Chương 8

Edit by Shmily
#Do not reup#
------------------------------


Vì để đền bù cái câu lỡ tay lầm lỡ kia, Vân Chức lại gửi cho trợ lý Tần tổng năm sáu tin nhắn ca ngợi nữa, đem dáng người với giá trị nhan sắc của Tần tổng khen đến lên trời xuống đất, hy vọng có thể đối lấy một chút tín nhiệm, thuận tiện cho sau này có lúc cần liên lạc.


Trợ lý vẫn không trả lời, Vân Chức thấp thỏm nhìn đi nhìn lại lịch sử trò chuyện mấy lần, cảm thấy tuy rằng mình dùng từ có chút phù hoa, nhưng tổng thể thì vẫn là tả thực.
Chỉ nói bề ngoài thì đúng là Tần Nghiên Bắc không có gì để chê cả.


Vân Chức lăn qua lộn lại đại hơn mười phút, khung thoại rốt cuộc cũng có động tĩnh, chỉ là nội dung so với tưởng tượng của cô thì lại như trời với đất, đối phương tựa hồ cũng không có lòng vòng: [Những thứ cô nói nếu tôi tiện tay đưa cho Tần tổng xem thì cô có biết hậu quả hay không? Người trong tập đoàn đều sợ hắn, thanh danh của hắn cũng chẳng ra gì, tin đồn nhảm nhí cô hẳn là đã nghe qua không ít đi?]


Vân Chức nhất thời dừng lại.
Trợ lý này đúng là to gan, vừa mới quen biết mà dám ở sau lưng ông chủ của mình dị nghị nhiều như vậy, nhìn từng câu từng chữ này thì hình như là đã chịu khổ rất nhiều từ thái tử gia đi.


Ác danh của Tần Nghiên Bắc là rõ ràng, Vân Chức đương nhiên biết, ngày đó nhóm cậu ấm ở trong quán bar sợ hãi anh như thế nào, cùng với hai ngày nay cô tận mắt nhìn thấy những người bên cạnh sợ Tần Nghiên Bắc ra sao, đó đều là bằng chứng.


available on google playdownload on app store


Nhưng cô chưa bao giờ sẽ từ một phía đồn đãi mà phán xét người nào đó, ít nhất thì trong hai ngày ở chung ngắn ngủi này, Tần Nghiên Bắc dù có không kiên nhẫn với cô đi nữa thì cũng không có dùng bất cứ thủ đoạn nào quá mức, cho dù trước ơn cứu mạng của anh cô không tự mình cảm nhận được, nhưng giờ khắc này, ngoài cửa sổ gió lạnh căm căm, mà cô lại có thể ở trong căn phòng ấm áp trải qua một đêm, vậy liền đáng giá cô cảm kích anh rồi.


Vân Chức đáp: [Cho dù người bên ngoài đồn thổi như thế nào, với tôi mà nói, Tần tổng mặt lạnh tâm nóng, tính tình của anh ấy có vẻ rất kém, nhưng kỳ thật sẽ không đả thương người khác đâu.]


Khung thoại bên trên lại bắt đầu dài dòng nhập vào, lần này Vân Chức đã sắp ngủ, bị điện thoại rung lên làm tỉnh giấc, cô nhìn màn hình, thấy trên đó có mấy chữ ngắn gọn: [Hết rồi? Sau đó thì sao?]


Vân Chức vẻ mặt mờ mịt, hóa ra đối phương lao lực gõ nửa ngày chính là muốn nghe cô nói thêm vài câu hả, lại còn... không chịu bỏ mặt mũi mà trả lời cho nhanh? Phải thật sự không đợi được cô nói gì nữa thì mới nhịn không được truy vấn?
Làm không tốt cũng là cách để khảo nghiệm.


Đầu tiên là cố ý nhắc tới những tin đồn trái chiều của Tần Nghiên Bắc, để thử phản ứng của cô, nếu lúc ấy cô hùa theo mắng chửi anh thì chắc chắn sẽ bị đưa vào danh sách đen ngay lập tức, xem ra hiện tại đã thông qua cửa thứ nhất rồi mới có thể nói tiếp những chuyện tiếp theo.


