Chương 27

Màn đêm buông xuống, bao trùm khắp nơi, không khí thoáng đảng, mờ ảo. Chỉ cần ngước đầu nhìn lên trời một cái đủ cảm thấy choáng, ánh sao trời lấp lánh, đôi khi còn có vào vệt sao băng nhẹ lướt qua


Dưới ánh đèn đường, ánh sáng nhẹ nhàng chói gọi khắp nơi, "Soo Min, cậu nhanh đi" tôi đứng ở ngoài cổng chờ Soo Min, tôi đã chờ hết nữa tiếng đồng hồ và cũng chỉ có một điều đó là chờ cô ấy chọn đồ...


"Cậu đợi mình một chút, mình đang thoa son" Soo Min nghe thấy liền thất thanh la lớn, tính ra thì đối với người đang muốn làm đẹp thì thời gian không quan trọng, muốn trôi qua thì trôi muốn đi qua thì đi


Tôi đứng dựa vào xe, xoay đầu nhìn nơi khác nhưng không có gì khiến cho tôi hết chán cả đành mở điện thoại lên lướt Instagram. Vốn không thích tự sướng cho lắm nên ảnh cũng không có mà đăng chỉ việc lên rồi kéo thôi
Cơn gió nhẹ lùa qua, những bụi cỏ quanh đường cao dài theo gió lay động, xào xạc


...
"Cô ấy rốt cuộc đang muốn gì đây" Từ Cảnh Nhiên tức tối, quăng điện thoại lên ghế. Gọi từ lúc nãy đến giờ tính kỷ thì đã hơn hai mươi cuộc mà chỉ nghe mỗi tiếng của tổng đài
Thì ra là gần khu nhà Soo Min mất sống nên anh có điện tới gãy điện thoại cô cũng không bắt
...


"Tzy à mình xin lỗi" cô mấp máy thêm vài phút nên lúc chạy ra rất hối hả, "Lẽ ra mình nên chuẩn bị sớm hơn"
"Được rồi, vậy chúng ta đi đến quán thịt ba chỉ nướng nhé" tôi vừa nói vừa kéo cửa xe cho cô ấy bước vào, rồi đi vòng qua ghế lái


available on google playdownload on app store


"Ừm ừm" Soo Min gật đầu liên tục, vẻ cười như một chú mèo con đang đói cũng có vẻ giống một đứa trẻ o e


Hai người lên xe sau đó tôi lái xe đi, lúc còn sống cùng với mẹ, bà thường đưa tôi đi ăn thịt nướng vì bà ấy phải làm việc hàng nhiều giờ liền nên thời gian để thực hiện nghĩa vụ của một người mẹ không có. Lúc đó tôi rất tham ăn vì tuổi khá nhỏ nên không để ý việc gì cả, mặc mẹ tốn nhiều hay ít tiền tôi cũng không nghĩ sẽ hỏi han


"Không biết chỗ đó còn mở hay không nữa, dù sao cũng lâu rồi chưa đến" tôi nhìn tới nhìn lui, khu quán lúc trước nằm ở chỗ này mà tìm mãi không thấy...


"Tzy hay mình đi nhà hàng gần đây ăn đi, từ trưa đến giờ mình chưa ăn cái gì cả" Soo Min đưa tay lên bụng xoa xoa, nét mặt khổ sở nhìn cô tỏ ý đói


"Gắng đợi thêm năm phút nữa, nếu không có mình sẽ chở cậu đến nhà hàng mà cậu nói" tôi kiên trì lái chậm xe tìm kiếm, đến một ngõ vắng gần đó, xung quanh hình như hoàn toàn là màu đen quyến rũ của bóng tối, "Hình như mình tìm thấy rồi" ánh mắt có hơi ngưng lại một chút, quán thịt nướng này giờ mở rộng ra nên có vẻ lớn hơn lúc trước rất nhiều


"Vậy đi ăn nhanh đi, mình đói" Soo Min đưa tay vội vàng mở cửa
Cô ấy xuống trước tôi xuống sau nên tất nhiên cô ấy ngồi sẵn trên ghế rồi. Nơi này có vẻ không đông khách như trước, chắc vì gần đây khu vực mộc như nấm các chuỗi nhà hàng chắc hẳn quán này khá đông a


"Ngồi đi, mình đã gọi rồi" Soo Min cười toe toét, lấy vội chiếc muỗng ngậm vào miệng
"Cậu nhanh thật đấy" tôi kéo ghế ra ngồi xuống. Đúng là chỉ có mười một người vỏn vẹn
"Tất nhiên rồi, việc gì chứ ăn tớ rất thích"
"Tổng cộng là 30000 won"
10000 won tương đương 200000 ngàn của nước ta


"Đây ạ" tôi thò tay vào bốp móc ra ba tờ 10000 won, cẩn thận đưa cho ông chủ
Ông chủ gật đầu, sắp các thứ lên bàn...
"Chúng ta ai cũng đói, nên mình gọi ba suất ăn nha" Soo Min cười hì hì, chính thức gấp miếng thịt lên vĩ


"Khá nhiều đấy, nhưng có lẽ không đủ với hai con người tham ăn như chúng ta đâu" tôi lên giọng bỡn cợt, thấy cô ấy gấp miếng thịt tay tôi cũng chủ động gấp lên


"Có thể gọi thêm mà" cô ấy nói vậy thôi chứ ánh mắt nhìn sang miếng thịt tươi đậm đà hương vị đó rồi. Do mỏng nên thịt mau chín, mà Soo Min rất nhanh nhẹn thấy thịt chuyển màu đã cầm rau sẵn trên tay, "Oa chín rồi" gấp để vào miếng rau sau đó cho vào miệng, cảm giác miếng thịt mềm, ngọt như tan ngay đầu lưỡi khiến cô khá phấn khích


"Từ từ thôi, kẻo cậu lại bỏng mình không có khả năng bồi thường đâu"






Truyện liên quan