Chương 6
Tôi ừ một tiếng xoay người mở cửa xe
Từ Cảnh Nhiên quay vội nắm lấy tay tôi "Tôi đăng kí cho cô rồi, lát nữa quản lí sẽ ra cô đi theo chị ấy vào trong. Tôi sẽ đợi cô"
Anh ta vừa mới nói anh ta đăng kí rồi sao? Giấc ngủ của tôi... anh ta phá nát nó chỉ để cho tôi ở đây đứng chờ quản lí thôi sao? Tôi thật sự càng lúc càng thấy anh ta dở hơi
Bước xuống xe nhìn một chút, hôm nay ngoài công ty chặt kín người, khoảng mấy trăm gì đó, đa phần là học sinh trung học, nét thanh mài tú nhưng không biết những đường nét đó có phải thật hay không...
Quản lý từng nói công ty hai năm mới tổ chức tuyển thực tập sinh một lần, đây là lần đầu công ty tuyển thực tập sinh, vì công ty thành lập chưa lâu
"Tzy" chị quản lí từ phía sau công ty chạy ra nắm lấy tay tôi, chị ấy lại vội nói tiếp "Đi theo chị" nói xong một tay kéo tôi đi vào bằng cửa sau công ty. Anh ta cũng quá nhanh rồi, tôi đứng chưa được ba phút chị ấy đã ra, sao lúc nãy không cho tôi vào cũng luôn cho xong.
Tôi muốn woa một tiếng, cái công ty này nhìn ở ngoài cũng đủ lớn lắm rồi, phía trong còn rộng lớn như vậy. Nếu tôi thật sự hét lên thì rất mất mặt đi, chắc chắn sẽ bị hành hung
Trong công ty này nhân viên qua lại khá nhiều, có tôi đi vào cũng chẳng ai để ý. Tới thang máy nhưng chị ấy lại không đi vào mà quẹo vào thang đi bộ...
Đi bộ lên tới tầng cao nhất cũng rất là tiện đi, vừa tập thể dục vừa tiêu hóa vậy. Nhưng mà chị quản lý à, chị chịu có được không? Chị ấy thở hỗn hễn như sắp rời xa trái đất vậy
Từ Cảnh Nhiên ngồi dựa vào ghế quay ra ngoài nhìn thành phố thông qua cửa kính lớn, tầm mắt của anh ta rất rộng đi, ngồi một chỗ cũng có thể thấy bao quát một cảnh to đùng, chiếc ghế nhẹ nhàng xoay lại. Anh là thấy cô trong cái kính to bự kia nên mới quay lại, không thì đã ngồi ngây ngốc một chỗ, nghĩ ngợi lung tung
"Ngồi xuống đó đi, tài liệu tôi đã để hết trên bàn, cô chỉ cần lựa chọn cái bản thân thích nhất rồi ký vào là được" ngữ điệu rõ ràng, rành mạch không hề đứt đoạn kèm theo gương mặt vô hồn vô thức nói
Tôi đi đến đó, liền cầm sắp tài liệu lên xem. Hình như là vấn đề quá khứ của tôi, cần gia đình mới để quá khứ của tôi hoàn toàn sạch đẹp, không bị vướng bẩn. Gia đình đầu tiên là gia tộc Jo chuyên về thực phẩm, thứ hai là Tề thị ở Trung Quốc chuyên về thời trang, bất động sản là tập đoàn lớn vừa xây dựng một chi nhánh ở Hàn Quốc, thứ ba là S.U chuyên về mỹ phẩm, spa và còn rất nhiều gia đình giàu có nằm trong giới thượng lưu
Tôi ngẫm một hồi, nếu phân tích từ đây thì có lẽ tập đoàn S.U là có giá trị lợi dụng cao nhất nhưng lại phế về quyền lực. Chỉ còn một tập đoàn nữa là Tề thị ở Trung Quốc, Tề thị vừa mới mở chi nhánh ở Hàn Quốc, độ tăng trưởng khá mạnh mẽ về mọi mặt đã nhanh chóng thúc đẩy kinh tế vượt trội của họ
"Từ Cảnh Nhiên, tôi muốn Tề thị" không suy nghĩ nữa, lựa chọn sáng suốt nhất vẫn chính là Tề thị. Tề thị chắc chắn là cây cổ thụ lớn là bước tiến trong tương lai của tôi không thể bỏ qua
Từ Cảnh Nhiên siết chặt hai tay, ngẫm một lát. Lựa chọn của Tuyết Mạn dù không sai nhưng liệu rằng bản thân cô sẽ bị lợi dụng bởi họ hay không? Hoàn toàn không biết được
"Được, lựa chọn rất sáng suốt" đành phải tin tưởng vào cô thôi, không có lựa chọn khác.
