Chương 68
Đã qua 0 giờ, cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, tấm rèm bị kéo kín, có gió đêm đong đưa phất phơ bên cạnh, ánh trăng loáng thoáng chiếu vào phòng, chiếu sáng tới đống chăn hỗn độn ở trên giường.
Đôi mắt minh nhuận của Vân Chức thất thần, lông mi bị một tầng nước mắt trào ra thấm ướt, môi hơi cong lên, gian nan hấp thu dưỡng khí, gương mặt đến toàn thân đều phiếm hồng nóng rực, làm nổi bật làn da trắng như men gốm của cô, được ánh trăng bên ngoài soi tới dát lên một tầng ánh sáng mỏng nhàn nhạt.
Càng ngày càng mất khống chế, bả vai cô áp thật sâu vào trong gối, những ánh sáng nhu thuận đó cũng giống như bị đánh nát bóp vỡ, ngăn không được tiếng nức nở, tùy ý bùng nổ.
Tay cô bị kéo ra sau, mười ngón tay mướt mồ hôi chặt chẽ dán ở bên nhau, hoa văn trong lòng bàn tay dán sát, hận không thể đem những đường cong uốn lượn trên đó cột chắc vào với nhau.
Tầm nhìn Vân Chức là một mảnh ánh sáng nhạt, mơ hồ nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tần Nghiên Bắc.
Bên trong giống như có nước mắt, giống như dung nham nhỏ giọt ở trên mặt cô, tràn ra ánh sáng vừa sáng vừa tàn nhẫn, giống như muốn đem người hủy hoại ngầm chiếm, cũng thiêu đốt vạn phần rung động, hoàn toàn thoát ly khỏi trói buộc điên cuồng, muốn đào chỗ sâu nhất trong tim, máu tươi đầm đìa, nhảy lên giao cho cô.
Vân Chức đã sức cùng lực kiệt, nhưng anh vẫn cúi xuống trầm mê mà hôn, chiếc nhẫn cưới kiểu dáng của nữ treo ở trên cổ anh rũ xuống, có chút lạnh lẽo lại cực kỳ nóng bỏng cọ vào cô.
Cô cảm thấy có khả năng là bản thân mình cũng điên rồi, những cái khác đều hoàn toàn trống rống, xung quanh cái gì cũng sắp có thể biến mất, chỉ muốn ôm chặt anh, để anh muốn làm gì thì làm, va chạm lung tung khiến bóng đêm lung lay sụp đổ.
Vân Chức cách một tầng nước mắt nhìn mồ hôi trên mặt anh, đôi môi bị cắn tới bật máu, bên cổ huyết quản bạo khởi có dấu móng tay của cô không cẩn thận lưu lại.
Vân da bành chướng căng chặt.
Dã dục gợi cảm còn lảo đảo bước một chân tiến vào tuyệt vọng quỷ môn quan.
Vân Chức ôm Tần Nghiên Bắc, cảm thấy xấu hổ tới cực hạn, giống như bị con tằm gặm cắn, cô ở bên tai anh nức nở hít cái mũi, mê mang vô thức nói yêu anh, đổi lấy lý trí đã hoàn toàn vứt bỏ của anh.
Lúc được ôm vào phòng tắm để giải quyết hậu quả sau trận hoan ái, Vân Chức bủn rủn đến không thể mở nổi mắt, Tần Nghiên Bắc cũng không chê phiền, thấp giọng gọi cô "Chức Chức" với cả "Vợ ơi", cũng không cần cô đáp lại, chỉ là anh đang chìm đắm trong mấy câu xưng hô đơn giản nhất như vậy.
Vân Chức nghe thấy anh hỏi: "Sao em dám một mình chạy xa như vậy."
Cô nhớ tới mười mấy tiếng khẩn trương kia của mình, giọng mũi rất nặng: "Có xa nữa thì em cũng sẽ tới, Tần Nghiên Bắc, nếu như anh còn gạt em chuyện gì nữa, tự mình chịu đựng một mình, thà làm trị liệu tổn thương tới thân thể cũng không nói cho em, thì em sẽ..."
Lời nói tàn nhẫn cô không nói ra được, anh ôm cái gáy cô nâng lên hôn môi thật mạnh.
