Quyển 1 - Chương 18: VƯỜN TRƯỜNG (17) Kết thúc [Hoàn]

《VƯỜN TRƯỜNG ( 17)》
KẾT THÚC
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Chịu đựng ngượng ngùng, Mộc Khanh Khanh ở trong phòng vệ sinh khó khăn rút nút lọ từ trong cơ thể của mình ra, đúng, là rút ra…


Cùng loại với động tác tự an ủi, ý thức thanh tỉnh vói ngón tay của chính mình vào nơi đó, ngày thường ngoại trừ tắm rửa căn bản là cô sẽ không đụng chạm đến chỗ này, hiện giờ lại phải dùng ngón tay không ngừng sờ soạng bên trong…


Động tác như vậy sắp khiến cô hỏng mất, huống chi lại bởi vì tâm tình khẩn trương ngượng ngùng của mình mà không tự giác co rút lại vách tường thịt, muốn lấy nút lọ đã rơi vào bên trong ra quả thực là khó càng thêm khó, xấu hổ càng thêm xấu hổ, khi cô lăn lộn lấy ra cái nút lọ kia ước chừng gần hai mươi phút, một tiếng “Ba ——” phát ra khiến cô hoàn toàn hồng thấu mặt.


Theo nút lọ đã lấy ra, tinh dịch đã trở nên thật loãng trộn lẫn với ɖâʍ dịch đang dần dần chảy ra khỏi tiểu huyệt, lượng lớn chất lỏng trào ra khiến bắp đùi của cô hoàn toàn bị ướt đẫm.


Sau khi xử lý tốt chật vật giữa hai chân, hồng triều trên mặt cô vẫn thật lâu không tiêu tan, mặc dù đã rửa tay, nhưng dường như vẫn có thể ngửi thấy cái loại hương vị này, ɖâʍ vị như có như không quanh quẩn chóp mũi, khiến cô thực sự sợ hãi liệu có thể bị người khác phát hiện ra khác thường hay không, có tính phúc không có gì đáng trách, nhưng thân là một lão sư, đặc biệt là ở loại địa phương như trường học này, cô vẫn nên rụt rè kiểm điểm thì hơn…


Tối hôm qua và sáng nay vẫn luôn hoan hảo với Đường Kỳ Dung, một mặt là hắn câu dẫn dụ hoặc, còn mặt khác cũng là mình muốn nhìn thẳng vào dục vọng của thân thể, nhưng không cẩn thận lại quá mức phóng đãng, hai người mới là lần đầu tiên, không ngủ không nghỉ mà lăn lộn lâu như vậy, xử nữ nhà người khác mới một lần đã khó chịu muốn ch.ết, nhưng thân thể của cô lại như thực tủy biết vị mà hoan nghênh hắn xâm lấn, xem ra cô cũng cần phải ở thế giới này hoàn chỉnh một đời, khiến ngọn lửa dục vọng có thể bị thời gian già nua dập tắt.


available on google playdownload on app store


Dùng di động nhắn tin cho Đường Kỳ Dung, nói hắn tan học không cần tìm cô, biết hắn phỏng chừng lại muốn bạo phát, cô trực tiếp nhắn thêm phía sau là tiết thứ hai cô đã tiếp tục đi dạy, thân thể đã không có việc gì.


Đợi nửa ngày, không thấy hắn trả lời, chắc là giận dỗi bực bội rồi, thân là học bá đệ nhất nam phụ Đường Kỳ Dung cũng sẽ không nghiêm túc nghe giảng đến nỗi không biết di động của mình có động tĩnh.


Mộc Khanh Khanh dự đoán được Đường Kỳ Dung có thể sẽ giận dỗi, nhưng không nghĩ tới hắn lại suốt một ngày vẫn không nói chuyện với cô!


“Đường Kỳ Dung! Nói đi, anh không vui cái gì?” Nhìn động tác mở cửa chậm chạp của hắn, động tác chầm chậm lãng phí thời gian không muốn vào cửa, biểu cảm trên mặt còn ủy khuất thương tâm cực kỳ rõ ràng, nếu còn không quan tâm mà dò hỏi như ý hắn, nói không chừng đến nước mắt cũng rơi ra luôn.


