Chương 8

Những điều trên tuy rất có lợi nhưng cũng rất có hại, dao hai lưỡi thì phải có một lưỡi gây sát thương... sau này sẽ tính sau đi, đồng ý là được


"Không được" Từ Cảnh Nhiên im lặng một lúc nay đã phát lời cảnh báo, anh đứng phất dậy tỏ thái độ không bằng lòng. Dù gì thì không phải anh là người kí kết giao ước nhưng sao lại phản ứng mạnh vậy?
Tề Hàn cười, dựa vào ghế "Có gì không được chủ tịch Từ?"


"Ba điều kiện của giám đốc Tề rất vô lý, hoàn toàn không phù hợp với cô ấy không thể chấp nhận" Từ Cảnh Nhiên đưa mắt nhìn Tề Hàn, cẩn thận nhấn mạnh từng chữ
Tề Hàn gác chân lên đầu gối nhịp vài cái, cười đểu "Cô ấy là vai chính, cô ấy chưa nói sao anh lại nói rồi"


Tôi nhìn hai người một lượt, khẽ thở dài, dù là như vậy đi nữa cũng vậy không có lựa chọn khác "Tôi chấp nhận điều kiện, chúng ta sẽ là cộng tác hiện tại và mãi về sau". Tôi nói xong liền quay sang nhìn Từ Cảnh Nhiên, đúng là anh ta tức đến xanh mặt, không nói được lời nào


Từ Cảnh Nhiên lo lắng cho Tuyết Mạn sẽ bị chèn ép nhưng mà bản thân cô không để tâm đến, bản thân cô đã vô tâm như vậy từ khi nào cũng chẳng cần biết nữa, bây giờ chỉ cần tương lai và ước mơ, không cần thứ khác. Mọi thứ đối với cô dần trở thành vô nghĩa...


Tháng ngày dài ở Anh cô đã thấu được một số thứ vốn lẽ ra nó nên xảy ra từ sớm chứ không phải bây giờ, có lẽ tình yêu trước đó là một thử thách và là một cơ hội để cô trở thành con người hoàn toàn mới


available on google playdownload on app store


Tề Hàn cùng Tuyết Mạn bắt tay hợp tác, anh ta có cảm giác rất chắc chắn về cô kể cả khi không biết được tính cách cô thế nào, cái đồng ý và điều kiện nhanh như vậy cũng là do cảm giác mang lại. Thương trường như chiến trường, nhiều thứ phải được xây dựng bằng niềm tin không thì cũng chẳng là gì cả


Hai người nói chuyện một lúc rồi Tề Hàn ra về. Từ Cảnh Nhiên đứng cạnh cửa sổ từ nãy giờ lên tiếng, ngữ điệu lúc cao lúc thấp, âm trầm khó hiểu "Cô sao lại đồng ý?" ý nghĩ trong đầu hiện tại điều dành cho câu hỏi đó, vốn tưởng cô không dễ dàng đồng ý nhưng...


"Không tại sao cả" tại sao phải hỏi tại sao? Chẳng phải như vậy rất tốt hay sao? Tôi cũng không biết bản thân tại sao lại đồng ý


Từ Cảnh Nhiên hừ lạnh, quay mặt đi lại ghế, ngồi vào bàn xử lí văn kiện. Tôi ở lại một chút để nhâm nhi tách trà rồi cũng trở về nhà. Anh ta hôm nay không về nhà, có lẽ bận chuyện của công ty, không có thời gian...


Tôi vẫn bình thường ngủ đến sáng rồi tham dự thi tuyển thôi. Ngày qua ngày anh ta cũng chẳng về nhưng tôi cũng không quan tâm làm gì, chỉ việc cắm đầu vào thi. Mai là ngày cuối, mấy vòng thi tôi điều nắm rõ trong lòng bàn tay kia không có gì để chú ý cả, mọi thứ tôi vẫn hoàn thành xuất sắc


Vòng cuối cùng này có lẽ là kiểm tr.a tài năng khác a, không quan trọng, tài năng thì có thể sử dụng piano... nó cũng không đến nổi, trình cũng không kém.


Mấy hôm nay không có anh ta tôi thường sử dụng mì gói và gọi thức ăn nhanh, rất ngon đi. Đối với người khác có vẻ rất bình thường nhưng mà đối với tôi thì quá ngon rồi, vì gần một năm tôi chưa ăn mấy món như vậy rất lâu rồi, cảm thấy rất tốt, rất thoải mái
-------Công ty


Ở ngoài công ty còn vài người, nhưng đều có người đi cạnh che dù và cầm vật dụng, có phải là họ quá lộ liễu không?
...


