Chương 23: Không đội trời chung
Tới lúc giáo viên bước vào lớp mà vẫn chưa thấy Hoàng Yến đâu, Thế Thịnh bắt đầu lo lắng, cậu mơ hồ đoán ra việc Ngọc Duyên làm, cậu bước một chân ra khỏi bàn định ra ngoài tìm Hoàng Yến nhưng vừa định đứng dậy thì thầy giáo hỏi:
- Ủa? Yến đi đâu rồi? Sổ đầu bài kí hai tiết trước vẫn đầy đủ mà.
Cả lớp đều lắc đầu bàn tán, ai cũng không biết có nên nói sự việc lúc nảy hay không. Họ lo Hoàng Yến có chuyện, nhưng cũng không muốn liên lụy đến bản thân mình, băng của Ngọc Duyên cũng rất có tiếng. Thế Thịnh thấy vậy bèn nói:
- Dạ thưa thầy! Lúc nảy bạn Yến nói đau bụng, bạn nhờ em xin thầy cho bạn ấy xuống phòng y tế ạ!
- Uhm!- Thầy khẽ gật đầu.
Thế Thịnh thở phàu như trút bớt gánh nặng, đành ở lại đối phó giúp nhỏ vậy.
- Mày có sao không?- Ngọc Duyên và đám bạn lôi Hoàng Yến và Hoài Thi đi ra vườn rau thì hai đứa vùng được khỏi tay họ, Hoàng Yến nhìn Hoài Thi lo lắng hỏi.
- Tao không sao. Mày coi mày kìa, mặc còn in dấu tay, tay chân thì lại đỏ bầm như vậy. Người họ muốn đánh tao mà mày còn bị đánh nhiều hơn. Vậy mà còn lo cho tao.- Hoài Thi nhíu mày sờ mặt và tay Hoàng Yến khẽ nói.
Hoàng Yến nghĩ cũng thấy lạ, người họ muốn đánh là Hoài Thi, tuy dù nhỏ có bênh vực Thi đi nữa, họ cũng không ra tay như thế. Hơn nữa, từ lúc tóm được Hoài Thi, Ngọc Duyên và 3 người kia chỉ lo đánh Hoài Thi trút giận, chỉ riêng một người lao vào đánh nhỏ tới tấp. Lúc nhỏ sắp vùng dậy được thì ả ta gọi người tới giúp đè đầu nhỏ xuống rồi lại một mình đánh. Thật ra là nguyên nhân gì? Nghĩ đến đây, nhỏ liếc nhìn bảng tên của ả ta nhưng thật đáng tiếc ả không còn đeo nữa.
- Thôi ngay cái trò bạn bè thân thiết đi! Đứa nào cũng giả tạo như nhau thôi. Tao còn đánh chưa đã đó, ngoan ngoãn ngồi yên chịu đòn đi! Càng vùng vẫy sẽ càng đau thôi.- Ngọc Duyên nhếch môi cười nói.
Thế rồi cả đám lại xông đến hai đứa, hai đứa bất giác lùi lại, Ngọc Duyên và đám bạn chạy sắp tới hai đứa thì có một thân hình sắn tới che ngang:
- Dừng lại! Nếu không muốn lớn chuyện hơn nữa thì dừng lại ngay đi!- Bạn nam lúc nảy nói chuyện điện thoại với Quang Sơn lớn tiếng nói.
- Lại thêm một thằng nhóc tính chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân à.- Ngọc Duyên nhếch mép cười, rồi ả nhìn vào bản tên của cậu ta.- Lưu Tuấn Khải.- nhẩm nhẩm cái tên, Ngọc Duyên chợt quay phắt đầu lại nhìn ả phía sau mình, chính là cái ả một mình đánh Hoàng Yến, ả đó đang nhìn chằm chằm Tuấn Khải như lo sợ.
