Quyển 2 - Chương 6: TU CHÂN (6) Không được, dừng lại đi! Mộc Khanh Khanh!!

《TU CHÂN ( 6)》
KHÔNG ĐƯỢC -- DỪNG LẠI ĐI! MỘC KHANH KHANH!! ( canh một)
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Lại một tháng trôi qua, Mộc Khanh Khanh phát hiện cô đã chậm rãi thích ứng loại sinh hoạt nhàm chán này, cùng với Thần Dung luôn bẩm sinh mặt lạnh âm trầm kia.


Ban ngày đi dạo mấy khắc với Thần Dung ở Ma cung, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ chỉ dẫn cô tu luyện, nếu ban ngày hai người không tuyên ɖâʍ, phong cách cũng cực kỳ tươi mát lịch sự tao nhã, đương nhiên, những ngày phong cách thuần tịnh như vậy rất ít.


Thời gian buổi tối dài đằng đẵng, hai người cũng lợi dụng cực kỳ đầy đủ, sau một vòng lại một vòng vận động thỏa mãn sảng khoái qua đi liền cùng nhau an tường đi vào giấc ngủ.


Nếu nhất định phải nói trong một tháng này có chuyện gì lạ, đại khái là trong Ma giới liên tiếp biến mất vài vị hộ pháp, trưởng lão...
Về loại chuyện nặng mùi máu tươi này, Mộc Khanh Khanh tỏ vẻ, cô cũng thực sự rất vô tội mà.


Thân là một nữ chính hàng thật giá thật, đối với kỹ năng bị động cùng với hào quang nào đó, cô thật sự đóng cửa không xong, rõ ràng mỗi lần ra ngoài đi dạo Thần Dung đều cho người dọn dẹp đường phố trước, nhưng lại không chịu nổi lực hấp dẫn trời sinh nào đó của nữ chính, các nam chính trong hậu cung ở Ma giới đều có thể vừa lúc ngẫu nhiên gặp được cô, yêu cô, lại còn đều là nhất kiến chung tình.


Dựa theo tính tình bá đạo kia của Thần Dung, người khác nhìn cô vài lần hắn đã muốn bạo phát, huống chi mấy người kia dường như còn thiếu tâm nhãn, làm trò dám trực tiếp thổ lộ với cô ngay trước mặt Thần Dung, hậu quả của mỗi người đều thảm không nỡ nhìn.


available on google playdownload on app store


Bởi vì trùng hợp vài lần ra khỏi tẩm cung đều có thể gặp phải loại chuyện sốt ruột này, nhìn Thần Dung cả ngày đen mặt, cô còn rất là săn sóc chủ động tự cấm túc một thời gian thật lâu.
Lại là một ngày cuối thu thời tiết mát mẻ, Mộc Khanh Khanh đang chống cằm phát ngốc.


[Tuyên bố nhiệm vụ một: Một mình đến cấm địa của Ma giới -- Luyện Hồn Cốc.]
Đã hai tháng... Hệ thống không phát ra tiếng, cô còn sắp cho rằng nó có vấn đề trục trặc gì đó.
Có điều -- nhiệm vụ này không dễ làm đâu!


Cả ngày Thần Dung đều nhìn chằm chằm cô, khi hắn không ở tẩm cung, cô không thể bước ra khỏi tẩm cung nửa bước, khi hắn trở về, lại dính bên người cô bất động.
Hơn nữa, đã gọi là cấm địa của Ma giới, cô mà tùy tiện đi vào, cuối cùng chắc chắn sẽ có kết cục không tốt.
Ừ...!


Luyện Hồn Cốc là cấm địa của Ma giới, cô lại không coi như là người của Ma giới, vậy chắc là cô vẫn có thể đi!
Cùng lắm thì sau khi trở về, bị Thần Dung kéo lên giường tr.a tấn nhiều thêm vài lần? Dù sao mỗi lần như vậy, cô cũng đều cảm thấy thoải mái...


