Quyển 1 - Chương 3: VƯỜN TRƯỜNG (2) Côn thịt...nóng hỏng hoa huyệt rồi [Hơi H]
《VƯỜN TRƯỜNG ( )》
côn th*t... NÓNG HỎNG hoa huy*t RỒI【 hơi H】
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Cầu bình chọn, cầu cmt, cầu an ủi~
✔ Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
"À... Thật, thật sự rất xin lỗi." Thanh âm rầu rĩ từ... bộ ngực của Mộc Khanh Khanh truyền đến, "Có thể... đứng lên trước không?"
Cảm giác hiện tại của Đường Kỳ Dung là vô cùng xấu hổ, mặc dù là hắn đụng vào người ta, nhưng mà hắn thật sự không phải cố ý...
Mắt thấy mình mới đầu học kỳ đã sắp đi trễ, hắn vội vội vàng vàng từ trên sân vận động chạy một đường như bay đến, vòng qua cầu thang, thân thể chưa kịp phản ứng đã đụng phải một mảnh mềm mại, sợ cô gái kia ngã xuống, hắn quả thực đã quên mình cũng là người, tự nhận đau khổ, ôm eo cô gái, còn mình thì ngã trên mặt đất. Nhưng bởi vì tư thế quỷ dị, đau đớn cũng dần dần dâng lên.
So với nóng rát đau đớn phía sau lưng đang lan tràn, kỳ thật cảm giác phía trước càng thêm gian nan.
Mặc dù mới vừa rồi tầm mắt chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Đường Kỳ Dung cũng thấy rõ người đang đè trên người hắn sở hữu một vóc dáng vưu vật bốc lửa.
Mà hiện tại, cặp chân dài trắng nõn hút người kia đang dính sát vào cẳng chân đang lộ ra bên ngoài của hắn, cảm xúc da thịt kề cận đúng thật là mê hoặc tâm trí.
Eo thon nhỏ quả thực không đầy nắm tay, da thịt dưới lớp vải mang theo chút hơi ấm, Đường Kỳ Dung như bị mê hoặc, không tự chủ được mà không dấu vết nhẹ nhàng siết chặt hai tay.
Có điều, khiến cho trong lòng hắn nóng cháy chính là mịn màng trên mặt, mặt hắn và bộ ngực đầy đặn mềm mại chỉ cách một lớp vải như có như không, mặc dù đáng tiếc là tầm mắt đã bị ngăn trở nhưng xúc cảm lại càng thêm rõ ràng, hai bầu ngực co dãn mềm mại, còn có mùi thơm nhè nhẹ mê người quanh quẩn chóp mũi.
Quá nhiều xung kích đối với một thiếu niên vẫn chưa ăn mặn có thể nói là uy lực mạnh mẽ, phản ứng trực tiếp nhất chính là cương cứng dưới thân.
Sợ hành vi cầm thú của chính mình bị phát hiện, mang theo vài phần chưa thỏa mãn khó phát hiện, Đường Kỳ Dung chậm rãi mở miệng.
Khiến hắn không nghĩ tới chính là, môi chạm vào bộ ngực cực kỳ mẫn cảm đóng mở mấy lần, động tác ma sát thong thả như dịu dàng triền miên âu yếm của tình nhân.
Động tác đó càng tăng thêm hương vị ái muội, không chỉ có dưới thân Đường Kỳ Dung càng thêm hưng phấn cương cứng, thân thể Mộc Khanh Khanh cũng cứng đờ.
Bởi vì... cô phát hiện thân thể hiện tại của cô quả thực nhạy cản đến không thể nhạy cảm hơn được nữa.
Trên người thiếu niên tràn ngập hương vị hormone nồng đậm, nhẹ nhàng khoan khoái khiến người ta run sợ; thân thể kề sát giao triền bên nhau khiến nàng kích động khó hiểu, da thịt trần trụi chạm nhau ngay phía dưới, loại cảm giác quá mức xa lạ này... thật khiến người ta thực tủy tri vị*.
