Chương 7
- Xong thì mau dẫn tiểu thư Miku đi dạo tâm tình đi. - anh đứng dậy uống hết ly máu tươi đó, khẽ ɭϊếʍƈ môi, hắn cắn răng và nắm chặt tay. Lườm anh 1 cách đáng sợ cho đến khi anh khuất bóng sau cánh cửa.
Nó đi loạng choạng, tay chống tường mà đi như người mất hồn, chính xác là mất quá nhiều máu. Anh đã lôi baba nó ra đe dọa, nếu dám làm gì khiến tiểu thư khó chịu baba nó sẽ bị tr.a tấn. Nó tựa đầu vào tường, ngồi phịch xuống vì mệt mỏi, chưa kịp nhắm mắt thì anh hiện ra.
- Tôi đã nói cô không được làm cô ta khó chịu cơ mà. Rất phiền phức.
- Tôi xin lỗi.
- Cô đã không nghe lời tôi, bây giờ cô tính sao? - anh nâng cằm nó và cười.
- Tôi sẽ chịu thay baba tôi. Cứ tr.a tấn tôi.
- Tới bây giờ mà cô còn mạnh mẽ? Giả tạo vậy?
Nó không nói gì nữa, im lặng nhìn anh. Nụ cười của anh có nét giống hắn, thế rồi nó bỗng ngất đi. Anh bế nó lên, xé rách bộ quần áo dơ bẩn đó đi và mang nó vào phòng mình.
Miku sau khi tắm rửa, cô ta mặc bộ váy ngắn màu đen huyền. Có đính vài chiếc nơ trông tôn lên vẻ quý phái và quyến rũ. Len đứng đợi sẵn trước cổng, hắn mặc trang phục màu đen giống cô, ở giữa có vài sợi dây xích móc ngang áo lộ ra thân hình rắn chắc bên trong, đang trầm tư nhìn vào khoảng không. Miku và mấy cô hầu đi theo đỏ lừ cả mặt.
- Len, Miku muốn dạo 1 vòng ngoài lâu đài. - cô níu lấy tay hắn.
- Đi. - hắn lườm cô, hất tay ra rồi tự mình đi mất.
- Mình phải tìm mọi cách để khiến con nhỏ tóc vàng kia đau khổ. Cho đến khi anh ấy không chú ý cô ta nữa, lúc đó trong mắt anh ấy sẽ chỉ còn mỗi mình mà thôi. - cô cười nhếch mép, vội vàng chạy theo hắn.
______________________________
Nó giật mình mở mắt, đang bị treo lên không bằng 2, sợi dây xích nặng nề. Đã vậy còn không mặc gì, nó liếc anh đang ngồi đọc sách ở ghế đối diện trông thật khó ưa. Thấy nó đã tỉnh, anh gấp cuốn sách lại rồi lại gần nó và tiếp tục cười cái nụ cười đó.
- Sao? Cô không ngại à? Đang khỏa thân trước 1 tên con trai đấy.
- Anh muốn gì?
- Nếu cô chịu đựng hình phạt, tôi sẽ cho cô gặp baba cô.
- T...thật không..?!
- Tôi không nói dối.
- Vậy...đánh đập gì thì làm đi. T..tôi rất muốn gặp baba....
Anh lấy trên bàn ra 1 cái roi, quất vào lưng nó phát đầu tiên. Vết thương thành cả 1 đường dài rỉ máu, anh quất thêm 1 phát nữa, nó đau phát khóc nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Đã 3 tháng rồi, baba bây giờ đang như thế nào? Ông ấy có khỏe không? Ở trong ngục tối như vậy ông ấy có lạnh và cô đơn không? Giờ đây nó chỉ muốn gặp baba. Mỗi ông ấy mà thôi.
- Cô khóc, cô cô sẽ thua. Nếu cô la hét, cô cũng sẽ thua. Nào, hãy chứng tỏ sự mạnh mẽ của cô cho tôi xem đi. - anh cười lớn, vẻ mặt điên dại quất liên tiếp vào người nó.