Vân Chức cố chấp lên cũng rất cứng rắn, lấy lại tinh thần, cô bắt lấy bả vai anh: "Anh đừng nghĩ bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, may mắn là làm trị liệu dự phòng nên có thể khôi phục, nếu anh trực tiếp làm trị liệu MECT thì chắc chắn sẽ gây tổn thương cho não, ký ức lúc nào cũng có thể biến mất, thật sự không sợ quên mất em sao?"
"Không có khả năng..." Tần Nghiên Bắc không cho cô nói tiếp, bế cơ thể ướt đẫm nước của cô lên, "Những ký ức năm đó Tần Giang Xuyên đào ra khỏi não anh, anh chưa từng quên hết, hiện tại anh đều dựa vào em để sống, nếu như dám quên, chẳng khác nào đã ch.ết cả."
Vân Chức nghe không được mấy lời này, tức giận trừng mắt nhìn anh, Tần Nghiên Bắc thấy cô có sức sống như vậy, càng thêm đau lòng, nghĩ lại sợ, nhỡ lúc cô ra nước ngoài, trên đường gặp phải nguy hiểm thì sao đây, trước khi cô tới đây, còn bị anh để lại ở trong ngôi nhà cô đơn lạnh lẽo đó.
"Thực xin lỗi." Tần Nghiên Bắc ôm lấy cô, "Những ngày bận bịu trước kia, anh không có lúc nào là không muốn về nhà, lúc em ở trường anh cũng tới thăm em, nhưng lại không dám tới quá gần, một khi đối mặt với em, anh chắc chắn sẽ không thể khống chế được hành vi của mình, sợ sẽ trở nên cực đoan ép em đính hôn với anh."
"Lúc ở sân bay, trạng thái tinh thần của anh đã đóng băng rồi, còn không rời đi nữa thì chắc hẳn là sẽ không thể trụ được..." Anh vùi đầu vào cổ cô, giống như tự giễu cười khổ, "Trước khi em ôm anh, trong đầu anh đều là suy nghĩ muốn gặp em, chờ em thật sự tới, anh ngay cả quay đầu lại cũng không làm được, mười mấy tiếng trên máy bay cũng không biết làm cách nào mà trụ được, kết quả em ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho anh."
Vân Chức gật đầu: "Em cố ý đó, lúc em ra khỏi sân bay liền nghĩ rằng, nếu phản ứng của anh đã lãnh đạm như vậy, vậy thì em sẽ không liên lạc với anh nữa.
Tần Nghiên Bắc bóp má cô, sức lực có chút nặng.
Vân Chức nghe anh nói nhiều như vậy, những nỗi mất mát lúc đó đã không còn, lông mi dính nước run rẩy, mím môi thừa nhận: "Nhưng mà lại không nỡ."
Tần Nghiên Bắc tắm rửa cho cô rất sạch sẽ, ngay từ đầu Vân Chức còn có chút xấu hổ, nhưng dần dần thì cũng thả lỏng hơn, tùy ý để anh chăm sóc, cô nhiều ít gì cũng có cảm giác, biết được dường như nhiệt độ cơ thể của anh lại đang tăng lên.
Mệt mỏi tìm tới, cô không quá thanh tỉnh, dựa vào anh có chút mê mang mà ngủ mất, lúc trở về trên giường nằm thì đã mơ rất nhiều giấc mơ tán loạn.
Trong mơ đều là gương mặt ở từng độ tuổi của Tần Nghiên Bắc, cuối cùng là anh khi ngồi ở trên cửa sổ mười mấy tầng lầu, đưa lưng về phía mặt sau sâu không thấy đáy, cười với cô một cái, quyến luyến nhìn chằm chằm cô, sau đó liền ngả người ra sau, cả người ngã vào trong bầu trời đêm.
Rạng sáng, Vân Chức đột nhiên bị dọa tỉnh, trái tim đập nhanh đến thở không nổi, tay sờ lên mặt đều toàn là mồ hôi, cô hoảng loạn ngồi dậy, gọi một tiếng "Nghiên Bắc", sau đó vội vàng nhìn sang bên cạnh.
Không có ai.
Giường trống không.
Vân Chức sửng sốt hai giây, lạnh lẽo đột nhiên rót từ đầu xuống chân, mồ hôi thấm ướt cả váy ngủ.