Kịch bản của thuộc hạ dưới trướng thái tử gia thật thâm sâu.
Bất quá cô cũng hiểu rõ, nói đến cùng thì vẫn là muốn khen mà thôi, chỉ là bề ngoài không đủ, cần phải phân tích sâu hơn, khen đến có nội hàm hơn một chút.


Vân Chức xoa xoa mặt, lên tinh thần bọc chăn kín mít cẩn thận suy nghĩ những từ hoa mỹ tốt đẹp nhất trong văn học để miêu tả Tần Nghiên Bắc, nhưng cô thật sự nghèo từ, ngay cả trước kia học Triết học Mác Lê nin dùng những từ ngữ trừu tượng khoa trương như thế nào cũng đều lấy ra, chắp chắp vá vá gửi cho trợ lý mấy trăm chữ.


Điện thoại trong tay Tần Nghiên Bắc đã bị anh nắm đến nóng lên.


Mi mắt anh mỏng, sau khi rũ xuống, hai mí mắt lộ ra nếp uốn, phần đuôi mắt sắc bén khẽ câu lên, có vẻ bất cận nhân tình, dư quang ánh lên chút ánh sáng, nhưng hiện tại trên hành lang không có một bóng người nào, nhưng từ sâu trong đôi mắt lại nhảy ra những ánh lửa.


Vân Chức gửi tới một đoạn văn thao thao bất tuyệt, có nơi chưa kiểm tr.a cẩn thận, để lỡ gõ sai vài chữ, văn kiện bình thường mà sai một chữ một ngữ pháp thôi cũng sẽ bị thái tử gia ném trả về bắt làm lại, nhưng lúc này dường như anh lại tự động xem nhẹ nó, thu nhận hết tất cả thâm tình bày tỏ tình yêu đơn phương của cô gái yêu thầm anh vào lòng.


Còn được đi.
Thái tử gia liếc màn hình, thong thả ung dung nhướng mày.
Cô không chỉ nhớ thương thân thể anh, muốn hôn anh mà còn rất biết nghiên cứu tâm tư của anh.
Xem ra vì muốn nắm chặt anh mà lén lút phí không ít công sức, miễn cưỡng tính là cô dụng tâm.


Đến nỗi kể cho người xa lạ mình mới add WeChat được có mấy phút là môi anh mềm, chỉ ước gì cả thiên hạ đều biết tới chuyện cô yêu thầm anh, anh có thể sẽ cho cô một cơ hội.
Tần Nghiên Bắc không nhanh không chậm ấn mở bàn phím, trả lời lại đoạn văn si tình của Vân Chức ~


[Ngày mai bắt đầu, mỗi ngày có thể thông qua tôi liên lạc với Tần tổng một lần, vượt qua hạn ngạch thì sẽ không trả lời.]
***


Cuối cùng Vân Chức cũng không uổng phí công sức đỏ mắt gõ chữ của mình, có thể câu thông được với trợ lý của Tần tổng, đối với cô mà nói đã là đột phá rất lớn rồi, cô đánh dấu WeChat của đối phương vào mục chú ý, coi trọng giống như đối xử với Tần Nghiên Bắc vậy.


Ngày mai còn phải dậy sớm chạy về trường đi học, Vân Chức không dám trì hoãn quá muộn, nắm chắc thời gian sửa xong bản nháp của mình rồi tắt đèn đi ngủ, cũng không biết rằng thái tử gia còn đang đứng ở dưới lầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cửa phòng của cô.


... Cho cô ngon ngọt lớn như vậy, cô cũng không biết nói thêm vài câu dễ nghe nữa sao?! Này cũng muốn người khác dạy?!


Vân Chức chuyên tâm, ngủ thật sự an ổn, trạng thái tỉnh dậy sáng hôm sau tốt lên rất nhiều, cô bước chân nhẹ nhàng xuống lầu, chuẩn bị làm bữa ăn sáng cho ân nhân, không nghĩ tới dì Trịnh quá chăm chỉ, đã chuẩn bị xong đâu vào đấy rồi.