“Lão sư…” Rốt cuộc cũng chờ được lão sư hỏi chuyện, Đường Kỳ Dung vội xoay người mở miệng, “Anh phát hiện em mới là người mặc vào qυầи ɭót vào liền không nhận người, đêm qua còn có sáng hôm nay anh ra sức hầu hạ em như vậy, khiến em sung sướng như vậy, nhưng cả ngày hôm nay em đều không quan tâm đến anh…”


“Sao em lại không quan tâm đến anh? Nói ra từng cái xem nào.” Chịu đựng khóe miệng co rút, Mộc Khanh Khanh cố gắng khiến cho ngữ khí của mình bình tĩnh một chút.


“Thứ nhất, buổi sáng em lại vì tên đàn ông già Ôn Thành kia mà vứt bỏ đóa tiểu thịt tươi như anh!” Trong mắt tràn đầy phẫn hận và không thể tin nổi.
“Anh yên tâm đi, em không có hứng thú đối với Ôn Thành, còn đối với anh… Ừ rất có hứng thú.”


“Nhưng em đã nói em thích nhất là loại đàn ông giả dịu dáng giả văn nhã này!”


“Không không! Em thích chính là đàn ông thật dịu dàng thật văn nhã.” Mộc Khanh Khanh chậm rì rì mà sửa lại lời hắn, thấy mặt hắn càng đen mới lại mở miệng, “Có điều… Chắc chắn là em đã bị anh bẻ cong thẩm mỹ… Mỹ nam thịt tươi như anh cũng rất hợp ý em!”


Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Thương tâm trên mặt Đường Kỳ Dung thành công bị tẩy đi một chút, “A —— thứ hai, hôm nay khi đến lớp dạy học em cũng không nhìn anh!”


“Ặc, nhưng em cũng không nhìn những người khác mà… Em vẫn luôn nhìn bài tập của anh, ừ! Nhìn chữ nhớ người!” Bởi vì tiết học thứ nhất đã gặp phải kích thích quá lớn, tiết thứ hai cô đành trực tiếp để bọn học sinh tự học, còn cô vẫn luôn ở ngồi trên bục giảng chuyên tâm phê sửa bài tập, cũng xác thật không dám liếc mắt nhìn Đường Kỳ Dung một cái, tuyệt đối không phải vì cảm thấy thẹn thùng hay ngượng ngùng buồn cười gì đó!


“Hừ, anh sao có thể giống như bọn họ.” Thấp giọng lẩm bẩm một câu, Đường Kỳ Dung tiếp tục lên án hành vi phạm tội của cô, “Thứ ba, giữa trưa sao không đợi anh đã đi mất?”


“Sau khi em dạy xong tiết hai thì đã đi rồi, trở về đổi qυầи ɭót, đừng hỏi em nguyên nhân, anh biết.” Mộc Khanh Khanh cương khuôn mặt lên, chính mình cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.


“Đúng rồi đúng rồi! Còn nữa! Lão sư em lấy nút lọ ra cũng không nói cho anh!” Trên mặt Đường Kỳ Dung rốt cuộc cũng xuất hiện ủy khuất chân chính.


“Ha ha, Đường Kỳ Dung, hiện tại tôi không vui vẻ! Hẹn gặp lại!” Vừa nghe hắn nhắc nhở như vậy, cô cũng nhớ lại mình bởi vì cái nút lọ kia mà chịu tội, lấy từ trong túi xách ra một cục giấy, ném qua Đường Kỳ Dung, “Đêm nay anh ăn cơm tối với cái nút lọ của anh luôn đi!”


Nhìn lão sư không chút lưu tình “Sầm ——” một tiếng đóng cửa lại, trong tay Đường Kỳ Dung nắm chặt nút lọ bị giấy bao lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ, chính mình lần này là ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo! Không chỉ không thể khiến lão sư dịu dàng an ủi bồi thường cho hắn, ngược lại còn bị tước đoạt mất “Tính phúc” đêm nay!