Cô hoảng sợ đi tìm chốt mở đèn ngủ trên đầu giường, lung tung ấn mở, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng phòng ngủ xa lạ, khắp nơi trống vắng, chỉ có tấm rèm đang bị gió thổi nhẹ, một chút một chút mà di động.
Vừa thấy không khí lộ ra từ cửa sổ, Vân Chức đã bị sợ hãi bao phủ, cô để chân trần, sắc mặt trắng bệch bổ nhào tới cạnh cửa sổ kéo ra.
Cửa sổ mở không lớn, chỉ là một khe hở rất nhỏ để thông khí, tuyệt đối không có khả năng để một người đàn ông cao lớn chui lọt.
Cô run rẩy buông ra, dùng sức thở gấp, xoay người chạy ra khỏi phòng, đứng ở trên hành lang, hốc mắt đỏ bừng.
"Tần Nghiên Bắc..."
Giọng nói Vân Chức giống như bị bóp chặt, rõ ràng là muốn lớn tiếng gọi anh, kết quả lại chỉ thốt ra được chút khí âm nghẹn ngào.
Sao cô có thể ngủ được chứ!
Trong vòng 24 tiếng này là thời điểm nguy hiểm nhất, hiện tại còn chưa trôi qua được một nửa! Cô cũng đã nói với Phương Giản là nhất định sẽ giám sát anh thật kỹ rồi!
Vân Chức đang muốn chạy xuống lầu, đột nhiên nghe được trong phòng ngủ cách vách hình như có một động tĩnh rất nhỏ, cô vội vàng đẩy cửa ra, bên trong tối om, nhưng trong phòng tắm lại có ánh sáng.
Cô cái gì cũng không rảnh lo, đi thẳng tới cánh cửa kia, chân trần đạp lên sàn nhà cơ hồ là không có chút thanh âm nào, tay nắm lấy then cửa ấn xuống, vội vàng đẩy ra, sau đó lông mi tinh mịn run rẩy một cái, ngơ ngẩn trước một mảnh hơi nước lạnh lẽo.
Người đàn ông nghiêng người đứng dưới dòng nước lạnh, màu da bị cọ rửa đến tái nhợt, đường cong cơ bắp bởi vì chuyện gì đó mà điên cuồng căng phồng lên, mi mắt anh nửa rũ, nước trượt theo cằm xuống cổ, cánh tay chi chít miệng vết thương mới cũ đang hướng xuống dưới, bị che ở dưới eo lưng.
Nước trong phòng tắm rất lạnh, cũng không thắng được cỗ nhiệt hỏa này.
Vân Chức hoàn toàn sửng sốt, hậu tri hậu giác đỏ bừng mặt, sự kinh sợ đang chiếm cứ trong đầu đọng lại, dần dần bị tình cảnh trước mắt thiêu đốt.
Hốc mắt cô lên men, lúc này mới phát hiện ra hai chân mình đang phát run, tay chân sớm đã không còn sức lực, nơi nào đó chua xót không nói nên lời.
Tần Nghiên Bắc tùy tay kéo một cái áo choàng tắm dài khoác lên người, tận lực che đi cái đó của bản thân, đi nhanh tới trước mặt Vân Chức ôm chầm lấy cô, để chân trần của cô đạp ở trên chân anh, sau đó ý thức được vài phút vừa rồi cô vừa trải qua cái gì.
"Anh ở đây..." Anh khàn giọng nói, "Đừng sợ, anh không biến mất, anh vẫn ở đây."
Thái dương Vân Chức đè ở trên lồng ngực đang đập mãnh liệt của anh, ngón tay dùng sức kéo dây lưng áo tắm của anh, mồ hôi trên tóc còn chưa có tan đi: "Anh làm em sợ muốn ch.ết, em thật sự sợ hãi..."
Cô như sống sót sau tai nạn, dường như hỏng mất đẩy anh ra: "Em tỉnh lại không nhìn thấy anh, cửa sổ còn mở, giai đoạn nguy hiểm của anh còn chưa qua, anh có biết lúc ấy em..."
Cảm xúc Vân Chức kích động, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh, theo bản năng cúi đầu, kết quả vừa liếc mắt liền thấy được, trong lúc áo tắm của anh bị cô vô ý thức kéo ra, cái thứ kiêu ngạo hại nước hại dân kia một chút cũng không được che lấy, thẳng tắp đối diện với cô.