Mà Tần Nghiên Bắc đã ngồi ở phòng ăn, trong tay cầm máy tính bảng, bên trên là một đống số liệu phức tạp cùng văn kiện dài không đếm hết.
Thấy cô sắc mặt hồng nhuận đi qua, đuôi mắt Tần Nghiên Bắc bủn xỉn liếc cô một cái, thần sắc rõ ràng là lãnh đạm cùng bất mãn.


Cô lên tinh thần, còn anh một đêm qua lại ngủ không được.
Vân Chức không hiểu sao lại chọc tới anh, e sợ nói sai câu nào sẽ làm anh càng tức giận, dứt khoát thành thật ngậm miệng lại, lúc ăn cơm cũng đặc biệt an tĩnh, đầu như sắp vùi vào trong bát canh, nào dám nhìn loạn anh.


Kết quả cuối cùng chính là, chờ cô lơ đãng ngẩng đầu lên, Tần Nghiên Bắc bên kia đã lạnh mặt, thấp giọng ghét bỏ hừ một tiếng với cô.
"Tần tiên sinh..." Vân Chức không thể không quan tâm một câu, "Sáng sớm, tức giận sẽ ảnh hưởng thân thể."


Tần Nghiên Bắc muốn lột cái lớp ngụy trang vô tội này của cô xuống.
Mỗi một ngày đều nhớ thương sờ anh hôn anh, phiền đến tâm tình anh bực bội, sau khi ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh xong còn ở chỗ này giả vờ vô tội với anh.


Vân Chức đuổi kịp thời gian, cũng không có đi suy nghĩ kỹ cảm xúc của thái tử gia, cẩn thận vẫy tay chào tạm biệt với anh, vốn dĩ muốn nói một câu "Lần sau gặp", nhưng vừa thấy ánh mắt của anh, cô cũng không có mặt mũi hé răng nhiều thêm một câu, nhanh chân chạy khỏi hiện trường áp suất thấp này.


Cô chạy vội vào trong khu dạy học, sau khi vào cửa lớp, liền nhìn thấy Đường Dao đang vẫy tay với mình, ý nói đã giúp cô chiếm một vị trí rồi.


Vân Chức đi qua ngồi, bị Đường Dao gắt gao ôm lấy tay, cẩn thận đánh giá trên dưới một lần, thậm chí còn ngó vào trong cổ áo của cô, đè thấp giọng hỏi: "Thật sự sống sót trong miệng hổ của thái tử gia nhà họ Tần?"
Vân Chức cười: "Không có nguy hiểm như vậy đâu."


Cùng là động vật họ mèo, so với hổ báo, vào thời điểm đặc thù nào đó, anh vẫn chỉ giống một con mèo lớn cao ngạo mà thôi.


Mắt thấy giáo sư đã vào lớp, Đường Dao không tiện hỏi nhiều, chỉ nhặt những trọng điểm để nói: "Chức Chức, cậu nhìn thấy thông báo trên diễn đàn học viện chưa? Cuối tuần này bên viện hàng không vũ trụ tổ chức hoạt động, quy mô vô cùng lớn, mời đủ các đại lão cùng với sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của trường về dự, mà viện bọn họ lại thiếu nữ sinh, nhân lực đón khách không đủ, cho nên muốn mượn vài nữ sinh xinh đẹp từ viện nghệ thuật của bọn mình."


Cô ấy vỗ vỗ vai Vân Chức: "Sáng nay danh sách vừa mới gửi xuống viện chúng ta, người đầu danh sách là cậu, người thứ hai là tớ, chị em hoàn cảnh nha."


Vân Chức thật sự là chưa đọc được thông báo, cho nên thừa dịp chưa bắt đầu học liền mở WeChat ra, lên diễn đàn xem thông báo, lại không thể xin nghỉ, hơn nữa chiều nay đã phải tập trung huấn luyện ở sân khấu.


Cô vốn đã sắp xếp kế hoạch muốn nhân ngày cuối tuần tới chỗ Tần Nghiên Bắc, nhưng hiện tại hẳn là không được rồi.
Vân Chức phối hợp với sự sắp xếp của viện, cùng Đường Dao đi tập huấn ba ngày.


