Chương 3-3: Ngày thứ 3+ kết thúc (hồi 3: Anh sẽ đợi!!!!!!!)
Sau khi đi siêu thị chúng tôi đi thẳng về nhà lúc này đã 3h15’, mẹ tôi vẫn còn ở nhà KENTO thì trong hình dạng mèo snow đi vòng vòng nhà và cậu ấy cứ quấn lấy chân tôi
-Có vẻ snow rất thích con nhỉ
-Vâng
-Lát mẹ đi con ko được mở cửa cho người lạ biết chưa
-Vâng ạ
-Có vẻ con ko sợ cô đơn nữa nhỉ?
-Có snow ở bên con cảm thấy tốt hơn bao giờ hết_ tôi cười rạng rỡ
-Thế à vậy mai mốt snow đi mẹ sẽ mua cho con một con mèo giống snow
-Màu trắng nhé
-ừ con rửa chén nha. Mẹ đi thay đồ chuẩn bị đi làm
-vâng ạ
Sau 15’ trôi qua mẹ tôi cũng đi khỏi nhà lúc này là 4h đúng.
-Được rồi chúng ta bắt tay vào nấu ăn thôi KENTO
-ừ _ cậu ấy biến thành người và nói
Trong khi nấu ăn tôi đã Sơ ý làm đứt tay, KENTO chạy lại và có vẻ cậu ấy rất lo lắng cho tôi lúc đó tôi tự hỏi “liệu sau này có còn ai lo lắng cho mình như KENTO như thế ko” sau khi nấu xong đồ ăn chúng tôi đã dọn ra bàn lúc đó đã khoảng tầm 6h23’. Chúng tôi đã ngồi ăn chung với nhau rất vui vẻ:
-nè cậu ăn cái này đi KENTO_tôi gấp một chút thức ăn cho KENTO
-cảm ơn cậu nha
-cậu sao thế sao ko ăn đi
-ừm
-ăn nhiều vào chứ để sau này cậu lên trên kia làm sao ăn được những món tớ nấu
-Cái gì mà trên kia chứ, ăn lẹ đi nói nhiều quá_cậu ấy vừa cười vừa phàn nàn
Ăn xong chúng tôi rửa chén cùng nhau, tiếng đồng hồ cứ kêu “tích tắc tích tắc” đè lên nỗi đau của hai chúng tôi vì sắp xa nhau, Sau khi rửa chén xong:
-Nè hay đi ngủ đi tớ buồn ngủ quá_KENTO nói
-Đồi bại cậu đang đòi tôi làm chuyện đó hả_tôi dùng hai tay ôm chéo lấy hai bên vai, lúc đó tôi đã nghĩ rất bậy bạ
-Ai thèm chứ với vòng ngực cỡ A của cậu thì có ma mới thèm
-Cái gì hả tớ là cỡ 46B nhé
-Thôi được rồi đi ngủ thôi
-Nhưng tớ ko muốn
-Lát 11h30’ tớ sẽ kêu cậu dậy và tiễn tớ lên trên kia OKOKOK
-ừm
Nói xong chúng tôi bước lên phòng ngủ đặt báo thức khoảng 11h30’, chúng tôi nằm cạnh nhau nhưng quay lưng với nhau, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dều đặn của cậu ấy có lẽ cậu ấy đã ngủ rất say. Tôi thì ko thể ngủ được chỉ nằm đó và cảm nhận hơi thở của cậu ấy thôi, chợt một lúc sau tiếng thở của cậu ấy dừng lại, KENTO nằm quay lại chạm vào lưng tôi:
-nếu như cậu ko thể ngủ tôi có thể giúp cậu ngủ dễ hơn
-Ừm _tôi nằm quay lại và ôm chầm lấy cậu ấy
Sau đó tôi đã ngủ thiếp đi khoảng 11h30’ chuông đồng hồ reo nhưng chúng tôi đã quên lãng nó tới khoảng 11h50’ KENTO tỉnh dậy và bảo tôi lên sân thượng. Chúng tôi ngồi nhìn lên bàau trời nhiều sao kia tay nắm chặt lấy nhau mong cho thời khắc đó thời gian dừng lại mãi mãi. Một lúc sautay của KENTO dần dần rã ra từng hạt tuyết và bay lên bầu trời đầy sao kia, lúc này tôi ko thể kiềm lại được nước mắt, nó cứ chảy xuống:
-LINH à_KENTO gọi tôi
-Tớ xin lỗi tớ dịnh tiễn cậu đi bằng một nụ cười………vậy mà….hic…hic
-Ko sao đâu
-Liệu tớ có thể gặp câu một lần nữa ko
-Ko. Ngày sinh nhật của tớ cũng là 25 vì thế năm nào tớ cũng được xuống hạ giới nhưng ở hình dạng là một hồn ma, nhưng chỉ có tớ thấy cậu thôi. cậu ko thấy được tớ……….tuy vậy nhưng tớ sẽ mãi ở bên cậu mà
