Chương 9: Rốt cuộc muốn làm gì
Hứa Lương Thần nâng mắt đau lòng nhìn chị, dù như biến hóa thế nào, thế tục thế nào, người thương cô nhất vẫn là chị cả. Tình huống như vậy, mình đi là xong việc, nhưng đại thiếu mặt lạnh giận dữ không biết sẽ làm gì anh rể, chị cả và biểu ca, cô khó có thể an tâm. Hơn nữa người này bá đạo như vậy, cho dù quyết tâm hạ quyết định, có thể bình yên rời khỏi bàn tay anh ta hay không chỉ sợ cũng là vấn đề.
Nhưng cứ như vậy cam chịu, ngoan ngoãn thỏa mãn tâm tư bỉ ổi của Đoàn Dịch Kiệt, Hứa Lương Thần tự biết mình không làm được.
Bây giờ không nghĩ ra được kế sách nào, chỉ cảm thấy khó xử, trong lòng Hứa Lương Thần phiền não không thôi.
Hứa Mỹ Thần nhìn em gái, âm thầm thở dài an ủi nói: “Những chuyện khác không cần để ý, thân thể em mau chóng phục hồi mới là quan trọng nhất, chờ đi lại thuận tiện mới có thể nói đến chuyện khác……”
Hứa Lương Thần không muốn cho chị gái phải lo lắng thêm cũng cười gật đầu đáp lời. Hai người đang nhìn nhau không nói gì, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng. Sau đó một cô gái trẻ tuổi mặc quân phục đi vào, vóc người cao gầy diện mạo thanh tú, nụ cười như trăng rằm: “Hứa tiểu thư, tôi là thư ký của đại thiếu Bành Minh Hà, đã đến giờ làm trị liệu cho nhị tiểu thư.”
Phía sau hai y tá đi vào, Hứa Mỹ Thần hiểu được ý bọn họ, vì thế ra hiệu với Lương Thần, đứng lên khẽ cười nói: “Em hai, em dưỡng thương đi, lần khác chị lại đến.”
Hứa Lương Thần gật đầu, thư ký Bành lịch sự đưa Hứa Mỹ Thần đi ra ngoài. Hứa Lương Thần hiểu được, đây chỉ sợ là người mặt lạnh đại thiếu phái tới giám thị mình.
Xem ra, Bành Minh Hà biết thân phận của cô. Thái độ của Hứa Lương Thần lãnh đạm, cô ấy lại ân cần cung kính, ánh mắt có chút tò mò và ngạc nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ cố ý vô tình nói chút chuyện về Phủ Đại Soái, ví dụ như Đoàn lão phu nhân vài thập niên vất vả thế nào, Đoàn Dịch Kiệt tôn trọng lão phu nhân ra sao.
Còn kiêm nhiệm cả thuyết khách cơ đấy, Hứa Lương Thần cười nhẹ, mắt điếc tai ngơ.
Bành Minh Hà đi theo Đoàn Dịch Kiệt nhiều năm, yên chi phía Bắc hay giai lệ phía Nam tất nhiên đã gặp không ít. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt đôi mắt sáng như nước, gương mặt như ngà voi chạm khắc, xinh đẹp thoát tục, phong độ của người trí thức làm người ta vừa thấy đã khó quên, bởi vì du học trở về nghiễm nhiên lại có hương vị khác với những danh viện đương thời, khó trách lại có thể lọt vào mắt xanh của đại thiếu.
“Hứa tiểu thư, cô có từng nghe nói,” Buổi sáng hôm nay làm xong trị liệu, y tá sắp xếp cho Hứa Lương Thần xong, Bành Minh Hà đặt chén trà qua một bên tiếp tục lời nói mới rồi: “Trong thành Yến Châu, chuyện phong lưu xảy ra quá nhiều, đại thiếu xin cô giúp ngài ấy, cô tội gì khiến mình tự phiền lòng……”
Hứa Lương Thần vẫn không tiếp lời cô, rũ mắt xuống nhìn chén trà đang cầm không nói gì.
Thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay, Phủ Đại Soái quyền thế như vậy, đại thiếu mặt lạnh nhân phẩm như vậy, phụ nữ mơ ước anh ta không phải ít. Nghe nói không ít thiên kim danh viện xiêu lòng trước tuấn lang, chỉ cần có đoạn tình duyên thậm chí ngẫu nhiên gặp mặt một lần với con em danh môn là đã được coi là chuyện tình yêu. Thậm chí còn hình thành bầu không khí dư luận xã hội, gọi là anh hùng mỹ nhân. Rõ ràng chỉ là một tin vịt sẽ sớm qua đi, Hứa Lương Thần không hiểu vì sao Đoàn Dịch Kiệt lại muốn dùng loại thủ đoạn này với mình?
Có lẽ do còn trẻ, hoặc nhờ bác sĩ y tá quan tâm chăm sóc, thân thể cô dần dần tốt lên, thỉnh thoảng được cho phép ngồi dựa trong chốc lát. Nhìn tờ báo trong tay, trong lòng Hứa Lương Thần vô cùng lo lắng lại khiếp sợ, tốc độ và phạm vi chuyện xấu truyền đi đã vượt qua tưởng tượng của cô.