Tôi gật đầu, bước đến bàn anh ta mượn một cây viết rồi liền đặt tờ giấy lên bàn ký vào. Bao nhiêu tháng trời qua Anh không phải để chơi mà là để tôi học, việc có thể bị lợi dụng không phải là một sớm một chiều, chỉ là đôi bên giúp nhau cùng có lợi
Tôi ngồi trong văn phòng anh ta một lát rồi mới đi. Trên đường tôi cùng về với quản lý, lúc ra cũng thấy vài học sinh còn lẩn quẩn chắc chắn là đến không kịp thời gian, nên mới trâu bò đứng đó chịu nắng
"Alo tôi đây Tề Hàn, cô ấy đã chọn công ty của anh nên hãy thu xếp nhanh chóng đi" Từ Cảnh Nhiên cầm điện thoại đặt lên tai, giọng khẳn khiêu nói. Tề Thành là bạn từ nhỏ với Từ Cảnh Nhiên đồng thời có quan hệ làm ăn thân thiết, đương nhiên trên lý thuyết là vậy. Việc làm ăn ở thương trường thì chỉ nói lợi nhuận không nói tình nghĩa, việc bị lợi dụng là một sớm một chiều không tránh được
Đầu dây bên kia ngõ ý cười, "Được, hợp tác vui vẻ"
Cuộc hội thoại nhanh chóng kết thúc, anh chỉ thở dài một cái, liền im lặng
Một buổi nữa nhanh chóng kết thúc, thời gian vốn là vậy, chỉ chớp mắt cũng có thể qua và chưa từng có ai làm nó ngừng quay dù chỉ một dây. Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, bầu trời được thay thế thành những mảng đen tuyệt đẹp, cùng kết hợp với những tinh tú, mọi thứ đẹp đến ngỡ ngàng
Tôi lên sân thượng nhìn một chút, sương đêm lạnh giá bao phủ toàn bộ không khí tĩnh lặng. Mọi thứ vẫn chìm vào bầu không khí cô đơn đến tĩnh lặng. Tôi chợt nhớ lại quãng thời gian trước, quảng thời gian được coi là vui vẻ nhất tôi từng trãi qua, cũng phải cảm ơn hắn, chính hắn đã làm tôi thật sự thay đổi, hoàn toàn thức tỉnh và nhận ra rằng. Những thứ trước đó tôi có chỉ là một con số không tròn chỉnh, nói nghiêm túc hơn là mơ tưởng. Đã mơ tưởng về tương lai vốn có của hai người, mơ về những đứa trẻ và những vì sao và mơ tưởng về hạnh phúc vốn không thuộc về mình
Tôi nhìn cảnh nhớ người, tôi muốn hét lên rằng. Tôi thay đổi và mất đi chính mình vì cái gì...
"Trên đây rất lạnh, đứng một lúc nữa sẽ bị cảm" thân hình vạm vỡ lấp ló phía sau chiếc áo sơ mi trắng, nói thật thì anh ta trong đêm nhìn rất quyến rũ. Giống như một người mẫu chân chính, sở hữu cơ bắp cùng thân hình khiến người người ngưỡng mộ
Một cơn gió nhẹ lùa qua, tôi xoay người lại. Một cọng tóc rơi ra khỏi mép tai, tôi liền dùng tay vét lên để cho nó trở về vị trí ban đầu. Ánh mắt long lanh câu dẫn tâm hồn ai đó trong đêm, đôi mắt tựa như bốp nát mọi thứ mà không cần dùng lực.
Di chuyển chân đến phía anh ta, hiện giờ tôi mới có một phát hiện, tôi cao chỉ tới cầm anh ta. Qua một ngày quả nhiên đến giờ tôi mới phát hiện được, và liền đặt câu hỏi trong lòng, liệu bản thân có vô cảm tới mức không để ý đến những thứ xung quanh?
"Anh cao hơn tôi... Từ Cảnh Nhiên" tôi động khẩu mất rồi, thế nào đây? Tôi không kiềm chế được cảm xúc thấp bé trước người khác
Từ Cảnh Nhiên nheo mắt vài cái, tỏ vẻ bất ngờ rồi chợt phì cười. Ai lại như cô đi so sánh nam với nữ, vốn nam nữ không cùng chung một loại hocmoon thì sao có thể có thể trạng giống nhau được, cô quá ngốc rồi.
"Cô sao lại có thể so sánh như vậy, cô là nữ tôi là nam so sánh như vậy người chịu thiệt là cô" đúng như lời anh nói người chịu thiệt là tôi, cái miệng không kiềm chế được mà phát ngôn loạn, thật mất thể diện
Từ Cảnh Nhiên nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng xoay người bước xuống nhà. Vẫn vậy, ép tôi ngồi ghế, rồi toạc ra một dạng đạo lý cao cao tại thượng. Nhưng mà cái quan trọng nhất mà anh ta nói chính là con người của Tề Thành không tốt về mặt thương trường cho lắm, nhữn thứ có lợi anh ta không tiếc thủ đoạn mà ra tay cướp lấy, sau này nhất định với anh ta phải giữ khoảng cách
Tôi cũng gật đầu cho qua, anh ta có dặn ngày mai là ngày sơ khảo kết quả, kêu tôi đến để nhận dạng mặt mũi. Anh ta còn nhấn mạnh rằng, phải thật xinh đẹp trong mắt họ, giữ thái độ dịu dàng và chu đáo nhất có thể, như vậy tôi sẽ làm được không?