Quyển 1 - Chương 6: VƯỜN TRƯỜNG (5) Hắn sẽ có cơ hội gọi cô ấy là Khanh Khanh chứ?
《VƯỜN TRƯỜNG ( 5)》
HẮN SẼ CÓ CƠ HỘI GỌI CÔ ẤY LÀ KHANH KHANH CHỨ?
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nhưng cho dù Ôn Thành hợp tâm ý Mộc Khanh Khanh như thế nào đi nữa, cô cũng không dám gây ra chuyện gì khác người.
Thậm chí trong quá trình tiếp xúc, cô cũng đã cố gắng biểu hiện khô khan chất phác, cũng không đáp lại lời nam chính nói, vẫn luôn yên tĩnh thưởng thức mỹ nhan của nam chính.
Mặc dù làm như vậy đúng thật là không phải phép, nhưng lúc Mộc Khanh Khanh xem thông tin về nguyên thế giới, quá trình xem mắt của nữ phụ và nam chính cũng chỉ là sơ lược, căn bản không có thông tin cụ thể nào cho cô tham khảo.
Bất đắc dĩ, cô cũng chỉ có thể căn cứ vào bốn chữ “Khô khan không thú vị” tự do phát huy.
Trong quá trình dùng cơm, xác thật mỗi thời mỗi khắc Ôn Thành đều giống trong nguyên thế giới, toàn bộ quá trình đều duy trì nụ cười văn nhã có lễ, ( đương nhiên không bao gồm vẻ hung tàn khi cùng nữ chủ bạch bạch bạch.) vẫn luôn nói chuyện không mặn không nhạt.
Biểu hiện của Ôn Thành có lễ độ hoàn mỹ, thật sự khiến Mộc Khanh Khanh rất khó liên hệ hắn với con sói đói động dục miệng đầy ɖâʍ ngữ trong nguyên thế giới. Rõ ràng hắn không có hứng thú cũng không tính thú đối với kiểu phụ nữ như cô, vậy mà còn có thể nhẫn nại tính tình, tươi cười ấm áp dịu dàng.
Bất quá… Có thể đừng cười chọc người phạm tội như vậy hay không…
Mộc Khanh Khanh đã không biết đây là lần thứ mấy cô yên lặng nuốt nước miếng rồi, dưới sự dụ hoặc mãnh liệt như vậy, cô còn phải cần bất động thanh sắc nhẫn nhịn kích động rít gào trong lòng, bày ra một dáng vẻ lạnh nhạt không thú vị. Quả thật là đời người như một vở kịch, toàn bộ đều dựa vào kỹ thuật diễn… Có điều thời gian cũng đã chầm chậm qua đi.
Kẹt trong hoàn cảnh băng hỏa lưỡng trọng thiên như vậy, thật vất vả mới đợi được đến lúc kết thúc. Mộc Khanh Khanh đang chuẩn bị thoát ly khỏi khu vực bao trùm hormone của nam chính, sau khi nói tạm biệt, Ôn Thành hơi hơi mỉm cười, vậy mà lại mở kim khẩu, muốn mời cô cùng đi xem phim.
Phỏng chừng hắn cũng đã nhận ra Mộc Khanh Khanh muốn từ chối hắn, Ôn Thành không ngừng miệng, căn bản không cho Mộc Khanh Khanh cơ hội nói ra: “Tôi biết cô không có hứng thú muốn tiếp tục kết giao với tôi, gần đây tôi cũng đã có người mình thích. Có điều, tương phùng là duyên, là đối tượng xem mắt, lấy giao tình vừa rồi giữa hai chúng ta, đi xem một bộ phim hẳn là vẫn có thể chứ? Bằng không tôi đành phải lãng phí vé xem phim đã mua rồi.” Giơ giơ lên hai tấm vé trong tay, mặt mày Ôn Thành vẫn tươi cười dịu dàng như cũ, phong tình lưu chuyển, ngữ khí ôn hòa lại mang theo một chút dí dỏm hài hước.
