Thời Dược nhận lấy, vặn ra uống một ngụm.
"Dược Dược..."
Tôn Tiểu Ngữ dừng lại, hướng thân ảnh đang chạy ngoài sân ra hiệu
"Cậu cuối cùng là có quan hệ như thế nào với Thích Thần?".


Trong khu nghỉ ngơi tất cả đều là người, cách không đến 3~ m lại có người tụ tập, Thời Dược không có khả năng ở tại địa phương này nói chuyện được.
Cô đành giả ngu, nhấp một miếng nước nói
"Quan hệ thế nào? Chính là bạn cùng bàn nha, cũng không phải cậu không biết".


"Mình ngồi cùng bàn với cậu hơn nửa năm, làm sao không thiết lập được tình cảm như vậy a?".
Nghe xong, tay cầm chai nước của Thời Dược lập tức dừng lại.
Sau đó cô quay đầu lại nhìn Tôn Tiểu Ngữ cười cười, buông chai nước xuống dùng sức bóp bóp ngón tay


"Tình cảm sâu đậm với bạn cùng bàn? Thời điểm mấy ngày trước cậu ngang nhiên công khai yêu cầu đổi chỗ ngồi, tình cảm của chúng ta ta liền ch.ết dần.
Bây giờ cậu chạy tới hỏi mình muốn tình cảm, được, mình cho cậu một chút cảm thụ".


"Dược Dược cậu đừng kích động______a mình sai rồi ha ha ha ha đừng chọc nữa, a ha ha ha mình sai rồi mình sai rồi còn không được sao".
Hai người chung một chỗ nháo đến không còn sức mới an phận co lại dưới bóng cây.


Mà bên sân tập, thân hình thon dài đã hoàn thành xong vòng chạy cuối cùng, hướng phía bóng mát này đi tới.
Bởi vì chạy bộ mà tóc tai có nhiều thêm mấy phần rối loạn,dưới mặt trời như điểm xuyến những đốm sáng lấp lánh trong nắng.
Cặp mắt hờ hững giờ đây cũng mang theo một chút nóng nảy.


Nam sinh giơ tay lên kéo cổ áo xuống để tản nhiệt, lơ đãng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp thoát ẩn thoát hiện.
Thời Dược kiềm lòng không được đưa mắt nhìn lại vô tình lọt vào đôi mắt của đối phương, cặp mắt kia không rõ cảm xúc làm nội tâm cô khẽ động.


Con ngươi Thời Dược co lại, há mồm, lời chưa kịp nói ra trước mắt đã bị chặn lại_____
Một thân trang phục thể dục nữ, trên tay cầm theo nước khoáng đưa đến trước mặt Thích Thần, nghiêng người cùng nam sinh nói gì đó.
Tôn Tiểu Ngư ở cạnh Thời Dược bên tai cảm thán


"Đây không phải người lớp dự bị sao? Thì ra bọn họ học chung tiết thể dục với chúng ta.
Không hổ là nam thần, mị lực thật lớn".
Nói đoạn, Tôn Tiểu Ngữ dùng bả vai chạm nhẹ vào Thời Dược
"Mình nói cậu, gần quan thì được ban lộc, cơ hội này cậu nhất định phải nắm giữ.


Cả trường ai ai cũng đều biết cậu là bạn cùng bàn với giáo thảo, có thể bắt lấy hắn một ngày liền thành danh! Lại nói thái độ của hắn với cậu thật không bình thường.
Mau nắm chặt lấy cơ hội này, nhân tiện nắm chặt tiểu huynh đệ này".
Tôn Tiểu Ngữ một bên nói, một bên dùng sức vỗ vai cô.


"Cậu đừng nói lung tung"
Tâm trí Tôn Tiểu Ngư hoàn toàn đặt trên sân tập kia, làm gì nghe cô nói.
Không đợi Thời Dược nói tiếp, đã kéo người hướng nơi đó đi qua
"Oa, thật là cự tuyệt không chút lưu tình nào.
Tôi đi tôi đi, đến đây, đến đây".


Lần này Thời Dược khẽ giật mình, tròng mắt đảo đi qua, quả thật Thích Thần đang nện từng bước về phía cô.
Phía sau hắn, nữ sinh cầm chai nước thất hồn phách lạc.
Ánh mắt phức tạp đuổi theo thân ảnh Thích Thần.
Mà theo đó chính là hơn phân nửa ánh mắt của học sinh trong khu nghỉ ngơi.


Thời Dược tức khắc thấy mình như ngồi bàn chông.
Lại thêm cặp mắt đào hoa kia cứ nhìn cô, một giây cũng không rời.
Thời Dược không dám cùng đôi mắt kia trao đổi, cô hướng phía Tôn Tiểu Ngư thanh âm ép đến thấp nhất
"Cứu mạng a Tiểu Ngư, cậu mau kéo mình đi "


Tôn Tiểu Ngư vỗ vỗ mu bàn tay Thời Dược
"Tỷ muội tốt, không phải mình không giúp cậu.
Bất quá ánh mắt nam thần nói với mình là, nếu mình cứu cậu đi thì người ch.ết sẽ là mình "
Nói xong Tôn Tiểu Ngữ không chút lưu tình rút tay ra, bỏ lại câu "bảo trọng" liền không chút nghĩa khí chạy đi.


