Chương 70: Ngài không có quyền
"Đẹp quá!" Lạ thật, ở nơi đáng sợ như vậy lại có một vườn hoa lớn tưởng chừng lạc vào cõi thiên đường.
Ngài nhìn cô - cô gái mái tóc đen. Cơn gió vô tình làm tóc cô bay trên không giỡn vời như muốn lên mây. Các bông hoa nở rộ đua nhau nhưng không thể sánh ngang với nét đẹp của cô. Cô vô tư nô đùa mà không hay một ánh mắt đang say mê nhìn mình.
Từ khi gặp lại cô chưa bao giờ thấy cô như thế cả. Cô như vậy, khiến ngài cũng vui lây.
Cô có biết ngài nhớ cô đã bấy lâu, muốn nhìn ngắm nụ cười đó đã bấy lâu. Cả ngàn năm, chắc rằng cô cũng ch.ết đi, sống lại, đầu thai chuyển kiếp luân hồi nhiều lần, ngài luôn tìm tung tích tứ phương, tìm kiếp luân hồi của cô. Là thần ch.ết! Ngài lại không truy ra được, mẹ cô quá cao tay chặn đi linh khí của cô. Dường như tất cả bà ta đã lên kế hoạch hoàn hảo, bà ta đã thất hẹn.
Trong khi đó lại cầu xin ngài lấy đi sinh mạng để ch.ết hạnh phúc cùng người bà ta yêu thương. Tình yêu của bà ta quá lớn đến cả máu mủ ruột thịt lại để ở nơi trần thế. Quyết không gả cho ngài.
Ngài yêu cô! Tình yêu đó không đủ sao? Giờ thì ổn thỏa rồi. Khó khăn lắm ngài mới tìm ra được, lần này ngài quyết giữ cô bên mình, bảo vệ cô, dù cô muốn thoát, ngài cũng bắt lại. Không cho cô một cơ hội thoát thân nào. Đuổi cùng diệt tận những kẻ dám bén mảng dòm ngó cô. Tên con trai đó trước sau gì cũng ch.ết! Đó là vì sự an toàn của cô mà thôi!
Trong đôi mắt ngài tràn ngập ý chiếm hữu. Luồng khí bao quanh toát ra thật nguy hiểm.
Ngọc chạy đến, kéo tay ngài ra giữa vườn hoa. Ngài nhìn cô hiện lên chút tia êm dịu yêu thương.
"Tôi không ngờ ở nơi này lại có hoa". Cô bứt một bông đem lên gần mắt ngắm nghía, vút vút theo sóng cánh hoa.
"Cái gì ở đây mà không có chứ!". Ngài đưa tay, đoạt lấy bông hoa trên tay cô, vén tóc cài lên. Cô giật mình, đôi mắt đờ đẫn nhìn người trước mặt đang cúi sát gần mình. Hơi thở nam tính phả lên sóng mũi. Hai cặp ngũ quan nhìn nhau, trong mắt phản chiếu bóng hình nhau."Em thích chứ?"
Thình... thịch... thình... thịnh... tim cô lệnh nhịp rồi. Sao vậy nè? Sao ngài dịu dàng thế. Cứ như người đêm qua và người bây giờ khác nhau một trời một vực. Một tư vị lạ tràn vào trái tim bé nhỏ.
Cả hai im lặng...
Lâu sau, cô gật gật, sau đó cúi xuống nhìn hai bàn chân mình. Cô e ngại, ngượng ngùng nhưng đã kiềm lại bằng suy nghĩ khác. Cô muốn ngài lơ ngơ tiết lộ đường đi trốn khỏi đây. Tâm tình ngài có vẻ tốt. Đây là thời khắc quan trọng phải biết nắm bắt.
Ngài nâng cầm, bắt cô nhìn vào mắt mình trả lời. Nhướng cặp mày ra hiệu.
Nào ngờ cô lại làm sắc mặt ngài đen đi phá vỡ cả một tâm tình hiếm khi có được bằng một câu.
"Này anh, tại sao anh lại đưa tôi xuống đây?" Vừa nói xong, cô cảm thấy bắt đầu hối hận, nhưng đã lỡ rồi nên tiếp "Tôi với anh có quen biết sao? Cớ gì anh phải làm vậy?". Cô ngước mắt nhìn ngài.
Ngài quay đi nhìn phía xa xa, trưng ra nụ cười khổ sở:"Em có vẻ thích hỏi mấy câu làm tôi khó chịu nhỉ?"
"Anh trả lời tôi đi!"
"Em đang ra lệnh cho tôi à? Em không nên quá tò mò, sẽ chuốt lấy đau khổ, cứ sống như vậy đi, em muốn gì tôi có thể cho.." không quên kèm theo ".. trừ việc rời khỏi đây".
Cô tức giận, ngài nói chuyện kiểu gì vậy chứ? Trong thân tâm cô tự rằng đưa xuống đây cô bớt đau khổ, bớt bị nhục nhã hơn, nhưng còn.. Sơ? Sơ sẽ lo lắng. Với tính cách của bà ấy chắc chắn bà sẽ nhịn ăn nhịn uống để đi kiếm cô. Ngài thì biết gì chứ "Vậy... tại sao tôi mới 15 tuổi anh lại đưa tôi xuống? Không phải năm năm nữa mới đúng sao?"
"Không ai có quyền quyết định việc tôi làm hay bất cứ cái gì khác."
"Vậy tôi cũng không cho phép anh quyết định cuộc đời của tôi!!" Vốn sẽ dụ ngài khôn khéo nói ra bí mật. Nhưng sự kiềm chế cùng tính kiên trì đã quá mức chịu đựng.
Cô tháo bông hoa vứt xuống đất, quay người chạy về phía cửa. Ngài vẫn đứng yên nhìn theo cái lưng cùng bờ vai nhỏ đang run run.
Khuôn mặt trở nên tươi cười khác lạ, ánh mắt lại hằn lên tia máu:"Em cứ chạy đi, để tôi suy nghĩ xem phạt em như thế nào."
----