* Thực tuỷ tri vị (食髓知味): đại khái là "ăn" được một lần thì càng muốn ăn thêm nữa.
Không đợi Mộc Khanh Khanh kịp thích ứng với phản ứng động tình khó hiểu của thân thể, hai ɖú vốn rất nhạy cảm lại bị cánh môi lúc đóng lúc mở cọ xát, vải dệt bị kéo căng, quần áo trên người càng tăng thêm cảm xúc ma xát.
Càng đáng sợ hơn chính là giữa hai chân cô lại có một dòng nước ấm áp trơn trượt trào ra...
Trong nháy mắt, Mộc Khanh Khanh dường như đã quên mất nhiệm vụ, chỉ theo bản năng mà sa vào xuân triều lạ lẫm do thân thể hai người cọ sát mang lại.
Không tự chủ vặn vẹo thân thể, lại cọ đến một ngọn lửa nóng... cứng rắn?
Thẳng đến khi nghe được thiếu niên dưới thân phát ra một tiếng kêu rên, Mộc Khanh Khanh mới hồi phục ý thức, vừa rồi hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện...
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Trong hoảng loạn, cô rũ mắt nhìn sắc mặt khó coi cứng đờ kỳ lạ của Đường Kỳ Dung, động tác chuẩn bị đứng dậy lại ngừng một chút.
Không hổ là nhiệm vụ "ȶìиɦ ɖu͙ƈ" tràn đầy, ngay cả nam phụ chưa đủ lông đủ cánh cũng phát tình loạn cả lên.
Mộc Khanh Khanh thẹn quá hóa giận, hoàn toàn quên mất mới vừa rồi cô cũng ý loạn tình mê...
Theo động tác đứng dậy của Mộc Khanh Khanh, một đầu tóc gợn sóng mềm mại đen nhánh theo cổ rũ xuống, đuôi tóc mang theo hương thơm nhè nhẹ phất qua gương mặt, cần cổ của Đường Kỳ Dung...
Đường Kỳ Dung hơi ngước mắt, tầm mắt vừa chạm phải ánh mắt của Mộc Khanh Khanh, tất nhiên cũng thấy được trong đôi mắt xinh đẹp kia hiện lên sự bất mãn và chán ghét...
Hắn có thể hiểu được nguyên nhân cô nổi giận và chán ghét, đột nhiên bị người ta đụng ngã, suýt nữa bị thương, còn bị ăn nhiều đậu hủ như vậy, hơn nữa hắn còn không biết xấu hổ mà... Cương cứng...
Có điều, hiểu thì hiểu, nhưng ủy khuất nhợt nhạt và chua xót trong lại khó có thể rút đi...
Nếu biết trước thì hắn đã không mặc quần thể thao mềm mại rộng thùng thình này rồi, nổi lên phản ứng cũng quá mức rõ ràng, một chút là có thể cảm nhận được.
Khi Mộc Khanh Khanh đứng lên, tiếng nhắc nhở của hệ thống đã đánh cô về nguyên hình --
"Nhiệm vụ hai thất bại, xin lựa chọn khấu trừ kim ngạch hoặc trừng phạt điện giật --"
"Kim ngạch của Ký chủ là 0, hệ thống tự động lựa chọn trừng phạt điện giật --"
【 điện giật tới quá nhanh, tựa như gió lốc ~】
Không kịp phòng ngừa, toàn thân đột nhiên bị điện giật một chút, Mộc Khanh Khanh vốn định ngồi dậy lại vô lực mềm mại ngã xuống, tư thế của hai người cũng trở nên càng thêm xấu hổ.
Ban đầu khi ngã trên hai đùi Đường Kỳ Dung, Mộc Khanh Khanh định chống đầu gối đứng dậy, tách hai chân ra hai bên sườn, nhưng cô lại quên mất cô đang mặc chính là váy ôm sát mông, động tác tách ra làm làn váy bó sát người càng kéo lên thêm một chút, cảnh xuân giữa hai chân mơ hồ như ẩn như hiện.