Thời Dược tức đến cắn răng lại chạy không được.
Bởi vì trì hoãn lần này, bóng hình thon dài kia đã đến bên cạnh cô.
Trong lòng cô run rẩy hai lần, cô quyết định lần này phải tự cứu lấy mình.
Cô nhìn nơi Tôn Tiểu Ngữ rời đi xoay người đuổi theo.


Đáng tiếc chưa kịp bước, cổ tay cô đã bị nắm lại.
Nam sinh ngồi xuống, khuỷu tay chống đỡ thềm đá, có chút mệt mỏi dựa về sau.
Tựa hồ quên mất mình đang nắm cánh tay của tiểu cô nương vô tội.


Mãi đến khi lòng bàn tay non mịn bởi vì giãy dụa mà ma sát mấy lần, hắn nâng mí nhìn về phía cô gái đáng có ý đồ đem tay mình rút ra.
Không biết có phải vì ánh nắng không, gương mặt tinh xảo trở nên ửng đỏ.
Giãy dụa làm sao cũng không ra, Thời Dược rốt cuộc cũng dùng thanh âm mềm mềm xin tha.


"Thích...!anh trai, bọn họ đều đang nhìn, anh trước hết buông tôi ra được không...".
"..."
Hắn ngước đầu lên để lộ cần cổ thon dài, hầu kết nam sinh nhẹ nhàng nhấp nhô.
Đồng tử nhìn cô gái giống như mực, cảm xúc nồng đậm bên trong chậm rãi phủ lên.


Sau khi nhìn chằm chằm vài giây, Thích Thần có chút miệng đắng lưỡi khô dời mắt nhìn chỗ khác.
"...Để chai nước lại"
Thanh âm trầm thấp của nam sinh vang lên.
Thời Dược ngơ ngác, vô thức đem chai nước màu lam nhạt trong lòng ôm chặ
"Cái này là của tôi..."


"Cái màu xanh đậm kia, sau khi em trở về tôi cũng chưa từng dùng qua"
Thích Thần nói "Cái kia của em, cái này của tôi"
Thời Dược "..."
"Để nước lại, tôi cho em đi"
Thời Dược"...."
Đây chẳng phải nói nếu không để lại thì đừng hòng đi hay sao.
Đây là trắng trợn uy hϊế͙p͙ nha...!


Dù rất đau lòng, Thời Dược vẫn là khuất phục trước ánh mắt kia.
Cô tức giận đem chai nước đưa về phía người trước mặt.
"..."
Nhanh như vậy liền khuất phục...!
Trong đôi mắt Thích Thần lướt qua một chút tiếc nuối.
Hắn một tay tiếp nhận chén nước, một tay khác chậm rãi buông lỏng ra.


Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn dần dần lùi lại dưới ánh mặt trời, các đốt ngón tay cầm cốc nước của Thích Thần siết chặt lại, trở nên trắng bệch.
Cuối cùng, hắn mở nắp.
Ngẩng đầu mãnh mẽ nuốt hai ngụm.
Nước lạnh dập tắt những ngọn lửa không ngừng nghỉ.


Và cuối cùng là xoa dịu con thú háu ăn trong lòng.
*
Vì những gì xảy ra trên sân tập nên Thời Dược đã không nói chuyện với Thích Thần cả buổi chiều.
Thẳng đến xế chiều lúc kết thúc tiết thứ tư, lão sư tuyên bố tan học.


Thích Thần thu thập cặp sách trực tiếp rời đi, Thời Dược lúc này mới chậm rãi ra khỏi chỗ ngồi.
Tôn Tiểu Ngữ bước tới, đan hai tay vào nhau thái độ thành kính
"Dược Dược, mình thật sự rất xin lỗi, hãy tha thứ cho mình.
Lần sau, lần sau, mình sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu"
"..."


Thời Dược nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm của cô gái đối diện, liền
cầm cặp sách bước ra ngoài.
Tôn Tiểu Ngư vội vàng đuổi theo.


Thời Dược là người dễ mềm lòng, Tôn Tiểu Ngữ cũng biết cô im lặng có nghĩa là đồng ý vì vậy Tôn Tiểu Ngữ cứ đi theo chọc cô, làm mặt xấu muốn cô cười.
Cuối cùng Tiểu Ngữ cũng đã làm cho Thời Dược bật cười, liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Hai người cùng nhau xuống lầu.


Khi xuống tới lầu hai Tôn Tiểu Ngữ nhìn thấy mấy người tụ tập ở đại sảnh lầu một, ánh mắt sắc bén, đang dựa vào cột.
Tôn Tiểu Ngữ hơi thay đổi sắc mặt
"Xem ra những gì bọn họ nói là sự thật..."
"Có chuyện gì sao?"
Thời Dược thản nhiên hỏi.


