Quyển 2 - Chương 17: Tu chân (pn.4) năm tiểu kịch trường siêu đáng yêu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
☘?☘?☘?☘?☘?☘?
Một ngày nào đó, Mộc Khanh Khanh mang theo Tiểu Dung Tử mười một tuổi đến Tu Chân giới du ngoạn.
Sau đó, kỹ năng bị động của cô lại có hiệu lực.
Người qua đường Giáp: “Cô nương, ta muốn kết bạn lữ với nàng!”
Mộc Khanh Khanh bị hoa đào bất thình lình làm kinh sợ, “Ngươi là?”
Người qua đường Giáp: “Ta là người qua đường Giáp đại đệ tử Vân Tiêu Cung Lăng Vân Phong.”
Mộc Khanh Khanh ngốc lăng, thì ra là một người trong hậu cung của “Nàng” trong tương lai!
Người qua đường Giáp nhìn mỹ nhân của hắn “Mừng rỡ như điên, khó có thể nói nên lời”, lập tức muốn kéo mỹ nhân một đôi đồng hành, lấy đó làm thân cận.
Rốt cuộc Tiểu Dung Tử lên sân khấu: “Ngươi muốn làm cái gì!”
Người qua đường Giáp: “Ngươi chắc là đệ đệ của mỹ nhân, ta là tướng công tương lai của tỷ tỷ ngươi.”
Tiểu Dung Tử mặt lạnh: “Hừ! Nàng đã sớm có tướng công, hơn nữa mỗi buổi tối nàng đều sẽ ngủ cùng nam nhân so với ngươi còn ưu tú hơn vạn lần. Cho nên, ngươi xác định còn muốn chặn đường bọn ta?”
Một ngày nào đó, Thần Dung mang theo Mộc Khanh Khanh còn đang trong thời kỳ khảo sát một lần nữa đi vào Tu Chân giới du ngoạn.
Sau đó, kỹ năng bị động của cô lại một lần nữa có hiệu lực.
Người qua đường Ất: “Cô nương! Ta muốn cùng ngươi song tu!”
Thần Dung cười lạnh.
Người qua đường Ất, đã ch.ết.
Mộc Khanh Khanh: “…”
Thần Dung: “Sao nào? Đau lòng à?”
Mộc Khanh Khanh: “Không không! Là ta mừng rỡ như điên, không thể nói nên lời.”
Đêm khuya nào đó, lúc hai người đang nghỉ ngơi, Mộc Khanh Khanh lại một lần nữa mở ra con đường tìm đường ch.ết của cô.
Mộc Khanh Khanh: “Thần Dung, hiện tại chàng bao nhiêu tuổi rồi?”
Thần Dung hơi hơi nhướng mày, nhìn Mộc Khanh Khanh đang dựa vào chính mình: “Chắc chắn là nhỏ hơn nàng, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ nàng.”
Mộc Khanh Khanh thở phì phò: “Rõ ràng ta nhỏ hơn chàng rất nhiều! Là chàng trâu già gặm cỏ non vậy mà còn dám nói ta già!”
Sắc mặt Thần Dung không thay đổi, âm tuyến dụ hoặc trầm thấp còn chứa một tia ȶìиɦ ɖu͙ƈ qua đi khàn khàn nói: “Lần đầu tiên hai chúng ta gặp nhau tại sao nàng lại lớn hơn so với ta? Hửm?”
Khóe miệng Mộc Khanh Khanh giương lên, “Ta có thể sống ít đi hai mươi năm so với chàng, hơn nữa ——” đột nhiên ý thức được mình vừa nói cái gì, Mộc Khanh Khanh bận rộn lo lắng che miệng lại.
Thần Dung xoay người áp lên cô: “Tiếp tục nói đi, hai mươi năm kia nàng trôi qua như thế nào?”
Mộc Khanh Khanh lắc đầu: “Sao lại sai đề tài rồi, rõ ràng lúc đầu đang nói về chuyện chàng già hơn rất nhiều so với ta mà!”
Thần Dung cười lạnh: “Tối nay ta sẽ khiến cho nàng hiểu được cái gì gọi là càng già càng dẻo dai!”
Mộc Khanh Khanh túng dục bỏ mình.
Xoa xoa eo và đôi môi đã ch.ết lặng, Mộc Khanh Khanh u oán nhìn chằm chằm Thần Dung.
Thần Dung: “Sao vậy? Không đút no nàng à?"
Mộc Khanh Khanh: “… Ta nhớ Tiểu Dung Tử của ta quá.”
Thần Dung giả vờ thoát y, “Nàng cảm thấy ƈôи ȶhịȶ của ta rất nhỏ à? Nàng vẫn bên “Tự mình” đo lường lại đi!”
Mộc Khanh Khanh lệ tràn khóe mi, liên tục xua tay: “Ta nhớ chính là Tiểu Dung Tử ngây thơ thuần khiết trước kia! Chàng cái tên cuồng sắc tình này!”
Thần Dung nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói: “Nàng nói chính là người từ mười ba tuổi sau khi gặp mộng xuân có nàng là vai chính liền mỗi ngày hy vọng suy nghĩ muốn thao nàng… là 【 Tiểu 】 Dung Tử kia sao?”
Mộc Khanh Khanh: “…”
Đây là một cuộc phỏng vấn thần kỳ đánh vỡ thứ nguyên.
Mỗ Uyển: “Có bạn đọc đề nghị, muốn Dung lớn nhỏ cùng Khanh Khanh chơi 3P một phen, xin hỏi ba vị thấy thế nào?”
Mỗ Khanh: “Tiểu Dung Tử vẫn là một đứa trẻ! Không cần phá hủy hình tượng thuần khiến của hắn trong lòng ta! Bác bỏ!”
Mỗ Dung: “Mặc dù cũng không tính là nhỏ, nhưng loại trình độ này vẫn không thể thỏa mãn Khanh Khanh. Vì tính năng lực bình quân của ta mà suy xét, bác bỏ!”
Mỗ Tiểu Dung: “Ta không nhỏ! Rất lớn rất kéo dài! Hơn nữa, ta một chút cũng không muốn cùng một tên biến thái cuồng sắc tình chia sẻ buổi tối của ta và Khanh Khanh! Bác bỏ!”
…
Ừ, toàn phiếu bác bỏ. Mỗ Uyển cũng không có biện pháp…