Chương 44: Rốt cuộc là quan hệ gì
Vị Hứa tiểu thư này không phải người trong lòng sao lão đại mặt lạnh sao lại nắm tay vị kỳ tài trang bị quân sự này? Chẳng lẽ ngoại trừ tin đồn trên báo thì còn có bí mật khác?
Cô nhìn chằm chằm như vậy khiến Hứa Lương Thần xấu hổ, liếc Giang Cánh Vu một cái, cuối cùng cũng rút được tay ra. Đoàn Kỳ Bình sớm khôi phục thái độ bình thường, cười chào hỏi hai người: “Hứa tiểu thư, mấy ngày nay đã khá hơn chưa? Cảnh trưởng Giang đã về rồi đấy à? Ngày hôm qua tôi còn tìm anh, bọn họ nói anh đến hồ rồi, anh về lúc nào vậy? Đồ lặn lần này quả nhiên vượt qua sức tưởng tượng của mọi người, anh có ý tưởng gì mới với nghiên cứu trang bị quân sự không?”
Không hổ danh là chủ bút, Đoàn Kỳ Bình chỉ hỏi mấy câu cũng đã thấy ‘mùi’ nghề nghiệp rồi. Hứa Lương Thần nháy nháy mắt, cùng Giang Cánh Vu nhìn nhau cười.
Giang Cánh Vu biết thân phận vị Đoàn nhị tiểu thư này, cười nói: “Tôi mới từ trên hồ trở về, nhị tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thấy Đoàn Kỳ Bình chỉ gật đầu không nói, anh nói tiếp: “Nhị tiểu thư là phóng viên nổi tiếng, hẳn biết rõ tuy Âu chiến xảy ra ở châu Âu nhưng lại lan ra toàn bộ thế giới, nó có ảnh hưởng rất lớn đến quân sự học và các loại kỹ thuật mới. Các nhà quân sự học Âu Mĩ khi tổng kết kinh nghiệm đại chiến đã đưa ra đủ loại lý luận quân sự. Mặt khác, máy bay, xe tăng, trang bị truyền tin kiểu mới ào ào xuất hiện. Nếu chúng ta còn tiếp tục lạc hậu trên phương diện này, quốc gia dân tộc chắc chắn sẽ bị người ta khống chế.”
Đoàn Kỳ Bình hứng thú nhìn anh, tán thưởng gật đầu nói: “Đất nước chúng ta không phải dân tộc hiếu chiến, trong một giai đoạn lịch sử rất dài chúng ta luôn an phận thủ thường, vương triều phong kiến phần lớn trọng văn khinh võ, người phát minh sáng tạo cũng chỉ là những thợ thủ công thấp kém. Cho nên một trong bốn phát minh lớn là thuốc nổ, khi ở nước ta chỉ là pháo hoa, đồ chơi linh tinh, khi truyền đến Âu Mĩ liền biến thành vũ khí trí mạng. Tôi rất thưởng thức và tán thành ý tưởng trang bị quân sự cứu quốc của Cảnh trưởng Giang.”
Nói xong, lấy một vài tài liệu từ trong túi ra, bắt đầu thảo luận về ưu khuyết điểm của một số kiểu trang bị mới ở nước ngoài với Giang Cánh Vu. Cô nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy khiến Giang Cánh Vu không khỏi kinh ngạc nhìn cô.
Đoàn Kỳ Bình có chút ngượng ngùng cười cười: “Lần đầu gặp mặt, Cảnh trưởng Giang có lẽ không biết . . . . . . Từ nhỏ tôi luôn bị cha mắng là không giống con gái. Khi đó anh cả là người cầm đầu đám trẻ con, tôi là tay sai đắc lực của anh ấy, suốt ngày trốn người lớn xuống sông mò tôm trèo cây trèo tường, không ít lần bị đánh. . . . . . Sau này lớn lên tuy rằng không nghịch ngợm như vậy nữa, nhưng vẫn rất có hứng thú với những vũ khí trang bị này, chỉ cần có cơ hội sẽ sưu tầm.”
Nghe cô nói vậy Hứa Lương Thần và Giang Cánh Vu không khỏi mỉm cười., Đoàn Kỳ Bình thuận tay đưa mấy tập tài liệu trong tay cho Hứa Lương Thần, cười nói: “Nghe nói Hứa tiểu thư là thiên tài ngôn ngữ, mấy tập tài liệu này không phải tiếng Anh, mấy người bạn nước ngoài của tôi nói đây là kỹ thuật mới, tôi liền mang về nhưng còn chưa phiên dịch, vừa khéo phiền Hứa tiểu thư giúp đỡ.”
Hứa Lương Thần mỉm cười, cầm lấy xem, chỉ là tiếng Pháp và tiếng Đức, vì thế cô nhờ thư ký Bành cầm giấy bút qua đây, vừa nghĩ vừa phiên dịch ra.