-Tớ ko muốn điều đó
-Tớ sẽ đợi cậu ở trên kia
-Vậy bây….giờ..thì sao….tớ sẽ ch.ết ngay bây giờ_trong đầu tôi nghĩ tới việc tự tử
-Ko được làm thế….bởi vì bao lâu cũng được tớ sẽ đợi cậu nhưng cậu phải sống thật vui vẻ và hạnh phúc bởi vì cậu vẫn còn người thân của mình, vẫn còn những người mà cậu yêu thương nhất và vì tớ đã hi sinh mạng sống cứu cậu nên cậu phải sống thật tốt để sống cho cả phần của tớ nữa cậu hiểu ko
-……………..tớ hiểu rồi……._ những lời nói của KENTO làm tôi tỉnh ngộ
Nói xong cậu ấy liền rơi nước mắt chúng tôi ôm chầm lấy nhau sau đó đồng hồ chỉ đúng 12h cậu ấy ngước mặt nhìn tôi
-Anh sẽ đợi!!!!!!!!!!!!_ sau đó cậu ấy ngước lên bầu trời và nguoif cậu ấy dần dần rã ra và bay đi
Sau đó tôi đã vô tri vô thức laof phòng và lên giường ngủ. Sáng hôm sau khi mẹ tôi đi làm về:
-Mẹ đã về, mẹ à mấy bức ảnh hồi nhỏ của con và KENTO dâu rồi ạ_tôi nói
-Mẹ cất hết rồi…..hả mà sao ……con……….n..nh
-Nhớ chứ ký ức chợt quay về thôi
-Nhưng mẹ yên tâm đi con sẽ ko trách bản thân đâu bởi vì cậu ấy đã hi sinh vì con thì con phải sống thật tốt cho cả phần cậu ấy nữa_tôi nói tiếp
-Được rồi…….mẹ cất mấy tấm đó trên gác
-Vâng_ chưa kịp đi tôi liền nghe tivi dự báo
-Sau đây là bản tin thời tiết, rạng sáng hôm nay ở một số nơi của miền nam có tuyết rơi, đây là lần đầu tiên trong lịch sử miền nam có tuyết rơi, dự đoán trong vài phút nữa tuyết sẽ rơi khắp đất nước VIỆT NAM này, mọi người nên mặc thật ấm để đi ra ngoài.
-Ko tin được mà_mẹ tôi nói
Tôi liền chạy ngay lên sân thượngtuyết_lúc này tuyết đang rơi con chim thần của KENTO liền bay lại chỗ tôi đưa tôi một lá thư thư ghi:đây là món quà cuối cùng tớ tặng cậu chơi tuyết vui vẻ nha, con chim này sẽ là bạn của cậu, nó tên snow hãy chăm sóc tốt cho nó nhé, tái bút tớ yêu cậu mãi mãi, người gửi KENTO
Đọc xong bức thư tôi liền khóc và ôm lấy bức thư vào lòng. Sau đó tôi xuống gác và lấy những bức hình hồi nhỏ của tôi và KENTO ra đóng khung và treo lên phòng, mẹ tôi bước vào
-Ái chà con làm gì mà treo nhiều thế
-Cậu ấy chính là động lực sống của con mà..hihihi
1 năm sau đó vào ngày 25
-Chúc mừng sinh nhật con,
-mẹ ko cần làm vậy đâu, bà nữa MY ko cần làm màu mè chỉ có con, MY và mẹ thôi mà.
-Ăn cơm đi, rồi học bài tôi biết bà chẳng chịu đi ra ngoài chơi đâu_MY khoác lác
Sau khi ăn cơm xong tôi bước lên phòng tay đặt lên tấm hình của tôi và KENTO dựa đầu vào tường:
-Hôm nay là sinh nhật của tớ cũng là sinh nhật của cậu, tớ cá là cậu chỉ đang ở đâu đó trong căn phòng này thôi, snow mày cảm nhận được chủ nhân của mày ko
-Ai biết chứ_chim snow nói( vì nó là chim thần của KENTO nên biết nói)
-Hihi……..chúc anh sinh nhật vui vẻ KENTO, em nhớ anh lắm,…………………..em yêu anh
-Nói chuyện một mình ko chán hả_chim snow
-……………………………………………………
-Cậu chủ đang đối diện với cô đó tiểu thư à. Tôi cũng rất bất ngờ đó, ko ngờ hai người lại bi thảm như thế
-Ta biết là anh ấy sẽ ở đây mà………………._tôi ngước mặt lên dù ko thể nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được