Tôn Tiểu Ngữ vươn tay tóm lấy tay cô, đưa cô đến giữa cầu thang sau đó chỉ vào đám người đang đứng ở đại sảnh lầu một.
"Chỉ là mấy nam sinh có quan hệ tốt với Quách Vũ Kỳ thôi.
Đám người bọn họ luôn bị các lão sư phê bình"
" Quách Vũ Kỳ?"


Khi nghe đến tên Thời Dược đã có dự cảm không lành.
Giọng của Tôn Tiểu Ngữ càng thần bí hơn
"Buổi chiều mình nghe thấy mọi người nói rằng Thích Thần đã nói chuyện với Quách Vũ Kỳ, còn yêu cầu cô ta mang theo tất cả người của mình và sẽ đợi bọn họ lúc tan học.
Có đáng sợ không? "


Vẻ mặt của Thời Dược thay đổi
" Ý cậu là...!"
Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Tôn Tiểu Ngữ gật đầu lia lịa.
"Hắn thực sự điên rồi..."
Gương mặt Thời Dược tái đi vì tức giận.


Cô đang do dự liền thấy đám người ở đại sảnh lầu một dường như đã hội tụ đông đủ, đang đi lên lầu.
Thời Dược không thể không quan tâm, cô nhanh chóng nói
" Tiểu Ngữ, mình đi trước"
Nói xong, trước khi Tôn Tiểu Ngữ kịp ngăn cản thì Thời Dược đã lập tức quay đầu chạy lên lầu.


Vào lúc này, trong lớp bảy.
Ngoài nhân viên dọn vệ sinh chỉ còn lại ba người trong lớp là Thích Thần, Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ.
Bầu không khí trong lớp yên tĩnh và trầm lặng một cách khó hiểu.
Thích Thần,người chỉ giả vờ rời đi trước mặt Thời Dược lúc này đang an vị ở chỗ của mình.


Hắn tỏ vẻ thờ ơ, vuốt nhẹ chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh nhạt trên tay.
Đôi mắt nâu hơi chìm xuống, không biết đang nghĩ gì.


Mà hai người đang trực nhật quét dọn vệ sinh trong lớp hiển nhiên đã nghe được tin đồn lúc chiều, sắc mặt lúc này cũng không ổn lắm, hết lần này tới lần khác bất an liếc nhìn Thích Thần.
Một lúc lâu sau, Thích Thần liếc mắt nhìn đồng hồ rồi cất cốc nước màu xanh nhạt trong tay vào cặp sách.


Hắn đứng dậy liếc nhìn hai người còn lại đang trực nhật làm bọn họ ch.ết lặng.
"Không cần làm nữa, đi thôi"
"..."
Hai người sững sờ vài giây sau đó vội vàng gật đầu, đem chổi vệ sinh ném vào góc lớp vội vàng chạy đi..
Đôi mắt của Thích Thần nhìn đến dãy sau của lớp học.


Ánh mắt hắn nhàn nhạt nhìn vào hai người bọn họ.
Không đợi hắn lên tiếng, Chu Phòng Vũ đã chủ động nói.
"Thần ca—-bọn mình gọi cậu như vậy được không?"
Thấy Thích Thần không từ chối, Chu Phòng Vũ mới yên lòng nói tiếp
"Bọn mình cùng Quách Vũ Kỳ kia đã sớm không hợp nhau.


Cô ta lại ỷ vào chuyện bản thân có rất nhiều người chống lưng liền ra vẻ phách lối.
Ngay cả học sinh trong lớp chúng ta cũng dám bắt nạt, không thể chấp nhận được.


Thần ca, nếu cậu không phiền tối nay bọn mình sẽ góp sức giúp cậu đánh bọn họ một trận! Dù thắng hay thua chúng ta vẫn là huynh đệ, mọi chuyện đều nghe theo cậu! "
Đối với việc 2 người này " gửi than trong tuyết " Thích Thần không không đáp lại.
Hắn cầm cặp sách, đứng dựa vào góc tường.


Chuyện này không liên quan gì đến cậu, sau này đừng đi theo tôi"
Ngón tay Thích Thần từ từ cọ qua cặp sách dưới mặt bàn.
Giọng nói của hắn bình tĩnh nhưng trong mắt anh lại có một cảm xúc cưng chiều nào đó.
Hắn chỉ muốn cùng ai kia...an an tĩnh tĩnh mà đến trường.


Chỉ cần không bị quấy rầy là đủ.
Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong nhìn nhau định nói gì đó thì nghe thấy cửa trước của lớp học bị đóng sầm lại.
Ánh mắt của cả ba rơi xuống cùng lúc.
Nhìn cô gái vừa mới bước vào đang còn thở hổn hển kia.


Thời Dược nắm lấy tay vặn cửa, hơi thở hỗn loạn, mặt đỏ bừng nhưng cũng không quên ngẩng đầu lên khó chịu liếc nhìn chàng trai đang đứng dựa vào tường
"Thích, Thích...!Thích Thần, cậu bị điên rồi sao?".






Truyện liên quan