_______________________________
Tới 1 vườn hoa anh đào ở ngoài lâu đài, nơi đó có cả vampire thường dân cũng đang ngắm hoa rất nhiều. Hắn nhìn ngó xung quanh, trong khi vampire vui vẻ ăn uống và xả rác thì mấy con người, đa số là đàn bà bị bắt sống phải phục vụ chúng. Cứ như làm không công vậy, có nhiều người phụ nữ còn trẻ bị bọn chúng đè ra cưỡng bức, bị sỉ nhục trước cả đám. Miku thì trông rất vui vẻ, hắn càng ngày tâm trạng càng tệ hại, cực kỳ cực kỳ tệ bèn kiếm 1 gốc cây ngồi nghỉ. Hắn...nhớ Rin.
- Ta phải tìm cách cứu cha của nàng, sau đó sẽ đưa nàng và cha nàng đi xa. - hắn nhăn mặt rồi bỗng ngủ thiếp đi, Miku đang ngắm hoa anh đào thấy thế bèn cười cười, chạy lại nhìn hắn. Khuôn mặt thật đẹp trai a.
- Tiểu thư và Len-sama thật là xứng đôi nhỉ? - mọi người xung quanh thấy thế bèn bàn tán xôn xao - Đúng là 1 cặp trời sinh mà. Vẻ đẹp thuần khiết của tiểu thư Miku thật khiến người ta ganh tị a.
- Nè Len của em~ Anh có nghe mọi người bàn tán không? Chúng ta thật hợp nhau đó~ Con nhỏ kia không có cửa đâu~ - cô ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu vào ngực hắn trông như (con chảnh dog thích thể hiện, mấy chế điền vào đi trông nó giống cái gì cmt cho au nha) thiên thần khiến mọi người cười nói xôn xao.
_______________________________
Anh cứ đánh liên tục không ngừng nghỉ, khắp người nó toàn máu với máu và chằng chịt những vết sẹo xấu xí. Anh vẫn cứ đánh, đánh và đánh. Thấy nhàm chán, anh đánh thật mạnh vào đùi nó, nó cắn răng, đau đớn quá, đau đến nỗi không thể thở, không thể nhúc nhích dù chỉ 1 ít. Bỗng nó cúi đầu xuống, khóe mắt nó cay cay và nó bắt đầu thút thít rất nhỏ. Anh thấy thế ném cái roi đi, vừa chạm vào thì nó run bần bật, cả 36 phát roi, phát cuối cùng nó đã khóc. Anh thả nó ra, nó không còn tí sức nằm bệt xuống sàn, mùi máu tanh tưởi sộc lên sóng mũi nó, thật ghê tởm.
- Tôi đã nói, cô khóc là cô thua.
- T........ - nó đau quá, không thể nói được.
- Con người vẫn là con người. Đã yếu đuối còn cố tỏ ra mạnh mẽ.
- A...anh.....t..thì b....iết...cái gì.... - nó biết anh đang xúc phạm đến nó, thậm chí là tất cả mọi người.
- Eh? Cô vẫn còn tỉnh táo à?
- ANH THÌ BIẾT CÁI GÌ HẢ?! - nó ngước đầu dậy, dù cho có đau đớn, dù cho nước mắt vẫn cứ tuôn ra - ANH KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG ĐẾN LÒNG TỰ TRỌNG CỦA CON NGƯỜI CHÚNG TÔI! ĐỒ QUÁI VẬT! ĐỒ KINH TỞM!
- Hừ! Quái vật? Kinh tởm? Đó chính là con người.
- Chính lũ vampire các người đã cướp đi hạnh phúc của chúng tôi!
- Giờ này còn cố mạnh mẽ? - anh tát vào mặt nó, nó ngã xuống rồi nằm im bặt - Chẳng phải...con người đã giết ch.ết vampire bằng cây kiếm bạc đó sao? Cô có biết, cha mẹ tôi đều bị chúng nó giết không?
Rinto tới tìm Loky có việc thì cậu đã chứng kiến cảnh đó, lạnh cả sống lưng ấy chứ. Rin bị hành hạ tới mức sắp ch.ết cả, máu văng khắp nơi, sát khí của anh thật khiến người khác ghê sợ.
Rinto sẽ làm gì?
A. Báo cho Len.
B. Xông vào và hốt hoảng.
C. Tìm cách cứu Rin.
D. Vào nói chuyện với Loky
E. Mặt Rinto có quan tâm không?