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Quá phạm quy rồi… nam chính tinh trùng lên não có thể động dục bất cứ lúc nào sao có thể trở nên dịu dàng mê người như vậy chứ? Cô có thể đổi mục tiêu nhiệm vụ được không? Cô sắp coi trọng nam chính mất thôi…
Có điều xem ra nam chính đối với nữ chính cũng là nhất kiến chung tình, ngày đầu tiên khai giảng đã gặp nhau, chậc chậc! Quả nhiên là chân ái ~
Ôn Thành đã nói đến loại tình trạng này, huống chi cô cũng rất có hảo cảm với hắn, quân tử nho nhã lễ độ đã mời, Mộc Khanh Khanh cũng không hề ngượng ngùng, sảng khoái đáp ứng.
Cho dù không thể công lược hắn, nhưng vẫn có thể làm bạn bè, dưỡng mắt cũng được mà. Chuyến xe tình yêu không thể xuất phát, nhưng thuyền nhỏ hữu nghị vẫn là có thể ra khơi!
Mới vừa cơm nước xong, hai người quyết định không lái xe, đi bộ đến rạp chiếu phim. Rạp chiếu phim cách nhà hàng hai người ăn cơm không xa, coi như tản bộ sau khi ăn.
Trên đường đến rạp chiếu phim, không khí giữa hai người cũng không tệ. Mộc Khanh Khanh có ý định chèo thuyền nhỏ hữu nghị, sau khi tháo bỏ phòng và khách sáo, cô cũng ngày càng cảm giác được, cùng loại quân tử ôn nhã này nói chuyện với nhau, đúng là chuyện khiến người ta vui sướng.
Mặc dù vì phải duy trì hình tượng cao lãnh, cô vẫn không nói nhiều như cũ, nhưng so với việc “Lạnh nhạt vô lý” khi ở nhà hàng Tây, dọc theo đường đi cô cũng ngẫu nhiên đáp lời nhưng thật ra đã mang theo không ít chân thành.
Tóm lại, không khí giữa nam chính và nữ phụ làm bạn mà đi xưa nay chưa từng nhẹ nhàng sung sướng như thế, hai người nói từ thi từ ca phú cho đến triết lý nhân sinh, hoà thuận vui vẻ.
Hai đương sự tất nhiên chỉ là bạn tốt giao lưu thuần khiết, đều dự định đưa cách mạng hữu nghị tiến hành tới cùng. Có điều khi người khác nhìn thấy lại thay đổi hương vị.
Hốc mắt Đường Kỳ Dung ửng đỏ, trong mắt chua xót nhìn một đôi tình lữ ngọt ngào một đường nói nói cười cười đi vào rạp chiếu phim, chua xót ngăn không được tràn đầy trái tim.
Hôm nay trái tim nhỏ bé cùng với thân thể của hắn đã chịu kích thích lớn như vậy, Mộc lão sư lại không có ở trường học, hắn không thể tiếp tục ở trường chờ đợi được nữa, báo lớp trưởng một tiến liền đi mất.
Sau đó hắn một mình rời khỏi trường học, muốn đi dạo đâu đó, thuận tiện ăn một bữa cơm.
Đương nhiên hắn sẽ không thừa nhận mình đã nghĩ nói không chừng có thể ở gặp phải Mộc lão sư ở bên ngoài đâu! Hắn thật sự không có mỗi thời mỗi khắc đều muốn nhìn thấy cô!
Cũng không biết duyên phận có bao lớn, không nghĩ tới hắn vậy mà thật sự thấy Mộc lão sư trên phố. Mặc dù chỉ là một cái bóng dáng, nhưng hắn vẫn nhận ra; không chỉ có quần áo, còn có xúc cảm da thịt dưới lớp quần áo kia hắn cũng nhớ rõ ràng.
Chỉ là kích động hưng phấn trong lòng còn chưa kịp nảy lên đã lập tức bị một thùng nước đá dội thẳng không chút lưu tình.
Bên cạnh bóng hình xinh đẹp làm hắn kích động không thôi kia lại có thêm một người xa lạ, còn là đàn ông.