Thừa dịp hôm nay Thần Dung mới vừa đi, thời gian còn sớm, cô vẫn nên sớm trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ thì hơn.


Khi ra khỏi tẩm cung, Mộc Khanh Khanh cũng không quên giấu đi hơi thở của mình, tuy rằng đối với linh lực cao thâm không lường được của Thần Dung không có bao nhiêu tác dụng, nhưng đại khái vẫn có thể kéo dài một khắc.


Có thể là thứ Thần Dung đưa vào trong cơ thể cô có tác dụng, mới hai tháng, cô từ một tu sĩ song linh căn lại đạt đến tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, hiện tại khoảng cách đến Kim Đan kỳ cũng chỉ kém một bước chân.
Mộc Khanh Khanh một đường đều rất cẩn thận, bình yên vô sự đi đến lối vào Luyện Hồn Cốc.


Lối vào không người trống trơn khiến Mộc Khanh Khanh hoảng sợ, thân là cấm địa của Ma giới, vậy mà lại không có lấy một tên thị vệ canh gác hay sao?


Thật cẩn thận bước từng bước chân vào cấm địa, Mộc Khanh Khanh còn đang suy nghĩ có thể có cơ quan kết giới gì hay không, kết quả lại không có gì xảy ra, Mộc Khanh Khanh hoàn toàn buông lỏng tâm tình tiến vào trong Luyện Hồn Cốc.


[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ một, một mình đi vào cấm địa của Ma giới -- Luyện Hồn Cốc, đạt được khen thưởng nhiệm vụ: Tu vi tăng đến Kim Đan kỳ; tuyên bố nhiệm vụ hai: Tiến vào Luyện Hồn trì.]
Mộc Khanh Khanh: "..." Nếu cho cô tu luyện thêm một ngày, tự cô cũng có thể đạt đến Kim Đan kỳ mà?!


Sau khi tỏ vẻ cạn lời với khen thưởng vô sỉ của hệ thống, Mộc Khanh Khanh đã đi đến giữa cấm địa.
Một cái hồ nước nhìn rất bình thường, nếu như bỏ qua màu nước từ đen chuyển sang đỏ thẫm.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu


Cái này... Sau khi tiến vào sẽ không ch.ết người đấy chứ? Có điều hệ thống không đáng tin cậy cũng sẽ không lấy tính mạng của ký chủ ra nói giỡn đâu. Nghĩ thông suốt điểm này, Mộc Khanh Khanh rất sảng khoái đạp chân bước vào --


"Không được -- dừng lại đi! Mộc Khanh Khanh!!" Một tiếng gào rống từ phía trên bờ truyền đến.
Nhưng Mộc Khanh Khanh không nghe được rõ ràng, bởi vì...


Cô sắp đau đến ch.ết, thật sự... Thật sự đau quá, cảm giác đau đớn như thịt xương vỡ nát từ hai chân truyền đến, bắt đầu không ngừng lan khắp toàn thân, cô thậm chí còn có một loại ảo giác, thịt xương sống sờ sờ của cô đang bị ăn mòn gần hết, đau đớn xuyên tim khiến cô không kiềm được bắt đầu phát run, toàn thân vô lực lung lay sắp đổ, thảm thiết kêu đau, bi thương rên rỉ: "Đau... Thần... Thần Dung... Khó... Khó chịu quá, Thần..."


Thanh âm đột nhiên im bặt, thời gian ngắn ngủn trong nháy mắt, cô đã bị đau đến ngất đi.


Nháy mắt khi ngất xỉu, lòng cô tràn đầy cảm giác may mắn, rốt cuộc cũng không cần phải chịu đựng đau đớn thấu tim như vậy nữa, Thần Dung đã chạy đến, hắn nhất định sẽ cứu cô, khi tỉnh lại một lần nữa, nhất định sẽ không đau nữa, nhất định sẽ không...
...