Cô vốn tưởng rằng đây chỉ như là các hoạt động bình thường như trước kia, luyện một vài lễ nghi cơ bản, quen thuộc quá trình là được, không nghĩ tới lần này làm vô cùng chặt chẽ, một đám người được đưa tới sân vận động, mặc đồng phục thống nhất để tập luyện những động tác cần thiết, không biết còn cho rằng bọn họ đi tham gia thế vận hội Olympic quá.


Mà cố tình, máy sưởi của sân vận động lại hỏng rồi, dưới nhiệt độ rét buốt như thế kia mà huấn luyện viên vẫn luôn cao giọng nói mọi người phải kiên cường.
Trên người Vân Chức mặc một bộ sườn xàm cách tân, cẳng chân và cánh tay đều lộ ra bên ngoài, chóp mũi cũng đỏ lên.


Nữ sinh bên viện hàng không vũ trụ tương đối hiểu biết nội tình, thừa dịp nghỉ ngơi liền bàn tán một chút với mọi người: "Hoạt động lần này sở dĩ được coi trọng như vậy là vì nghe nói có cả cao tầng của Tần thị tham dự."


Radar của Đường Dao dựng thẳng lên, thò lại gần nghe, mới đầu Vân Chức cũng không quan tâm lắm, nhưng nhìn phản ứng của bạn thân, mới dần dần hiểu ra, cái Tần thị khiến mọi người nhắc tới đều phải cố ý nhỏ giọng kia, có lẽ chính là Tần Nghiên Bắc của Tần thị.


Rốt cuộc thì từ lời nói của Đường Dao lúc trước, Hoài Thành không có một người họ Tần nào khác có thể so được với bối cảnh của Tần Nghiên Bắc.


Đường Dao tìm hiểu xong, lại nhắn mấy cái WeChat đi hỏi, trong lòng có tin mới xong mới trở về bên cạnh Vân Chức: "Tần thị đồng ý tham gia, bất quá lấy thân phận của Tần Nghiên Bắc thì hẳn là sẽ không tới đâu, chắc là chú tư của anh ta rồi."


Vân Chức có chút tò mò: "Tần thị với Thanh Đại, có quan hệ gì sao?"


Đường Dao khiếp sợ nhìn cô: "Bảo Nhi, cậu đã thành công vào được nhà của Tần Nghiên Bắc rồi mà không lên mạng tr.a tiểu sử gia tộc nhà anh ta hả? Tần gia chính là lập nghiệp bằng ngành hàng không mà, các sản nghiệp khác tạm thời không nói tới, chỉ riêng ngành hàng không này đã là hạng nhất rồi, trước mắt mấy công ty hàng không hàng đầu đều có cổ phần của Tần gia khống chế đó, lại còn là công ty chế tạo phi cơ lớn nhất trong nước, nơi duy nhất có thể đối đầu với các công ty lớn ở Âu Mỹ, Thanh Đại đã sớm có hợp tác với Tần gia rồi."


"Hơn nữa Tần Nghiên Bắc..." Cô ấy cảm khái, "Tác phong phẩm hạnh tạm thời không đánh giá, nhưng không thể không thừa nhận bản thân anh ta đúng là rất siêu việt, cái vị trí người thừa kế của anh ta cũng không phải là ngồi không, hiện tại chủ thiết kế phi cơ của Tần gia chính là anh ta, trung tâm cũng đều nằm trong tay anh ta, đúng rồi, anh ta cũng tốt nghiệp ở Thanh Đại, liên tục nhảy lớp, hàng năm đều có tên trong bảng vàng, quả thực không phải là con người mà."


Nghĩ đến Tần Nghiên Bắc là ân nhân cứu mạng của cô, Vân Chức thế nhưng lại có chút vinh dự lây.
Đôi mắt cô cong cong, lại tìm được con đường báo ơn hữu hiệu rồi.


