Chương 4: Hôn ước
( Giờ ra về)
Sakura và Tômyo đang đi về thì vừa ra đến cổng thì hai người bắt gặp mẹ của Sakura đang đứng trước xe chờ Sakura. Thấy mẹ Sakura chạy đến chỗ của mẹ:
- Ủa sao mẹ lại ở đây? Hôm nay con về với Tomoyo mà.
- Hôm nay mẹ chỉ muốn đến đây đón con thôi mà. Tomoyo à! Hôm nay con về một mình nhé. Vì hôm nay cô có chuyện phải nói với Sakura.- Nadeshiko quay sang nói với Tomoyo.
- Xin lỗi bạn nha.- Sakura nói với Tomoyo với giọng rất hối lỗi.
- Ko sao đâu Sakura vì nhà bạn có việc mà. Thôi mình về đây.- Tomoyo nói rồi chạy ra xe của mình.
Rồi Sakura và Nadeshiko lên xe đi về. Trên xe Nadeshiko nói với giọng rất dịu dàng:
- Con gái, hôm nay con phải đi xem mắt đấy.
- Hể? Tại sao con phải đi xem mắt?
- Ko hỏi nữa con phải đi xem mắt.- Bà Nadeshiko nói với giọng răng đe.
- Con biết rồi.- Sakura phụng phịu nói
( Nhà Kinomoto lúc 6h30)
Từ trên tầng 2 cô bước xuống bộ váy xoè màu hồng phấn, trước ngực và ngang eo có hai chiếc nơ to màu trắng và mang đôi giày búp bê màu hồng. Cô đã xinh đẹp giờ lại càng xinh đẹp hơn.
- Ôi con xinh đẹp thật đấy.- Nadeshiko thốt lên khi đứa con gái xinh đẹp của mình.
- Thôi chúng ta đi. Kẻo trễ.- Sau khi ngắm nghía con gái mình xong nà liền hối thúc cô đi.
( Tại nhà hàng Roya)
- Chúng tôi đến rồi đây.- mẹ Sakura nói. Và từ một chiếc bàn ăn gần cửa sổ có một người phụ nữ có mái tóc đen đứng đi về phía Sakura và ôm lấy mẹ cô.
- Bạn đến rồi sao Nadeshiko. Còn cháu là Sakura?- người phụ nữ ấy quay qua phía Sakura.
- Dạ. Cháu là Sakura. Rất vui được gặp cô.
- Thôi được rồi hai người qua đây ngồi đi. À cô tên là Yelan. Rất vui được gặp cháu. Cứ gọi ta là dì Yelan là được rồi.- Yelan nói rồi kéo tay hai mẹ con Sakura ra bàn ngồi.
- Mà Yelan, thằng bé đâu rồi?- Nadeshiko thắc mắc.
- Lúc cậu vừa vào thì nó vừa vào nhà vệ sinh.- Yelan vui vẻ trả lời.
- Mẹ.- Yelan vừa nói xong thì có một giọng nói vang lên. Sakura thầm nghĩ " Sao giọng nói này quen quen nhỉ? Hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải. " Rồi cô ngước mặt lên thì thấy người trước mặt có mái tóc màu chôclate, đôi mắt màu hổ phách. Đây chẳng phải Syauran sao? Hôm nay anh mặc một bộ đồ ves trông rất bảnh.
- Là anh / cô.- Sakura và Syauran đồng thanh.
- Vậy là hai đứa quen nhau. Vậy thì càng tốt. Sakura, đây là Syauran là vị hôn phu của con. Còn Syauran đây là Sakura là vị hôn thê của con.- Bà Yelan ôn tồn nói.
- Vâ... vậy L... Li là vị... vị hôn phu của... của con.- Sakura lắp bắp.
- Sakura con cứ gọi thằng con bác là Syauran luôn đi dù sao thì sau này hai đứa cũng trở thành vợ chồng thôi.- Yelan nói.
- Vậy thì hai đứa có đồng ý với hôn ước của mình ko?- Bà Nadeshiko nhẹ nhàng nói.
- Con cũng thích cô ấy nên con đồng ý.- Syauran nói rất bình tĩnh. Anh nghĩ " Cô ch.ết chắc rồi. "
- Còn con Sakura?- Nadeshiko hỏi Sakura.
- Co... Con đồng... ý.- Sakura cố gắng hết sức mới thốt ra được ba chữ này.
- Để mối quan hệ của hai đứa tốt hơn thì từ ngày mai Syauran sẽ đến nhà của con ở lại trong 3 tháng.- Yelan nói - Ý con thế nào Syauran?
- Dạ con sẽ đến nhà cô ấy.- Syauran nói.
- Thôi chúng ta ăn đi rồi nói.
Thế là mọi người có một bữa tối vui vẻ. Nhưng với Sakura thì đây như là ác mộng.