“Cô ơi… Cô ơi… mau mở cửa đi! Cô ơi…” Khàn cả giọng, dịu dàng hiểu ý, đáng thương hề hề, âm trầm bi tráng, đủ loại âm thanh kiểu dáng kêu cửa đều bị hắn thử qua một lần, nhưng đáng buồn là vẫn không có một chút động tĩnh nào… Hắn thật sự sai rồi, thật sự rất hối hận! Nếu cho hắn cơ hội nữa, hắn khẳng định sẽ kéo lão sư kéo vào trong nhà mình trước rồi mới ấm ức!


———— Đại pháp xuyên qua thời gian cực nhanh ————
Khi lần nữa trở lại không gian hệ thống, Mộc Khanh Khanh có một loại cảm giác phảng phất giống như đã qua một thế hệ, có điều, cũng xác thật là cách một đời…


Không thể cũng không dám nghĩ nhiều nữa, Mộc Khanh Khanh trực tiếp lựa chọn sử dụng "Công cụ loại bỏ tình cảm".
Lúc này đây thời gian chờ đợi lại phá lệ dài, có thể là bởi vì đây là lần đầu tiên cô trải qua một đời trong thế giới nhiệm vụ…


Sau khi trần ai lạc định*, cô chỉ nhớ rõ chính mình đã trải qua một cuộc hành trình dài lạ thường, ừ, vẫn là phúc lợi thù lao nhiều hơn hành trình.
* Tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Bởi vì, kim tệ đạt được thật sự rất nhiều rất nhiều…


Nghĩ đến lúc này ngoại trừ nhiệm vụ chủ tuyến bên ngoài, nhiệm vụ nhánh của mình hoàn thành khẳng định cũng rất hoàn mỹ.
Nhưng vì cái gì, khi cô vừa nhớ tới mấy chữ nhiệm vụ nhánh này bỗng cảm thấy cả người không thích hợp, có loại cảm giác muốn chạy trốn chứ?


Dù sao thì không phải tất cả nhiệm vụ nhánh của tổ ȶìиɦ ɖu͙ƈ đều là nhiệm vụ bạch bạch bạch không tiết tháo đấy chứ? Ha ha, trí tưởng tượng của mình thật đúng là phong phú… Trong lòng cười gượng hai tiếng, gạt đi dự cảm xấu khó hiểu, Mộc Khanh Khanh trực tiếp lựa chọn rời khỏi hệ thống.


Ai, tốt xấu gì cũng là mục tiêu công lược đầu tiên mà mình làm bạn đến già, đáng tiếc giờ ngay cả tên cũng không nhớ rõ…
Có chút phiền muộn báo cáo nhiệm vụ với tổ trưởng xong, Mộc Khanh Khanh đang chuẩn bị tan tầm về nhà, lại bị tổ trưởng gọi lại.


“À… Cô là người mới đến, mấy nhiệm vụ tiếp theo đều phải nghiêm túc thực hiện, tôi nghe nói người phía trên công ty gần đây sẽ kiểm tr.a thí điểm chất lượng công tác của nhân viên tổ chúng ta.”
“A? Bọn họ tiến hành kiểm tr.a thí điểm như thế nào?”


“Tạm thời phong tỏa ký ức và tình cảm, hoàn toàn để cho người kiểm tr.a thí điểm dung nhập vào thế giới nhiệm vụ, hóa thân vào nhân vật để chúng ta công lược, sau đó khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng sẽ đồng thời thoát ly khỏi thế giới nhiệm vụ, lại căn cứ vào mức độ tính phúc và hạnh phúc trong quá trình đó, tự tiến hành đánh giá cho điểm.”


“Nhân vật mà chúng ta công lược? Vậy những tính cách đặc thù gì đó của nhân vật công lược đều sẽ rất khác biệt với miêu tả của nguyên thế giới rồi?”


“Sẽ không, họ sẽ “Bị trải qua” quỹ đạo trưởng thành tương tự như nhân vật của nguyên thế giới, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chung tính cách, hai người giống nhau mà lại không giống nhau…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~






Truyện liên quan