Chương 20: 20: Sờ Yết Hầu

Edit: Rose Mary
Beta: Lia + Nhược Lam
____________________________________
Thời Dược không biết mình lấy đâu sức mạnh lớn như vậy.
Cô đã vượt qua mọi người trong lớp, trở thành người đầu tiên leo lên sân thượng.
Thời điểm cô đi lên, trên sân thượng đã có rất nhiều người vây xem.


Nhưng họ chỉ đứng một góc rất xa, giống như sợ bị liên lụy.
Nhìn thì có vẻ trận đánh này sắp kết thúc
Chàng trai vóc dáng cao lớn một tay đang vặn tay người kia ép sau lưng, một tay thì nhấn đầu đối phương xuống bờ tường thấp bên cạnh.


Đá tường thô cứng cùng lớp xi-măng đã làm cho mặt Tống Minh Viễn chảy đầy máu.
Khuôn mặt tên kia đầy vết bầm tím còn hốc mắt thì sưng đỏ chứng tỏ người ra đòn dùng lực đạo rất mạnh và hung dữ.
Mặc dù bị đánh đến mức này, nhưng hắn ta vẫn nhe răng, trợn mắt, người thì giãy dụa


"Thích Thần, mày cứ chờ đấy —— mày không bảo vệ được con nhỏ đó mãi đâu —— "
Những người vây lại xem thậm chí còn chưa nghe hết câu nói, thì nam sinh kia đã hung hăng đá vào đầu gối của Tống Minh Viễn.


Một tiếng rú thảm thiết, giọng nói Tống Minh Viễn khàn đi không giống bình thường nữa, gương mặt thì méo xệch.
Các học sinh cũng không nhịn được mà nhăn mặt nhíu mày, còn Thích Thần coi như không nghe thấy tiếng kêu thảm hại ấy.


Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn là đôi mắt màu nâu đậm, lúc này lạnh lẽo đến thấu xương.
Khuôn mặt hắn không một biểu cảm, nhìn Tống Minh Viễn không giống như nhìn một con người...!Mà giống như đang nhìn một thứ đồ vật dị hợm, méo mó.


available on google playdownload on app store


Hắn chậm rãi cúi người, dùng tay ấn một lực mạnh lên đầu Tống Minh Viễn.
Đối phương rên rỉ kêu lên, Thích Thần hoàn toàn vô cảm, môi mỏng khẽ nhếch.
Những lời hắn nói không mang một chút gì gọi là cảm xúc và tình người
"Mày mà động vào một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ giết mày."


Cặp mắt đào hoa của hắn khẽ động, xương gò má siết chặt, hắn lặp lại câu nói lần nữa
"Nếu còn lần sau...!Mày nhất định sẽ ch.ết".
"Tao..."
Hai con mắt Tống Minh Viễn tràn ngập sự sợ hãi.
Hắn há to miệng, nửa khuôn mặt bị ép vào bờ tường xi-măng khiến hắn không thể phát ra tiếng.


Đối mặt với cặp mắt bị tia máu chiếm hơn nửa đồng tử, Tống Minh Viễn kinh hãi như bị bóp chặt lấy trái tim, hắn ta cảm thấy ngạt thở, đồng thời nhận thức rằng Thích Thần không hề có ý uy hϊế͙p͙, người này chỉ nói điều mà hắn sẽ làm.


Cuộc đời Tống Minh Viễn chưa bao giờ cảm thấy mình lại ở gần cái ch.ết như lúc này.
Quả thực như một trò đùa.
Nhưng hiện tại hắn không thể cười nổi mà chỉ muốn khóc, hắn không muốn ch.ết.


Ngay tại sân thượng tất cả mọi người đều câm như hến, không ai dám can thiệp vào việc này, đột nhiên đầu cầu thang vang lên một âm thanh kinh ngạc
"...Thích Thần!"
Động tác nam sinh bỗng dừng lại, đồng tử khẽ co rút.


Lý trí còn sót lại cho hắn biết, cảm xúc của hắn hiện tại không được để cho Thời Dược nhìn thấy.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Thời Dược do dự đi tới.