Viết hai dòng, Giang Cánh Vu thấy cô có một tay rất bất tiện, vì thế cầm lấy giấy bút, hai người một đọc một viết phối hợp ăn ý, rất nhanh chóng dịch xong mấy tờ tài liệu.
Đoàn Kỳ Bình nhìn hành động của bọn họ, trong mắt mang theo vẻ trầm tư.
Giang Cánh Vu nhìn tài liệu trong tay có chút hưng phấn, đây là những tài liệu về súng ống châu Âu mới nhất ngay cả anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Không thể ngờ vị nhị tiểu thư này đúng là người có lòng, nghĩ nghĩ ngẩng lên hỏi: “Nhị tiểu thư, mấy tập tài liệu này có thể cho tôi một bản không?”
Đoàn Kỳ Bình gật đầu cười: “Anh là Cảnh trưởng Sở trang bị Quân chính phủ, tài liệu vốn nên đưa cho anh. Trước kia không biết cho nên mới gửi tạm đến chỗ anh cả, giờ vật về chính chủ, Cảnh trưởng Giang không cần khách khí.”
Giang Cánh Vu nhìn tài liệu không chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đứng lên nói với hai người: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi một lát.”
Phàm là người nghiên cứu dường như đều có chút quái dị, Giang Cánh Vu lại đắm chìm vào đống súng ống đạn dược của anh. Hứa Lương Thần nhìn bóng lưng vội vã của anh có chút bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, Đoàn Kỳ Bình chú ý biểu cảm của cô, cười nói: “Hứa tiểu thư, chúng ta vào trong nhà ngồi được không? Tôi có chút chuyện muốn thương lượng với cô.”
Hứa Lương Thần ngoài ý muốn nhìn cô, gật đầu, hai người đứng dậy vào phòng.
Thư ký Bành đưa nước trà lên, Đoàn Kỳ Bình nói: “Thư ký Bành, tôi và Hứa tiểu thư có chút chuyện quan trọng cần thương lượng.” Bành Minh Hà hiểu ý cô, đáp một tiếng đi ra ngoài đóng cửa, đứng dưới mái hiên canh phòng.
Thấy Đoàn Kỳ Bình nghiêm túc như vậy Hứa Lương Thần không hỏi nhiều, yên lặng cầm lấy một xấp giấy cô đưa tới, Đoàn Kỳ Bình nói: “Mượn vụ bắt cóc ở hồ Vi Mạch để cảnh cáo kẻ đứng phía sau, cho chúng thấy thái độ của Quân Chính phủ, Bộ Tham mưu và Bộ Ngoại giao thành lập phòng tin tức, thu thập chứng cớ có lợi, chờ cuộc tiêu diệt thổ phỉ kết thúc sẽ mở cuộc họp chiêu đãi ký giả trong và ngoài nước ở Yến Châu. Những tài liệu tuyệt mật này là từ phòng tin tức chuyển tới, cần phiên dịch thành nhiều thứ tiếng giao cho giới tin tức nước ngoài. Tôi chỉ có thể làm tiếng Anh, những tiếng khác phải làm phiền cô rồi.”
Thì ra là chuyện này, Hứa Lương Thần gật đầu. Cô tới nơi này vốn để biên dịch và chú giải mật điện, việc này đương nhiên là nên làm, vì thế nói: “Được, xin nhị tiểu thư chờ một lát.”
Lấy giấy bút, vừa xem vừa dịch, gần như chỉ cần viết mà không cần suy nghĩ quá lâu, khiến Đoàn Kỳ Bình khâm phục, thiên tài ngôn ngữ quả nhiên danh bất hư truyền. Không khỏi nghĩ đến chuyện biên dịch tin tức nước ngoài luôn lâu la, nếu có vị Hứa tiểu thư này chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao? Khó trách lão đại sống ch.ết muốn kéo cô ấy vào Bộ Ngoại giao.
Hai lần Hứa Lương Thần làm việc Đoàn Kỳ Bình đều nhìn thấy, vị tiểu thư thế gia này xinh đẹp đoan trang, không hề cậy tài khinh người hay kiêu căng, làm việc tận tâm, tận tụy. Khí chất xuất sắc, mặt mày như họa, có sở trường tài năng, lại khiêm tốn ôn hòa nhã nhặn, mắt lão đại đúng là không tồi. . . . . . Nhưng cô và vị Cảnh trưởng Giang kia rốt cuộc có quan hệ gì?
Ngày đó Giang Cánh Vu còn ra tay vì cô, hơn nữa giữa ban ngày ban mặt nắm tay cô, chẳng lẽ hai người này là một đôi?
Vậy anh cả thì sao?
Thấy Hứa Lương Thần tập trung vùi đầu phiên dịch, Đoàn Kỳ Bình nghĩ ngợi không hé răng lặng lẽ đi ra ngoài, hỏi thăm chỗ ở của Giang Cánh Vu, lập tức đến đó.