Chương 18
Tách tách tách
Trời chuyển mây đen mờ mịt, những hạt mưa nặng trĩu trút xuống mặt đất. Lúc này một dáng người thanh mảnh ngồi cạnh piano, cất giọng hát vang dội khắp gian phòng, "Gặp chàng, yêu chàng ta không hối hận
Chỉ có thể hối hận vì chúng ta đã gặp nhau quá trễ
Yêu chàng ta yêu chàng
Nhưng thời gian giữa chúng ta không cho phép
Người bên cạnh họ không thể chịu tổn thương
Thiếp xin lỗi thiếp không thể làm khác
Tình yêu đến với nhau quá muộn, chúng ta không thể làm khác
Có trách thì trách ông trời
Chúng ta sinh ra đã mang số mệnh có duyên không phận
Biết rằng trái tim ta quá yếu đuối không thể nắm chặt tay chàng
Thiếp xin lỗi...
Ngàn năm một kiếp một cuộc tình
Yêu chàng kiếp kiếp ch.ết không ngui"
"Rất tốt dù chỉ là bài tôi mới sáng tác ra nhưng cô đã tiếp thu rất nhanh" miệng không ngớt lời khen ngợi, Từ Cảnh Nhiên nâng tay tặng cô một tiếng để động viên. Bài này của anh thuộc về thể loại nhạc Trung Quốc. Vì anh và cô đều là người Trung Quốc nên khá yêu thích các thể loại ở nước này
"Chúng ta đang ở Hàn Quốc đó chủ tịch Từ, anh hôm lại bệnh à?" tim đập liên hồi, cổ họng hơi khàn cũng chỉ bởi những nốt cao khó hát. Tôi từng hát qua rất nhiều bài nốt cao nhưng mỗi bài anh ta là cao ngất nếu không phải tôi từng hát qua mấy dòng nhạc thế này thì định sẽ ngất đi
"Không sao bài này tôi sáng tác dành riêng cho tôi và cô sau này sẽ cho con chúng ta cùng nghe" Từ Cảnh Nhiên lên giọng bỡn cợt, anh đã thức trắng đêm để nhớ lại từng khoảnh khắc một khi anh gặp cô
Lần đầu chảy máu là vì muốn thay một đồ cho cô, lần thứ hai chính là cô ôm anh vào lòng khóc lóc ỉ ôi, lần thứ ba nói ra cũng chẳng phải gặp mà là anh tâm sự mỗi đêm cùng cô, lần thứ tư là cô nằm cạnh anh lúc ngã bệnh, lần thứ năm chính là lúc anh cưỡng đoạt nụ hôn đầu tiên trong căn phong của mình. Năm lần anh đã tỏ ý ngại đối với vấn đề thứ năm, khi đó cô còn khóc đến sưng mắt sau đó giận lẫy anh mấy ngày liền
Tôi nhìn anh ta nheo mắt, khoé môi hơi nhếch lên cao, tên chủ tịch điên khùng này đúng là nhiều mặt không thể hiểu nổi, thật muốn biết cái gì đang trong đầu anh ta, "Anh ham muốn đến vậy sao? Nhưng tôi nhớ anh có vị hôn thê kia mà, nếu tôi làm bậy sẽ bị gọi là kẻ thứ ba"
"Cô đang ghen à? Hwang Min cô ta do ba mẹ tôi sắp đặt, sau này để họ tự cưới cô ta về nhà" Từ Cảnh Nhiên khẽ cười sau đó thở dài, chuyện lúc trước anh vốn chẳng thể tự mình quyết định nên mới thành lập một công ty riêng để bản thân được tự do tự tại quyết định việc bản thân muốn
"Cô ta hình như biết tôi ở cùng anh nên đã tặng tôi một cái tát rất mát tay. Nên cô ta hôm nay chắc không đi đến công ty ba anh quay MV được đâu" Tôi giễu cợt anh ta, cũng tại anh ta hôm qua thật khiến người ta thương hại, Hwang Min cô ta tát một cách vô tư không coi ai ra gì
Hwang Min được đề cử hợp tác quay MV cùng với ca sĩ công ty anh, vừa mới bước ra thang máy bắt gặp Tuyết Mạn cùng anh đi chung. Không những vậy điệu cười của anh rất hạnh phúc dường như những người xung quanh là không khí, căm tức đến độ tích tụ cao. Nhân lúc anh có việc bận liền kéo cô lên sân thượng tuông ra một loại tình cảm nồng nhiệt
"Cô là tân binh đứng đầu sao? Tôi không nghĩ lại có một tân binh đứng đầu đâu, thì ra đúng như vậy. Cô mê hoặc để ngủ với Cảnh Nhiên chỉ vì muốn làm tân binh sao? Ngu ngốc vậy lại vì một chút đó mà bán đi thân thể của bản thân tôi không hiểu loại người như cô sao lại được Cảnh Nhiên để ý đến" Hwang Min gương mặt được trang điểm nên rất trắng thậm chí còn chẳng có tỳ vết dưới ánh nắng mặt trời. Ánh mắt cùng ngữ khí điều cùng một vẻ đó chính là sự khinh bỉ dành cho người dơ bẩn nhất
"Ha ha bà cô tôi ngủ với anh ta thì cô lấy cái quyền gì để chửi tôi?" tôi cũng cười để nhịn phần tức giận của bản thân. Lần đầu bị sỉ nhục bởi một người thậm chí còn chẳng quen biết gì a
Cô ta nhìn từ trên xuống người Tuyết Mạn, cánh môi giật nhẹ, "Bà cô? Tôi chắc rằng bản thân khá nổi tiếng vậy mà cô gái nhỏ à cô sao lạc hậu vậy? Còn một điều tôi là Hwang Min vị hôn thê của người mà cô gửi thân thể, Từ Cảnh Nhiên" trước giờ Hwang Min là người chủ động làm tất cả mọi việc và cũng vì Từ Cảnh Nhiên nên không ai biết cô có vị hôn thê là anh
"A vừa hay tôi rất thích làm kẻ thứ ba, tôi định nói với cô một câu anh ta hiện tại không thể thiếu tôi nếu thiếu sự hiện diện của tôi trong cuộc sống anh ta sẽ suy sụp" kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác sao mà vui vẻ được nhưng tôi là kẻ thứ ba chưa hoàn chỉnh vì anh ta hoàn toàn không yêu cô ta thì sao có thể gọi tôi là kẻ thứ ba. Hôm đó say chỉ nhớ được một câu anh ta nói "Cuộc sống của tôi không thể không có cô"
Những ngón tay dài lòng bàn tay mềm mượt ẩm ướt theo độ cao đánh thẳng xuống, Hwang Min dùng sự tức giận biến thành sức mạnh khiến mặt cô đau rát, "Đây là cái giá trả trước cho cô, cô bé"
"Cô ta dám đánh cô? Sao cô không nói với tôi?" Từ Cảnh Nhiên đập bàn gương mặt biến sắc, anh còn chưa dám tát cô một lần vậy mà cô ta dám tát cô một cái
"Ờ nhưng tôi chưa kể xong--" còn một đoạn dài chưa kể với anh ta mà chưa gì đã tức a, nghe xong mấy câu sau bảo đảm sẽ không tức nữa
Anh quay mặt đến hướng khác, ánh mắt dịu hơn lúc nãy, "Tôi sẽ từ hôn cô ta, nhịn cô ta cũng đủ lâu rồi không thể nhịn nữa"