Mà càng không ổn hơn chính là --
Sau khi thân mình mềm mại của Mộc Khanh Khanh ngã xuống lại trực tiếp ngã lên người Đường Kỳ Dung; vòng eo mềm mại mảnh mai vô lực dính sát cơ bụng cứng rắn của phái nam, một đôi phong nhũ lại lần chạm vào mặt hắn, ɖú co dãn thậm chí còn rung động mấy lần trên mặt Đường Kỳ Dung. Khi cô ngã trên người hắn lần nữa, đôi tay của Đường Kỳ Dung cũng theo bản năng đặt trên cặp mông hoàn mỹ của cô gái.
Váy bị kéo lên đến bắp đùi cũng đã mất đi chút tác dụng cuối cùng, hơn nữa hôm nay vì mặc váy bó sát nên cô chọn qυầи ɭót chữ Đinh (丁), cho nên giờ phút này, hạ thể của cô hầu như không có vải vóc bảo vệ, cô thẳng tắp ngồi trên bụng của hắn, nơi riêng tư của cô cũng rất "May mắn" dính sát vào nơi đã sớm có phản ứng cương cứng đội lên dưới thân người nọ.
Cô thật sự rất muốn thoát khỏi tư thế xấu hổ hiện tại, nhưng thân thể mới vừa bị điện giật đã trở nên mềm nhũn vô lực, nơi nào đó đã khiến cho cô dồn hết sức lực, chỉ có thể kiều kiều mềm mềm tiếp tục nằm sấp.
hoa huy*t nơi riêng tư chưa từng bị người đùa bỡn qua lại bị một người vừa gặp mặt dùng nam căn đé ép thân mật, độ ấm nóng cháy của côn th*t mặc dù đã có vải vóc mềm mại ngăn cách nhưng cũng đã trực tiếp nóng tới hoa huy*t rồi.
Cho nên hình ảnh hiện tại chính là, hai đùi Mộc Khanh Khanh tách ra, kẹp hai bên hông của Đường Kỳ Dung, nhưng hai chân thon dài của cô lại mềm như bông quấn lấy hai bên ngoài sườn của hắn; cặp mông không được che đậy nhiều lắm bị hai bàn tay nóng như lửa bao trùm, hạ thể hầu như trần trụi cùng với một cây gậy nào đó nổi lên dưới thân kề sát vào nhau; thân trên vòng eo của cô cũng hoàn toàn dán chặt vào người hắn.
Hai chân cô triền miên, hoa huy*t cô kề sát, xúc cảm trên bờ mông cô, eo thon mềm mại của cô, hương thơm phong nhũ của cô... Còn có hô hấp nhẹ nhàng của cô phả vào cổ hắn...
côn th*t chịu kích thích như vậy càng thêm không chút khách khí nhảy lên hai cái, cách vải vóc cùng hai cách môi phía dưới của cô nhẹ nhàng ma xát... còn hạ thể mẫn cảm của cô lại chảy ra một dòng chất lỏng trơn trượt...
Dường như cả thân thể đều đắm chìm trong cảm giác ȶìиɦ ɖu͙ƈ xa lạ này, giữa triền miên khiến cô thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Không được! Mau dừng lại!
"Ngừng lại... Đừng nhúc nhích! Đỡ... đỡ tôi dậy..."
Đây là lần đầu tiên Đường Kỳ Dung nghe được giọng nói của cô, thanh âm thanh lãnh khiến động tác nhỏ ẩn hiện của hai người càng thêm vũ mị ngọt ngào, suýt chút nữa khiến hắn không khống chế được muốn làm gì thì làm... Dục vọng của hắn không chỉ giảm mà còn tăng lên.
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc thích hợp, cũng may là lúc này cửa phòng học đã đóng lại, nếu không, hai người nháo ra động tĩnh như vậy chỉ sợ là mọi người đều biết hết.
Hắn dùng lực chống thân thể mình lên, cánh tay đang ôm cô càng siết chặt thêm, kéo thân thể cô càng sát vào mình, một chân bị quấn lấy hướng ra phía ngoài sườn tránh sang một bên, gấp khúc trên mặt đất, mượn lực từ eo bụng chống thân thể ngồi dậy.