Thần Dung lại một lần nữa trơ mắt nhìn nàng biến mất trước mặt hắn, lại một lần chính tai nghe nàng hướng về phía mình khàn cả giọng khóc lóc kể lể nàng khó chịu, lại một lần nữa khiến ngăn cách giữa hai người cho dù hắn có tìm đến thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền cũng tìm không thấy.


Khi hắn liều mạng ngự pháp khí bay đến, chỉ thấy mỗi bóng dáng của nàng như cũ, từng chút một bước vào huyết trì đỏ tươi, hình ảnh rõ ràng kia trong nháy mắt không hề khác biệt so với hai mươi năm trước, thậm chí là tiếng gào rống của hắn, tiếng thống khổ kêu thảm của nàng, nháy mắt biến mất của nàng, bất lực trống rỗng như hiện tại của hắn, tất cả đều như tái diễn lại hình ảnh của hai mươi năm trước.


Lúc trước tình nguyện phong tỏa ký ức của chính mình cũng muốn quên đi thống khổ, nhưng giờ lại mang bóng dáng của nàng -- nụ cười của nàng ẩn sâu trong giấc mộng của hắn, dùng phương thức trực tiếp nhất trắng trợn kéo ra.


Hắn rõ ràng đã dùng tốc độ nhanh nhất nhất bay tới, nhưng tại sao nàng vẫn cứ không muốn cho hắn một chút cơ hội chứ? Khiến hắn chỉ có thể bất lực hệt như hai mươi năm trước, tuyệt vọng như thế, điên cuồng như thế, tan nát cõi lòng như thế.
Lừa hắn, nàng lừa hắn, bí pháp kia cũng lừa hắn.


Nàng rõ ràng vẫn không cùng hắn vĩnh viễn ở bên nhau. Cho dù hắn có hao hết tu vi nửa đời, khóa nguyên thần của hai người lại với nhau, nhưng giờ thì sao chứ? Hắn vẫn không thề tìm được nàng, không tìm được nàng...
Hắn lơ đãng vẩy nước trong ao. Nàng đúng là một kẻ lừa đảo mà.


Nước của Luyện Hồn trì này nào có đau như vậy, hắn ở bên trong bồi hồi một vòng lại một vòng, đều không hề cảm thấy một chút đau đớn nào trên thân thể, lúc ấy sao nàng có thể kêu đến thương tâm tuyệt vọng như vậy? Đúng là cố ý khiến hắn tự trách đau lòng đây mà...


Hắn thậm chí còn bắt đầu hận nàng, hận nàng mang theo ấm áp xuất hiện lại mang theo ấm áp biến mất, hận nàng mang theo hy vọng trở về lại mang theo thất vọng vứt bỏ.
Nhưng điều hắn sợ nhất là, sợ hắn sẽ không thể đợi đến lần tiếp theo của nàng.


Tiếp theo... Bất quá chỉ là hai mươi năm thôi mà. Đừng nói hai mươi năm, cho dù có là trăm năm, hắn cũng chờ được.


Nhếch miệng cười miễn cưỡng, nên thỏa mãn! Lúc này đây tốt xấu gì cũng có một niệm tưởng, nghĩ nàng nhất định sẽ giống như hai tháng trước, lại một lần bước vào sinh mệnh của hắn.


Trong đôi mắt trống rỗng dần hiện lên một tia sáng, hắn không thể lại "Mất trí nhớ" nữa, hắn cần phải nhớ kỹ từng phút từng giây, thống khổ và bất lực hiện giờ.


Vì chờ đến thời điểm nàng xuất hiện tiếp theo, hắn không cho phép mình lại lãng phí thời gian hai người ở bên nhau, hắn sẽ không cho nàng một chút tự do nào như lúc trước nữa, hắn cũng sẽ không lại cho nàng có bất cứ khả năng nào thoát khỏi mình.


Hiện giờ điều hắn duy nhất phải làm chính là không ngừng vì lần trở về tiếp theo của nàng mà chuẩn bị đầy đủ.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Dương: Chuẩn bị cái gì ta?






Truyện liên quan