- Nó là em trai mày sao?- Ngọc Duyên nhìn ả đó hỏi, bởi vì trong trường rất ít người họ Lưu, ả tên là Lưu Kim Thoa, Ngọc Duyên nhớ đến lần nói chuyện với Kim Thoa về họ của ả:
- Trường này chắc một mình mày họ Lưu rồi.
- Không! Năm ngoái đúng là một mình tao nhưng năm nay có thêm một người nữa.- Kim Thoa lắc đầu.
- Ai?- Ngọc Duyên nhướng mày hỏi.
- Em trai tao. Năm nay nó lên lớp 10, bữa nào có gặp tao giới thiệu cho.
- Đúng! Em là em trai chị ấy.- Tuấn Khải lên tiếng trả lời thay Kim Thoa.
- Mày ra đây làm gì?- Gương mặt Kim Thoa hơi lo lắng hỏi.
- Tất nhiên là ngăn cản mọi người. Chị! Chẳng lẽ chị không nhớ...
- Thôi im đi! Chuyện của tụi chị, mày đừng xen vào.- Kim Thoa lên tiếng cắt ngang lời nói của Tuấn Khải.
- Lôi em mày ra!- Ngọc Duyên nhìn Kim Thoa nói như ra lệnh.
Kim Thoa gật đầu sắn tới định lôi Tuấn Khải ra thì cậu đã nạt lớn:
- Chị không được qua đây!- Sau đó cậu nhìn nhóm của Ngọc Duyên nói tiếp một cách cương quyết:
- Em trước giờ không đánh con gái, nhưng nếu mấy chị cứ làm tới thì em không khách sáo đâu.
- Thật không ngờ chị mày chẳng biết cách dạy mày gì cả. Hiện giờ chị mày đang theo phe của tao, bênh vực người ngoài mà phản lại chị mình luôn à?- Ngọc Duyên bực tức nói.- Mà thôi không sao, chị mày không dạy được thì tao dạy dùm.- Nói xong, Ngọc Duyên phất tay, ả và mấy đứa còn lại xông đến. Hoàng Yến, Hoài Thi và Tuấn Khải lùi lại mấy bước, giờ muốn chạy cũng không được, đành phải đấu thôi.
Kim Thoa đứng im bấu chặt tay, không biết có nên vào hay không, nên giúp ai, cứ vậy mà đứng im. Thế là nhóm Ngọc Duyên còn lại 4 người, Tuấn Khải quay đầu nói nhỏ với Hoàng Yến và Hoài Thi:
- Mấy bả dù sao cũng là con gái, hơn nữa lại lớn hơn mình, tui có mạnh cũng chỉ kìm cự được hai người thôi, hai bạn mỗi người tự chống cự một người nha!- Dứt lời, Hoàng Yến và Hoài Thi đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt gật đầu.
Thế là một trận giằng co diễn ra, Hoàng Yến và Hoài Thi bị đánh đến đuối sức, gần như chống cự không lại ả kia và Ngọc Duyên. Còn Tuấn Khải, cậu giằng co với hai ả con gái đánh cậu tới tấp, cậu giơ tay lên nhưng không tài nào đánh xuống được, băng cậu không bao giờ đánh con gái, nên chỉ cầm cự để mình không bị đánh.
Thiên Huy, Quang Sơn và nhóm của họ chạy đến cổng trường, hai người thở hì hục nhìn xung quanh quan sát. Ai cũng hoang mang không biết việc đó kết thúc chưa, nguyên đám phải bỏ tiết rồi. Quang Sơn sựt nhớ móc điện thoại gọi cho Tuấn Khải, Tuấn Khải nghe tiếng điện thoại, đẩy hai ả kia ra rồi móc điện thoại nói nhanh:
- Vườn rau.- Quang Sơn nghe xong lập tức chạy đi. Thiên Huy và nhóm đuổi theo cậu.
- Dừng tay!- Một giọng mạnh mẽ, nghe có vẻ lãnh đạo vang lớn giữa vườn rau.