Đề thi được quyết định không gì khác chính là năng khiếu cho vòng cuối, không ngoài dự đoán. Chỉ còn cách là chơi piano mà thôi, cái đó đơn giản không rắc rối như mấy thứ khác, có thể thể hiện hoàn chỉnh nhất có thể


Vòng này còn vài chục người, không như những lần trước lần này các thí sinh được quyền xem các thí sinh khác biểu diễn tài nghệ của bản thân. Chàng trai kia biểu diễn đàn violon, nhạc ngân vang mềm mại miễn cưỡng được xem rất tốt, còn Soo Min thực hiện múa bale, thân hình không những hoàn chỉnh mà còn rất dẻo dai, nếu được thì không khác gì một cọng mì


Nói ra thì hôm trước là nhờ cô ấy giúp đỡ nếu không đã trễ mất giờ thi rồi... Lúc đó đang chỉnh chu lại trang phục trong phòng thay đồ thì một tiếng động nhỏ ngoài cửa vang lên, tôi liền bước ra xem nhưng mà cánh cửa bị khóa ngoài không mở được dù đã cố gắng như vẫn mở không được, cũng may cô ấy đi ngang qua nếu không thì thật sự là ch.ết với anh ta rồi


Số thứ tự của tôi được đôn lên mạnh mẽ, hiện tại trong đám mấy chục người tôi lại đứng thứ ba có phải quá nhanh hay không? So với lần mấy ngàn người lúc trước thì quả thật là một trời một vực
"Tzy! Thấy tớ diễn có tốt không?" Soo Min từ đằng xa chạy lại, hớn hỡ nhìn mặt tôi hỏi


Tôi thở dài, tôi không biết gia cảnh cô ấy thế nào nhưng cô ấy thật là rất tốt, từ ca hát nhảy múa đến tính cách trong số các thí sinh khác đa phần không ai sánh được. "Rất tốt! Rất thành công"


"Thật sao? Như vậy thì tốt quá rồi" cô ấy nhe răng cười, dáng vẻ rất trẻ con, nếu tính tình trẻ con như vậy liệu có sống nổi trong giới này không?


Tôi cười, rồi bước đi. Giám khảo nói còn mười lăm phút nữa sẽ tiếp tục, bởi tôi phải đi chuẩn bị lại. Nhưng mà nghĩ lại thì vẫn nói chuyện với Soo Min như vậy vui hơn là đi một mình với cây đàn vô cảm đó


Bàn giám khảo, Từ Cảnh Nhiên dùng ánh mắt đầy vẻ mệt mỏi nhìn về phía cô, anh đã vì cô mà mấy ngày không về nhà, không ngủ được. Nhưng hiện tại cô lại đứng một chỗ trong khi người ta hết sức miệt mài tập đi tập lại năng khiếu của bản thân, để cố gắng thực hiện tốt nhất có thể thì cô lại chỉ đứng đó tán gẩu


"Số 1163- Âu Tuyết Mạn" MC cầm tờ giấy của ban giám khảo đọc lớn, sau đó nói tiếp "Mời cô trình diễn phần thi piano của mình"
Tôi đi lại, ánh mắt ngừng trên đàn một lát. Bài tôi chọn hôm nay là Cancan, bài này đơn giản, không đến nỗi khó thực hiện


Đặt tay trên đàn, tôi như hòa bản thân vào nó, cảm giác bay bổng tuyệt vời. Nhưng mà tôi không phải dân chuyên không thể giống họ, hòa nhập tâm hồn lẫn thể xác, tôi không thể. Như là một cái máy, đàn lại những gì từng học chứ chưa từng thử đặt cảm giác vào nó. Phần trình diễn của tôi chỉ vài phút ngắn ngủi, sau đó tôi cuối người một góc bốn mươi lăm độ chào họ rồi đi ra ngoài.


"Tzy cậu rất tuyệt" ngữ điệu trẻ con lại vang lên, Soo Min kéo tay tôi đùng đẩy một chút, "Chúng ta đi ăn tối đi, mình đói"
Tôi cũng cười rồi nói ừ một tiếng, nếu có thể tôi muốn ngủ hơn là phải đi ăn, rất mệt.


Đi đến nhà ăn phía dưới công ty, tôi giáo giác nhìn xung quanh, ở đây khá đông người, chắc hẳn toàn là nhân viên vì hiện tại là giờ nghĩ trưa. Có vài người mặc trang phục lộng lẫy, khuôn mặt được trang điểm kĩ càng, dáng thì... rất chuẩn


"Gọi món đi Tzy" vì ở đây cũng giống như nhà hàng, không phải giống như căn tin, mà chen lấn xô đẩy, nó một phần cũng dành cho các nghệ sĩ nên mọi thứ không thể qua loa


"Mỳ tương đ..." giọng tôi nhỏ dần về phía sau, nhiều cảnh quay thường có món này xuất hiện khiến tôi nhớ thương hương vị. Rất là lâu rồi chưa động chạm tới nó...
"Được, được mà. Phục vụ, mỳ tương đen" Soo Min nói nhanh, xoay mặt nhìn về phía phục vụ nở một nụ cười.


Tôi hơi đỏ mặt một chút nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Thắc mắc tại sao tôi lại như vậy phải không? Tôi không thích màu đen và âm thanh khi trộn mỳ, nó làm cho tôi cảm thấy buồn nôn dù đã rất muốn thưởng thức nó, muốn cho nó vào bụng, nên cảm thấy có chút... nếu không ăn thì chắc chắn nhìn người khác ăn tôi sẽ không chịu nổi nhưng nếu ăn tôi có nôn ra luôn hay không?






Truyện liên quan