Ánh mắt cô ngập ngừng đối diện với Thích Thần trước mặt, các bạn học vây quanh không thể che Tống Minh Viễn, cô thấy hắn chật vật nằm đó, mặt mũi thâm tím, thậm chí máu vẫn đang còn chảy ra từ mặt, từ miệng hắn.
Thời Dược không chịu được mà bất động.


Mấy hôm nay, Thích Thần đối xử với cô quá dịu dàng, làm cô quên mất đây là người đáng sợ như thế nào.
Mà hiện giờ bản tính này cứ như vậy mà hiện ra trước mặt cô, giống như là ánh mặt trời soi rọi vào góc tăm tối nhất.
Có thể nhìn thấy một cách tỉ mỉ và rõ ràng nhất.


Trước thực tế này, Thời Dược bị dọa cho kinh sợ, theo bản năng lùi lại phía sau.
Hình ảnh này vừa vặn rơi vào tầm mắt lúc Thích Thần quay lại.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Thích Thần nhìn cô gái mặt đầy vẻ hoảng sợ và kinh hãi, trong lòng co thắt lại.


Cuối cùng cũng được thả ra, Tống Minh Viễn khập khiễng, chật vật tháo chạy.
"Mày là thằng điên! Thằng tâm thần!"
Tống Minh Viễn vừa chạy vừa nói mà không dám quay đầu.


Thích Thần đối với người khác từ trước giờ vẫn luôn thờ ơ, nhưng vào thời điểm này, trước mặt Thời Dược, giống như hắn đang bị quả núi vạn tấn đè lên người.
Cả hình tượng của bản thân trong mắt cô ấy nháy mắt liền sụp đổ.


...!Cuối cùng, mày vẫn khiến cô ấy phải sợ hãi, Thích Thần.
Mày là đứa dị biệt với cả thế giới này, tại sao lại muốn tới gần cô ấy.
Hắn nghe thấy những âm thanh lạnh lẽo kia đang hờ hững thì thầm.
"..."
Thích Thần chậm rãi siết chặt nắm tay.
Một lúc lâu sau, cánh tay hắn dần buông lỏng xuống.


Cặp mặt màu nâu đồng của hắn vừa sâu vừa tối vô tận.
Vành môi mỏng của hắn cong lên, hắn tự cười giễu cợt một tiếng, ngoài mặt thì như vậy nhưng bên trong lại không chút cảm xúc.
"Tôi đã nói từ đầu, em nên tránh xa tôi một chút."
Giọng nói hắn khàn khàn, mang theo một chút sự ác ý


"Sao...Hối hận rồi?"
"..."
Thời Dược cảm thấy mình sắp không thở được.
Nhìn Thích Thần như vậy, cô đột nhiên nhớ tới bữa cơm gia đình xuất hiện người anh trai lạ lẫm này.
Một loại cảm giác đau lòng lại vụt đến, cô nhìn qua vệt máu trên khóe miệng hắn.
"Anh đang chảy máu kìa!"


Thời Dược lo lắng tiến lên hai bước, cô vừa đưa tay tới thì bị nam sinh né đi.
Mi mắt hắn rũ xuống, đôi mắt đào hoa xinh đẹp như có một lớp băng mỏng.
Hắn lạnh lùng, giễu cợt nhìn cô
"Không sợ tôi sao?"
"..."
Thời Dược cắn môi


"Em xin lỗi...!anh bị thương rồi, để em giúp được không?" Vừa nói xong, cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy.
Cô do dự
"Hay là anh tự..."
Ánh mắt Thích Thần lóe lên.
Tay phải hắn cứng đờ nhưng không muốn cô gái lo lắng thêm, hắn vẫn đưa tay ra nhận khăn giấy.


Chỉ là những ngón tay thon dài còn chưa kịp chạm vào tờ giấy thì bất ngờ bị cô gái nắm lấy.
Cô cúi đầu xuống, lật qua lật lại để xem chỗ bị trầy xước trên tay hắn, giọng nói cô gấp gáp đến nghẹn ngào
"Đây là...!Đây là do Tống Minh Viễn đánh anh sao?"


