Quyển 2 - Chương 14: TU CHÂN (PN.1) Bùn manh hắc hóa muốn cầm tù (1) [Hơi H]

《Tu Chân (PN.1)》
BÙN MANH HẮC HÓA MUỐN CẦM TÙ ( )
[Hơi H]
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ


"Thần Dung, chàng không giam giữ được ta đâu, chỉ cần ta thật sự muốn rời khỏi chàng, đừng nói là xiềng xích này, cho dù mỗi ngày chàng dính bên cạnh ta, ta cũng có thể biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi." Lời nói dối dõng dạc như vậy, trong lòng Mộc Khanh Khanh tràn đầy thấp thỏm và bất an, trên mặt lại tận lực khiến mình bình tĩnh không gợn sóng.


"Cho nên, chàng muốn cùng ta nói chuyện rõ ràng hay không?"
Thần Dung ngẩng đầu nhìn chăm chú cô của giờ khắc này, đôi mắt vốn nên đong đầy dịu dàng trìu mến hiện giờ lại không muốn vì hắn mà mang ấm áp nữa.


Nhẹ nhàng cười một tiếng, hắn đột nhiên cười như vậy, thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, một chút cũng không tìm thấy dấu vết âm u điên cuồng như mới vừa rồi.
"Được." Hắn duỗi tay sờ cổ cô, trên cổ trắng nõn thon dài chồng chất dấu hôn đỏ đỏ tím tím, thoạt nhìn có vẻ yếu ớt lại nghe lời.


Bất an càng lúc càng tăng, bàn tay to âu yếm du tẩu trên cổ khiến đáy lòng cô không kiềm được toát ra lạnh lẽo, Mộc Khanh Khanh nhịn không được mở miệng muốn hắn buông tay trước, "Thần Dung, chàng buông ra trước --"
Giọng nữ dịu dàng trong tẩm cung đột nhiên im bặt.


Thần Dung ôm lấy thân thể trần trụi của cô, đáy mắt chứa thỏa mãn và vui mừng, nếu cô nhắm mắt lại không nói chuyện nữa thì quả nhiên là rất tuyệt.


available on google playdownload on app store


Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào đã bị hắn hoàn toàn chán ghét, a, không đúng, hắn chỉ chán ghét thanh âm của nàng, hai cánh môi phấn nộn mềm mại, khoang miệng ấm áp cùng với cái lưỡi mềm mại nộn nộn hắn vẫn rất thích.


Nếu nàng luôn nói những lời chọc hắn đau lòng đến tột đỉnh, vậy thì... Vẫn là không cần nói nữa mới tốt.
Vây không được sao? Biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi sao? Nói chuyện rõ ràng chính là để hắn buông nàng ra sao?


Hắn thật đúng là quá ngây thơ rồi, luôn dễ như trở bàn tay mà cho nàng bất cứ thứ gì nàng muốn. Nàng muốn hắn đi theo nàng, hắn liền không hề rời khỏi nàng nửa bước, nàng muốn hắn làm tướng công của nàng, hắn liền dùng hết toàn lực muốn làm tướng công tốt nhất trong lòng nàng, kết quả thì sao? Hiện tại nàng lại còn muốn phải rời khỏi hắn...


Hắn trước nay đều không muốn tin tưởng vạn vật trên thế gian, tín nhiệm và tình ý hắn có đều chỉ dành cho một người duy nhất, nhưng người kia lại lần lượt lựa chọn bỏ lại hắn, từ bỏ hắn, vứt bỏ hắn, làm lơ hắn...


Có điều những chuyện đó, hiện giờ cũng không có quan hệ gì nữa, đều không sao cả.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
...
Lúc này không biết lại hôn mê bao lâu, Mộc Khanh Khanh lại lần nữa tỉnh lại, ý thức vẫn chưa thu hồi đã bị từng trận khoái cảm quen thuộc mãnh liệt cướp đi toàn bộ tinh thần.


Bất lực mà lắc đầu qua lại, tiếng kim loại va chạm thanh thúy, muốn cự tuyệt sự thao lộng khiêu khích không ngừng nghỉ của hắn, nhưng thân thể đã bị ȶìиɦ ɖu͙ƈ dạy dỗ đến chín mọng lại ɖâʍ đãng phụ họa theo mỗi động tác thao lộng của Thần Dung, phù hợp đến mức khuây khỏa ngập đầu do hai cái thân thể mang đến khiến người ta vừa nghiện vừa si mê trầm luân.


"Khanh Khanh, có thích tư thế này hay không? Có thể vào rất sâu."
"Khanh Khanh, ta lại thao đến tử cung của nàng rồi, a, bên trong rất chặt rất thoải mái."
"Khanh Khanh, tao huyệt của nàng một chút cũng không thể rời khỏi ta, lại còn cao trào phun nước, tao huyệt quấn lấy ta không buông đấy."


"Khanh Khanh, nàng thật nhiều nước, mỗi lần làm xong, trên khăn trải giường đều là ɖâʍ thủy của nàng, đáng tiếc nàng lại không thấy được khăn trải giường ɖâʍ đãng ướt đẫm kia."
...


Tiếng nước bị ƈôи ȶhịȶ thọc vào rút ra khiến cho xuy xuy rung động, va chạm thân thể kèm theo tiếng va đập thân thể cùng với âm thanh lải nhải ɖâʍ từ lãng ngữ của hắn, hơi thở ȶìиɦ ɖu͙ƈ ɖâʍ mị chưa bao giờ rời khỏi chóp mũi Mộc Khanh Khanh quá một khắc. Cánh môi hơi nhếch bị ʍút̼ hôn gặm cắn đến sưng đỏ, chỉ có thể phát ra âm thanh yếu ớt vụn vỡ, trừ lần đó ra, rốt cuộc cũng không phát ra được ra thanh âm nào khác nữa.


Miệng tử cung mềm xốp lại một lần bị hắn phá vỡ thâm nhập vào, một lượng lớn chất dịch nóng hổi bắn vào trong cơ thể cô, thân thể Mộc Khanh Khanh run rẩy, mị thịt trong huyệt co rút buộc chặt đè ép.


Cô vẫn còn trong cao trào, chợt cảm thấy một cảm giác choáng váng quen thuộc, không có cách nào mở miệng, Mộc Khanh Khanh chỉ có thể cố nén dục vọng muốn ngất đi, gắt gao dùng ánh mắt khóa chặt đôi mắt đen nhìn không ra cảm xúc của Thần Dung.


So với bị một cái liếc mắt kia của cô gợi lên một tia chua xót, thỏa mãn trong lòng và dục vọng đã được khống chế càng khiến cho Thần Dung nghiện hơn, cởi bỏ xích sắt trói buộc trên trụ giường, Thần Dung bế cô người đầy dấu vết yêu thương lên, tự tay tẩy đi một thân mồ hôi mỏng thay cô.


Động tác mỗi một ngày đều phải lặp lại hắn đều làm nghiêm túc tinh tế đến cực điểm.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~






Truyện liên quan