Tất cả lập tức dừng tay quay đầu nhìn, một nhóm khá đông đồng loạt chạy tới. Thiên Huy và Quang Sơn nhìn Hoàng Yến lo lắng, lập tức nhìn thấy dấu tay trên mặt Hoàng Yến và những vết trầy trụa, đỏ bầm khác. Thiên Huy siết chặt tay nén giận, thật muốn đánh cho người đánh nhỏ ra thế này một trận, muốn xem nhỏ kĩ hơn nhưng chẳng thể tiến gần hơn. Quang Sơn đau đớn đưa tay sờ mặt Hoàng Yến, ngay lập tức nghe được tiếng "Á" khẽ của nhỏ, cậu tiếp tục nắm lấy tay nhỏ nâng lên, mu bàn tay có những vết trầy, vì nhỏ mặc áo dài nên chẳng quan sát được cánh tay ra sao. Quang Sơn phẫn nộ quay đầu lại nhìn nhóm Ngọc Duyên nghiến từng chữ:
- Là ai làm?
- Là chị Duyên tác Yến đó!- Hoài Thi bất bình lên tiếng, nhỏ muốn Quang Sơn đòi lại công bằng cho Hoàng Yến.
- Chị làm sao?- Quang Sơn nhìn thẳng Ngọc Duyên nói, cậu biết mặt Ngọc Duyên, băng Ngọc Duyên cũng rất có tiếng trong trường, chỉ không bằng băng cậu ở chỗ là băng cậu đã đụng độ với trường khác, còn băng họ vẫn chưa va chạm. Nhóm họ đa số là con gái, chỉ có vài người con trai là bạn trai của thành viên trong nhóm, có tiền nên nhóm có chút mạnh, họ trước giờ nước sông không phạm nước giếng.
- Thì...- Ngọc Duyên hơi lo sợ khi thấy Quang Sơn có mặt, ả rất e dè nhóm Quang Sơn, giờ thấy ánh mắt Quang Sơn như vậy cũng đủ biết Hoàng Yến cũng chiếm vị trí quan trọng với Quang Sơn, nhất thời không biết trả lời sao.
Quang Sơn nhất thời tức giận không kìm chế được, gian tay tác thẳng vào mặt Ngọc Duyên, luật là do cậu đặt ra, chính cậu phá luật một lần vậy. Tất cả đều sững sờ với cái tác của Quang Sơn, Ngọc Duyên mở to mắt tột độ, Quang Sơn là con trai lại cao to, mạnh mẽ, cái tác của cậu mạnh gấp mấy lần cái tác của ả. Mặt ả đỏ ao như có máu, ả chỉ vào mặt Quang Sơn nói không nên lời. Quang Sơn cũng biết là mình hơi nóng nên im lặng, những người đứng ngoài cũng không ai lên tiếng, Thiên Huy mãi nhìn về Hoàng Yến, ánh mắt dâng lên nỗi chua xót khôn nguôi. Kim Thoa đứng ngoài bấu chặt tay nải giờ càng bấu chặt tay hơn trước sự tức giận của Quang Sơn.
Không khí im lặng một lúc, Ngọc Duyên chỉ tay vào mặt Quang Sơn nói:
- Mày đợi đó! Từ nay băng tao không đội trời chung với băng mày.- Nói rồi ả vụt chạy đi, nhóm ả vội vàng chạy theo.
Quang Sơn chỉ cười nhạt trước câu nói đó, cậu quay lại nắm tay Hoàng Yến rồi nói với mọi người:
- Giờ tụi mình ra quán nước ngồi đi! Thoa thuốc cho Hoàng Yến và Hoài Thi luôn, chờ khi nào có trống tiết tư rồi vào.- Nói rồi cậu nắm tay Hoàng Yến dắt đi, mọi người cũng lê bước đi. Thiên Huy nhìn theo hai người đó, cậu cụp mắt cho tay vào túi rồi cũng bước theo...