Thích Thần không nói gì, chỉ nhìn hé mắt cô.
Hắn phát hiện ra một điều kì lạ.
Sao cô có thể khiến hắn từ cảm xúc rối loạn, cáu kỉnh trở nên vui vẻ chỉ bằng một câu nói và cử chỉ này chứ?


Tâm trạng đã vậy, Thích Thần cũng không muốn nói là vết thương trên tay mình là do đánh người chứ không phải bị người khác đánh.
Hắn thực sự không muốn giải thích gì thêm.


Những học sinh vẫn còn đứng đó nhìn thấy hắn vài phút trước chẳng khác gì một tên ác ma, lúc này lại yên lặng dựa vào bờ tường thấp bên cạnh, uể oải rũ mắt nhìn cô gái trước mặt đang cẩn thận lau vết thương cho hắn.


Cặp mắt đào hoa kia một mực không cảm xúc, lúc này như cười mà không phải cười, đuôi mắt hắn hơi vểnh lên.
Tâm trạng hắn rõ ràng là đang vui vẻ.
Mới đó mà tưởng như hai người khác hẳn nhau.
Đám người đứng đó bày ra vẻ mặt phức tạp.


Tống Minh Viễn nói đúng, hắn ta quả thực rất giống người điên.
Còn là một kẻ cuồng em gái.
Nhìn cảm xúc của Thích Thần thay đổi liên tục trước và sau khi Thời Dược đến, Tống Minh Viễn lần này bị đánh không phải vô cớ...!
Mấy học sinh cuối cùng cũng cảm thán rời đi.


Đến khi chuông vào học vang lên, Thời Dược đang cẩn thận kiểm tr.a vết thương cho hắn mới lấy lại tinh thần.
Trên sân thượng lúc này chỉ có hai người họ.
Thích Thần nhìn Thời Dược, động tác của cô rõ ràng vừa dừng lại nhưng khi tiếng chuông reo xong, cô lại tiếp tục.
Thích Thần ngạc nhiên


"Em không sợ vào muộn à?"
"...!Sợ."
"Vậy sao còn chưa về lớp?"
"..."
Lần này Thời Dược không trả lời luôn, hai giây sau cô mới ngẩng đầu.
Ánh mắt cô nhìn hắn chân thành
"Lên lớp cũng không quan trọng bằng việc này, nhưng anh về sau đừng xử sự như ngày hôm nay."
Cô nghiêm túc nói


"Em chỉ bỏ qua một lần thôi, sẽ không có lần sau đâu."
Đáy mắt Thích Thần ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Hắn quay mặt đi.
"Được rồi."
Cô hài lòng thu ánh mắt về.
Sau khi xử lí xong vết thương trên tay, Thời Dược ngẩng mặt lên nhìn Thích Thần.
Vệt máu trên miệng hắn thật chói mắt.


"Anh tự lau nó đi." Thời Dược chỉ vào khóe môi mình "Ở đây."
Thích Thần không chút do dự, cũng không hề chột dạ
"Tay đang đau không lau được."
Thời Dược
"...nhưng anh cao quá."
"Hừm."
Thích Thần trực tiếp ngồi xuống.


Thời Dược không còn cách nào khác chỉ có thể rút khăn giấy ra, cúi đầu lại gần, cẩn thận lau lau khóe miệng hơi bầm tím của hắn.
Cô làm việc đó một cách tập trung mà không biết ánh mắt đối phương đang chăm chú nhìn mình.
Một lúc sau Thời Dược cau mày, thu tay về rồi quan sát hắn một lượt.


Sau đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Suýt nữa xấu cả khuôn mặt." Cô nói.
Giọng nói đầy vẻ xót xa.
Thời Dược đưa tay về.
Chiếc khăn giấy không che chắn gương mặt hắn nữa, cùng lúc đó cô trông thấy hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn trên cổ nam sinh.
...!Thật kì lạ.


Sinh học nói cái này có tác dụng gì nhỉ?
Thời Dược ngẫm nghĩ.
Khi định thần lại, cô phát hiện đầu ngón tay của mình đã đi trước một bước...!Sờ vào địa phương mà cô đang thắc mắc..






Truyện liên quan