Tuy vừa mới làm xong, nhưng Vân Chức còn chưa tới mức độ nhìn thấy mà mặt không đổi sắc, tai cô sung huyết, nhất thời không biết là nên khóc hay nên cười một hồi sợ bóng sợ gió của mình hay là nên lần đầu tiên trực tiếp sa đọa trên người anh.
"Sao anh lại..." Thanh âm cô rất nhỏ, có chút lên án hỏi, "Cố ý tới phòng bên cạnh tắm nước lạnh, tự mình... tự mình làm."
Là cảm thấy cô có vấn đề gì! Không hài lòng chỗ nào?!
Tần Nghiên Bắc lại lần nữa tiến lên ôm Vân Chức vào trong ngực, bàn tay vỗ về đầu óc ướt dầm dề của cô, thấp giọng nói: "Đến bây giờ anh còn chưa thể hoàn toàn phân rõ được hiện thực và ảo tưởng, lúc anh ở bên trong, đúng là anh đã có được, nhưng chờ lúc em an an tĩnh tĩnh ngủ bên cạnh anh, anh giống như tùy thời sẽ lập tức tỉnh lại."
"Vừa tỉnh, anh liều sụp đổ, em căn bản không có tới tìm anh." Anh khẽ cười, "Đều là anh tự lừa mình dối người."
Ngón tay Tần Nghiên Bắc xuyên qua tóc dài của cô, xoa ở sau cổ: "Suy nghĩ ngày hôm nay của anh rất cực đoan, bệnh trạng còn nặng hơn, em quá mệt mỏi rồi, anh muốn em được nghỉ ngơi, nhưng mà thân thể này không khống chế được, càng sợ thì càng muốn nhiều, anh cách em rất gần, sợ anh sẽ ép em."
"Chức Chức, em không cần coi anh như người bình thường." Anh nhíu mày yêu cầu, "Sau này mặc kệ là khi nào, em phải nhớ rõ anh là một người bệnh không an toàn, lúc nào cũng phải đề phòng anh quá kích, em không thể không có tâm phòng bị với anh, không thì anh..."
Vân Chức dán ở trước người anh, đánh gãy anh, ngẩng mặt hỏi: "Một lần không đủ phải không?"
Trái tim phồng lên vào lúc cô mở miệng liền nổ tung.
Đèn trong phòng tắm không đủ sáng, nước rất lạnh, tẩm ướt mặt mày sạch sẽ thuần túy của cô, cô đã khóc quá nhiều, hoảng sợ động tình, đều là vì anh, hiện tại đuôi mắt còn hồng, môi hơi sưng, trên cổ và xương quai xanh có rất nhiều vệt đỏ lớn lớn bé bé.
Cô nhìn Tần Nghiên Bắc nói: "Anh cũng không hỏi em, sao biết em không muốn?"
Lông mi dày của Vân Chức rũ thấp, ngẩng đầu trúc trắc hôn hôn hầu kết đang lăn lộn của anh: "Không phân biệt rõ đâu là hiện thực có phải không, vậy thì tiếp tục, một lần không đủ thì chúng ta làm tới lúc nào anh có thể phân rõ được, xác định được mình được yêu mới thôi."
Âm cuối cô rơi xuống, người bệnh hoạn không có lý tính trước mặt cũng đã bóp chặt eo cô.
E sợ đây lại là ảo tưởng, anh duỗi tay túm khăn tắm kéo xuống, bàn tay to rộng nâng cô lên, đặt ở trên bồn rửa tay, khí tức nóng rực mang theo nhiệt ý tận phế phủ như muốn cháy lan ra tận đồng cỏ.
Vân Chức cắn mu bàn tay, vai như có như không dựa ở tấm gương phía sau.
Trong mắt cô đều là hình ảnh hỗn loạn, chịu đựng ngữ điệu ở chỗ sâu nhất trong cổ họng.
Ngón tay Tần Nghiên Bắc tách đôi môi hồng nhuận của cô ra, áp ngón tay vào răng cô, anh rũ mắt nhìn chằm chằm biểu tình của cô, mê muội lẩm bẩm: "Vợ, đừng nhìn, lại lớn tiếng chút."