Tuy rằng đồ Tần Nghiên Bắc thiết kế đều là những thứ tinh vi cao cấp, cô khẳng định không thể nhúng tay vào, nhưng tóm lại cũng được liệt vào phạm trù vẽ thiết kế đi, nếu như anh có bất cứ yêu cầu gì, cô cũng có thể hỗ trợ.
Vẽ mấy... mấy cái đồ án thân máy gì đó.
***


Thanh Đại đã gửi lời mới tới Tần thị từ rất sớm, chính là hy vọng Tần Nghiên Bắc có thể tự mình tham dự, có thể đồng thời làm chiến lược hợp tác với các sinh viên kiệt xuất sắp tốt nghiệp, nhìn khắp cả nước cũng chỉ có vị thái tử gia này.


Tần Nghiên Bắc từ trước tới nay đều là thái độ việc công xử theo phép công, từ chối cũng rất quyết liệt, mắt thấy ngày hội cũng đã tới gần, Thanh Đại vẫn chưa từ bỏ ý định, lại gửi thiệp mời một lần nữa, lần này viết còn kĩ càng hơn, giới thiệu hoạt động một lượt, thậm trí còn chụp cả ảnh ở hiện trường rồi đính kèm vào thư mời gửi đi.


Trợ lý đem một phong thư dày nặng đặt lên cạnh bàn của Tần Nghiên Bắc, rút một tư liệu bên trong ra đưa cho anh, Tần Nghiên Bắc đến mắt cũng không nâng, trợ lý nháy mắt đã hiểu, nhanh chóng thu dọn về.


Liên tục ba ngày, bên người Tần tổng đều trong trạng thái người sống chớ tới gần, tính công kích như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của anh cũng chưa được thu liễm lại.


Trợ lý càng khẩn trương, động tác càng không vững, mấy tấm ảnh chụp ngoài ý muốn rơi ra ngoài, có hai tấm rơi xuống, nghiêng nghiêng rớt ở trong tầm tay của người đàn ông.


Tấm ảnh đơn điệu, là hình của một cô gái, có lẽ nhiếp ảnh gia cố ý cho nên chụp những người xung quanh đều bị nhòe một chút, chỉ còn lại người đứng ở giữa là rõ ràng nhất.


Những người bị nhòe kia rõ ràng bọc các kiểu áo khoác dày, mà nhân vật chính của bức ảnh lại chỉ mặc một bộ váy sườn xám đơn giản, đường cong toàn thân phập phồng, mắt cá chân tinh tế, mi mắt có trang điểm cũng không thể che đi nét đỏ ửng lên khi bị lạnh, khóe môi không biết sao còn bị nứt ra một mảnh, cả người yếu ớt nhu nhược, khiến cho lòng người nhiễu loạn.


Trợ lý đổ mồ hôi, cuống quýt nhặt lên.
Ảnh chụp lại bị Tần Nghiên Bắc đè chặt lại.
Trách không được ba ngày không thấy, thì ra là trốn đi làm một cái đại chiêu mới.


Môi nứt ra bị chụp được, đường hoàng dụ dỗ, dựa vào Tần Chấn chống lưng, ngay cả trường học cũng trở thành công cụ trêu chọc anh của cô.
Lại còn dùng dáng vẻ đáng thương này để khơi lên ý muốn bảo hộ của anh.
Vì một nụ hôn, đến mức mất công như vậy à?


72 tiếng, đối với một người yêu đơn phương mà nói không đủ dài sao?


Tần Nghiên Bắc cầm lấy tấm ảnh để lên mặt bàn, cách anh không quá 50cm, hơn nữa, điện thoại ba ngày không có động tĩnh gì kia đang hiển thị khung chat liên hệ của WeChat, được ghi chú là "Tiểu Chức Nữ tâm cơ", mặt vô biểu tình gõ vào hai hàng chữ...
[Tôi thay Tần tổng nhắc nhở cô.]


[Anh ấy không có hứng thú với sườn xám.]
Cùng thời khắc đó, đang ở sân vận động, Vân Chức ngày hôm qua ăn cơm không cẩn thận cắn phải môi bị bật máu, lại lần nữa bởi vì thể hiện quá tốt mà bị đơn độc lôi ra làm mẫu cho người khác.


Cô run bần bật, kiên trì mỉm cười, trong lòng vẫn là nhịn không được đem đầu sỏ gây tội Tần thị với thái tử gia Tần Nghiên Bắc nhỏ giọng ôn nhu mắng một trận.






Truyện liên quan