Dựa theo tình huống trước mắt, chuyện của cô và Đoàn Dịch Kiệt dù có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Mình đi con đường nào chỉ sợ sẽ phải sớm quyết định, nhưng chị cả đã nhiều ngày không đến, Hứa Lương Thần rất lo lắng, đại thiếu mặt lạnh có thể động tay động chân vào cái gì rồi hay không?
Trên thực tế tin đồn đã phát triển đến mức không cần Đoàn Dịch Kiệt trợ giúp. Trong lúc tin đồn ồn ào huyên náo, chủ nhân Phủ Đại Soái rốt cục có động tĩnh.
Đoàn Dịch Kiệt vẫn luôn lấy công lao sự nghiệp làm trọng đột nhiên xuất hiện bạn gái, thậm chí có người đoán là vị hôn thê. Đoạn Chính Huân và Lư phu nhân bận việc như thế nhưng cũng không ngồi yên được nữa, không hẹn mà cùng quay sang đứa con trai xưa nay không gần nữ sắc hỏi thăm tin tức.
Sau khi nhận được đáp án không lên tiếng phủ nhận của Đoàn Dịch Kiệt, vợ chồng Đoàn đại soái vừa kinh ngạc vừa vui sướng, lập tức phái người đi thăm dò gia thế bối cảnh của Hứa Lương Thần. Sau đó phái Tam phu nhân và Tứ phu nhân đến bệnh viện thăm hỏi, mật lệnh cho sĩ quan phụ tá bên người Ngô Đại Vĩ hẹn ngày gặp Tôn Mạnh Lâm.
Tứ phu nhân Ngô Văn Quyên là người đầu tiên trong Phủ Đại Soái đã từng gặp Hứa Lương Thần, cũng nhìn thấy thái độ thản nhiên của cô đối với Đoàn Dịch Kiệt. Nhưng dù nghi ngờ quan hệ kỳ quái giữa hai người cũng không làm trở ngại đến chuyện xấu lan truyền bên ngoài. Lư phu nhân dặn cô và Tam phu nhân đến bệnh viện, Ngô Văn Quyên khôn khéo sáng sớm đi đến Tiểu Bạch Lâu Đoàn Dịch Kiệt ở trước.
“Lão đại, con nói thật cho dì Tư, rốt cuộc con và Hứa Nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện gì?”
Ngô Văn Quyên tự nhiên rót một chén trà, cười tủm tỉm hỏi.
Đoàn Dịch Kiệt đứng ở trước gương to cài cúc áo, tỉnh bơ thản nhiên cong môi: “Dì Tư sớm như vậy đã đến đây, chỉ để hỏi câu này sao? Báo mấy ngày nay dì Tư xem cũng không ít.”
“Con đừng giả bộ hồ đồ với dì Tư,” Ngô Văn Quyên cười tà liếc anh một cái: “Chị cả phân phó dì và chị Ba đến bệnh viện thăm hỏi Hứa tiểu thư, chắc con cũng hiểu là ý gì đúng không? Muốn dì trở về nói thế nào với Đại soái đây? Dì Tư không học vấn, nếu đến lúc đó không cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của con, đại thiếu cũng đừng oán dì.”
Đặt chén trà xuống, Ngô Văn Quyên đứng dậy làm bộ muốn đi. Đoàn Dịch Kiệt cũng không lên tiếng giữ khách, chỉ nhìn chậu Văn Trúc trên bàn trà qua gương, trong đầu lại hiện ra dáng người nổi bật của Hứa Lương Thần, đôi mắt sáng như mặc ngọc, nét duyên dáng thoáng qua mê hoặc anh.
Mấy ngày nay Bành Minh Hà mỗi ngày hai lần báo cáo tình hình ở bệnh viện cho anh, Hứa Nhị tiểu thư vẫn quật cường như trước, dầu muối không ăn anh đương nhiên hiểu được, dì Tư đi sẽ được đối xử thế nào, nghe được cái gì, trong lòng anh rõ mồn một.
Thật đúng là bảo trì bình thản, ngay khi Ngô Văn Quyên không cam lòng liếc anh một cái, muốn cất bước ra cửa, Đoàn Dịch Kiệt bỗng nhiên mở miệng nói: “Dì Tư, dì và dì Ba khi nào thì đi?”
Người này không giải thích quan hệ với nhị tiểu thư nhà họ Hứa mà lại hỏi vấn đề này, Ngô Văn Quyên hứng thú nhíu mày: “Đại thiếu cảm thấy dì Tư khi nào đi thì tốt?”
Đoàn Dịch Kiệt nhìn đồng hồ trên tường, đôi mắt chợt lóe: “Dì Tư thấy mười một giờ thế nào?”
Đại thiếu mặt lạnh còn giới hạn cả thời gian? Ngô Văn Quyên giật mình lập tức “Xì” Cười: “Được, dì Tư sẽ đến đúng giờ.”
Nhìn xem rốt cuộc cậu muốn làm gì.