Bóng dáng cao lớn đĩnh đạc, tây trang trên người cắt may tinh xảo, còn có dáng người tam giác tiêu chuẩn hoàn mỹ kia, rõ ràng, đây là một người đàn ông ưu nhã thành đạt, trên người hắn ta còn có một loại hương vị thành thục mà lứa tuổi học sinh cao trung như hắn sẽ không có.
Hắn tình nguyện ở trên phố không gặp được Mộc lão sư còn hơn, như vậy hắn cũng không cần phải một mình yên lặng đi theo hai người, không cần phải nhìn bọn họ một đường trò chuyện với nhau bước vào rạp chiếu phim, cũng không cần phải nhìn thấy hình ảnh hài hòa làm người ngoài khó có thể chen chân vào kia, cũng không cần phải nhìn người đàn ông khác mang lại niềm vui cho cô…
Đã sớm nên thừa nhận, sau hai lần ôm chặt, hắn đã ẩn nấp ý nghĩ dị dạng với lão sư, còn không biết xấu hổ ảo tưởng những ngày được gặp lão sư sắp tới, lừa mình dối người không thèm nghĩ đến cái nhìn của Mộc lão sư, một chút cũng không dám tự hỏi Mộc lão sư đã có một nửa kia hay chưa, không thèm nghĩ đến hiện thực thực tế, chỉ ở tại chỗ mà nằm mơ hệt như một đứa trẻ ngây thơ ấu trĩ!
Cũng đúng thôi, Mộc lão sư là một người khiến người khác ước ao tới cỡ nào, bản thân mình không phải đã tự lãnh hội rồi sao? Thậm chí chỉ là lướt qua, cũng đã thành nghiện khó bỏ. Sao có thể chỉ có một người như mình muốn theo đuổi Mộc lão sư?
Hắn thậm chí muốn xông lên kéo hai thân ảnh đang đứng chung một chỗ kia ra, dựa vào cái gì mà tên kia có thể cách Mộc lão sư gần như vậy, dựa vào cái gì mà hắn ta không ngừng nói chuyện với Mộc lão sư, nhưng… hắn dựa vào cái gì mà bất mãn, dựa vào cái gì mà trách cứ hai người kia ở bên nhau?
Chẳng qua…
Chẳng qua là trong lòng bị nứt ra có chút đau, một chút đau lại sắp khiến hắn chịu không nổi, hắn khó có thể che dấu ghen ghét trắng trợn, ghen ghét cái người xa lạ kia đứng ở bên cạnh lão sư trước hắn, cùng Mộc lão sư tản bộ, cùng nhau hẹn hò xem phim, mà hắn lại chỉ có thể ở sau lưng nhìn bọn họ.
Có ai oán, rõ ràng cô đã tiếp xúc thân mật với hắn như vậy, vì cái gì còn có thể xem như không có chuyện gì cùng người khác hẹn hò.
Có ủy khuất, lúc ấy khẳng định cô cũng cảm nhận được hắn động tình với cô, vậy mà một chút cũng không muốn giải thích, không thèm để ý hay sao?
Thậm chí còn có một chút tự ti, hắn vẫn còn là một học sinh cao trung chưa bước chân ra ngoài xã hội, cũng chỉ có những nữ sinh miệng còn hôi sữa kia mới có thể thích hắn, hắn không có loại thành thục tích lũy theo năm tháng đó, sao lão sư có thể có cái nhìn khác về hắn chứ…
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Nhưng mà…
Nếu hắn cởi bỏ bộ đồ thể thao ấu trĩ trên người ra, thay tây trang giày da, vậy thì lão sư có thể cũng suy xét hắn một chút hay không?
Nếu non nớt thanh xuân trên mặt hắn được thành thục ổn trọng thay thế, hắn nghịch ngợm buồn cười biến thành khiêm nhường có lễ, vậy thì có phải hắn sẽ có cơ hội gọi cô ấy là Khanh Khanh hay không?
Có thể hay không?
Có phải hay không?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
^-^-^-^-^-^-^-^-^-^-^
Dương: nội tâm của Dung Dung thật phong phú quá đi ~