Chương 43: Sống không bằng chết
Một chút vui, một chút lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn, hắn sẽ không nhận ra được đó là mình, có lẽ nào cô sẽ sợ hắn?!!!
“Tôi xin lỗi!”
Trong tiềm thức hắn nghĩ rằng việc xin lỗi sẽ rất ngu xuẩn. Đường đường là ngưòi có bậc vị cao cao tại thượng, muốn ai ch.ết thì ch.ết, muốn ai sống thì sống, hắn là người luôn luôn đúng. Giờ đây, người con gái trước mặt nức nở sợ sệt làm cho lòng hắn xót thương, câu xin lỗi được bật ra một cách không ràng buộc bắt ép không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
Đôi mày hắn nhíu lại ánh mắt lo lắng, cô nhìn hắn quan sát rõ mọi sắc thái thay đổi trên khuôn mặt của hắn. Đã bớt đi cơn tức giận, sau đó cô mới dám đẩy hắn ra, lùi rất xa hắn, quay người nằm cuộn một chỗ.
Cô giận, sợ, rung động một loạt cảm xúc pha trộn khiến tâm trạng cô rối ren.
Giận! Hắn muốn làm ô nhục cô
Sợ! Một người hoàn toàn xa lạ với cái hành động đáng khinh bỉ.
Rung động! Bởi mọi thứ của hắn toát lên vẻ ấm áp dịu dàng đối với cô.
Tâm tình hắn xoay chuyển đến chóng mặt, không thể nào biết được đâu mới là hắn thật sự. Sợ đặt niềm tin quá nhiều để rồi thất vọng ch.ết trong đau thương.
Hành động của cô khiến tâm hắn trùm xuống, có lẽ hắn quá vội vàng sao? Hắn đã đợi mấy ngàn năm rồi chỉ để nhìn thấy cô ơ thờ vô tâm vớu hắn.
Hắn khăng khăng rằng cô vẫn nhớ rõ hắn, nào ngờ đâu lúc gặp lại cô, hắn vui sướng chỉ muốn tới gần nhưng sự lạnh nhạt đó của cô khiến hắn thất vọng. Suy nghĩ của hắn hoàn toàn sụp đổ. Hắn là một người xa lạ trong mắt cô!
Cô tuy sợ hãi nhưng vì quá mệt nên đã thiếp đi nhanh. Mọi sự căng thẳng của ngày hôm nay điều biến mất.
Sương đêm rơi ngày một nhiều khiến cô co lại. Hắn lại không ngủ được đến gần cô, sờ lên da thịt ấm áp nay đã chuyển sang lạnh tê.
Hắn kéo người cô xoay lại ôm vào lòng, rồi kéo chiếc chăn bông đã chuẩn bị sẵn lên ngang người cô.
Trong giấc mơ cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cái lạnh, nỗi sợ hãi như biến mất, cơ thể cũng dần giản ra thanh thản.
Điểm đến 1h đêm, mây đen mù mịt kéo che khắp bầu trời, không khí quỷ dị, không gió mà cây vẫn đu đưa lá vẫn rụng, cánh cửa mở, hồn ma chơi vơi trong không trung, tiếng cười rúc rích vang vọng đâu đó.
Trong bóng đêm, đôi mắt đỏ hiện lên, khuôn mặt ngài lạnh lẽo âm u, không chứa tình người.
Tiếng vang:“Ngài”
Rời xa cô gái nằm trong lòng, nhẹ nhàng không làm cô thức giấc, thổi làng hơi ấm bao bọc cô gái, rồi mới yên tâm biến mất không dấu vết.
Lâu đài ở đây hiện lên rợn người, bên trong len lỏi thứ ánh sáng xanh vàng lượn lờ qua lại. Ngài xuất hiện! Các ả vong hồn bủa tới quấn quanh thân thể. Ngài liếc mắt, tức giận khiến cả bọn sợ hãi rời. Ở đây ai cũng biết ngài không tức giận thì thôi chứ một khi đã lên tới đỉnh điểm mọi thứ sẽ không thể sống sót.
Đi thẳng vào sâu trong lâu đài, nơi tối nhất, lạnh lẽo nhất, đáng sợ nhất, cùng với tiếng kêu đau đớn nhất.
Những hồn ma kêu gào đau khổ, nghiệt nặng thì bị trừng phạt trong ngọn lửa nham thạch hay treo lủng lẳng bằng xích hồn nóng chảy để cho những con vật gớm ghiết gặm nhắm.
Thấy hắn! Nổi khiếp sợ dân lên, các hồn ma ngừng ai oán chỉ sợ động kinh đến hắn sẽ mãi mãi không được siêu thoát biến thành cát bụi hòa vào không gian.
----
Xin lỗi mọi người nhiều nhiều:((( mấy tuần nay lap mình hư nên phải mang đi sửa nên ra chương chậm trễ:"( xin lỗi ạ! Đừng bỏ mình nhá!! Yêu mọi người <3