Quá trình này không chỉ khiến cho mặt hắn và mềm mại đầy đặn của cô dán càng gần mà còn để hai tay của hắn mượn cơ hội cảm thụ thật tốt tư vị mông đẹp mất hồn, mỹ diệu nhất vẫn là hoa huy*t của cô, cọ xát côn th*t khiến hắn đạt khoái cảm muốn phát ra âm thanh.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sau khi thân trên của Đường Kỳ Dung ngồi dậy, trên mặt mang theo một chút ngượng ngùng, nói với Mộc Khanh Khanh đang hoàn toàn bám vào người mình kia: "Cô... cô có thể tự... mình đứng lên... không?"
Không phải hắn không muốn đỡ cô dậy, nhưng phản ứng dưới thân hắn hiện giờ lại quá mức rõ ràng, quần thể thao rộng thùng thình cũng không ngăn được sự thật hắn đang cương cứng đến xấu hổ ~
Nam phụ là người cà lăm à? Khó trách hắn lại là nam phụ, nói lắp cũng thôi đi, còn phát tình loạn lên... Cô tuyệt không thừa nhận mình đây là đang giận chó đánh mèo đâu.
"Tôi không đứng lên được, vừa rồi mắt cá chân bị trẹo mất."
"A... À, Thực... Thực xin lỗi, vậy, tôi... Tôi, ừ, tôi đỡ cô." Hắn biến thành thanh khống* từ khi nào vậy? Xong rồi xong rồi, cái kia lại càng rõ ràng rồi...
* Thanh khống (声控): người có đam mê mãnh liệt với những giọng nói hay.
"..." Quả nhiên là bị cà lăm.
Bởi vì động tác ngồi dậy mới vừa rồi của Đường Kỳ Dung, cho tới bây giờ hắn mới ý thức được, hai cái trứng và mạn đùi của hắn chạm phải một mảnh ướt nóng, chính là nơi côn th*t của hắn vừa mới cọ xát lặp đi lặp lại... hoa huy*t...
Không dám nghĩ đến mấy chuyện kích thích nữa, động tác đứng dậy của Đường Kỳ Dung nhanh hơn, xuất phát từ ý nghĩ mịt mờ để thân thể mềm mại của cô vẫn dựa vào mình như cũ, rồi lại thật cẩn thận không làm đau mắt cá chân cô.
"Bạn học, cậu... cậu học lớp nào? Tôi đưa... Đưa cậu về, không không, vẫn nên đến phòng y tế trước, đúng, phải nhanh đến phòng y tế." Trong giọng nói khẩn trương mang theo thấp thỏm và cẩn thận rất rõ ràng.
"A, bạn học, tôi là giáo viên, đưa tôi đến văn phòng giáo viên là được." Trên đời này lại có đối tượng công lược ngốc nghếch như thế à【 khanh khanh ghét bỏ 】
Đường Kỳ Dung vẫn luôn kẹt trong trạng thái hoảng loạn thật sự không phát hiện ra cô là một giáo viên, giờ nhìn kỹ lại mới phát hiện, trên mặt cô trang điểm diễm lệ, giữa mặt mày xác thật sở hữu phong vận vũ mị mà những cô bé trạc tuổi hắn không có.
Cũng là hắn đần, học sinh cao trung làm sao có thể có dáng người ngạo nhân như thế, phong nhũ eo nhỏ, mông vểnh chân dài...
"Có thể nhanh lên không?"
Thật là uổng phí khuôn mặt tuấn tú thanh xuân như ánh mặt trời này, vậy mà lại nói lắp, còn loạn phát tình, phản ứng si ngốc chậm chạp...
"A -- Được được được."
Âm thầm nuốt nước miếng, hắn đột nhiên giống như trở nên quá không đứng đắn.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: Chương dài vậy chứ thật ra chỉ diễn ra trong mấy phút ~