Quyển 3 - Chương 1: Cổ đại (1) Tướng phủ có một bệnh tây thi kiều mỹ
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Sau khi Mộc Khanh Khanh tiến vào không gian hệ thống, âm thầm thề, lúc này đây nhất định phải nắm giữ quyền tự chủ, tự mình lựa chọn thế giới nhiệm vụ.
Nhưng lúc này đây, cô vẫn không thể như ý nguyện được.
Mộc Khanh Khanh nhìn một lựa chọn duy nhất trên màn hình, nổi giận: “Sao chỉ có một thế giới nhiệm vụ vậy hả?!”
Hệ thống: [Không biết nguyên nhân, hệ thống không thể trả lời!]
Mộc Khanh Khanh kìm chế mà hít sâu một hơi, lại nhìn ghi chú rõ ràng phía trên kia【 Nhiệm vụ này bao gồm nhiệm vụ nhánh mang tính bắt buộc, ký chủ cần thiết phải hoàn thành 】, tận lực khiến ngữ khí của mình trở nên bình tĩnh, “Cái nhiệm vụ nhánh bắt buộc kia lại là cái gì?!”
Hệ thống: [Không biết nguyên nhân, hệ thống không thể trả lời!]
Mộc Khanh Khanh: “…”
Áp chế tức giận trong lòng, Mộc Khanh Khanh không ngừng ám chỉ với chính mình, nổi điên với một hệ thống không có nhân tính đúng là quá ngây thơ! Quá ngây thơ!
Có điều nếu để cho cô biết là ai điều khiển hệ thống quấy rối nhiệm vụ của cô, cô nhất định sẽ không tha cho người đó!
…
Thời gian Mộc Khanh Khanh tiến vào thế giới nhiệm vụ là vào đêm khuya tĩnh lặng.
Sau khi trải qua một trận choáng váng, Mộc Khanh Khanh trực tiếp hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý đè ép phẫn nộ, bắt đầu tiếp thu cốt truyện của thế giới nhiệm vụ duy nhất này.
Ngoài dự đoán, lần này cốt truyện của nguyên thế giới lại đơn giản sáng tỏ, có thể dùng đơn giản một câu để khái quát, chính là câu chuyện tính phúc oan gia vui vẻ về công tử Thượng Thư ôn nhuận thanh tuấn và tiểu thư phủ tướng quân đanh đá nghịch ngợm.
Thân phận lần này của Mộc Khanh Khanh là một nữ phụ diễn viên quần chúng, chỉ tồn tại trong lời nói và hồi ức của nam chính.
Nhưng thân phận lần này của Mộc Khanh Khanh lại một chút cũng không đơn giản, là tiểu thư con vợ cả duy nhất thân phận tôn quý của Tướng gia đương triều, hơn nữa còn là vị hôn thê thanh mai trúc mã của nam chính Mặc Nam Sơn, tuy Mộc Khanh Khanh mang danh hiệu vị hôn thê, nhưng hôn ước của hai người căn bản không có chứng thực, lúc Mộc Khanh Khanh vừa mới cập kê liền hủy bỏ.
Nguyên nhân hủy bỏ hôn ước, là Mộc Khanh Khanh… Đã ch.ết.
Ngay cả nguyên nhân qua đời, cũng là bệnh tật phát tác rồi sau đó bỏ mình.
Nguyên chủ Mộc Khanh Khanh khi còn bé thân kiều thể nhược lại còn nhiều bệnh, cho dù là sau khi lớn lên, các loại bệnh tật quấn thân, cả ngày đều là chén thuốc không rời miệng.
Toàn bộ người trên dưới hoàng thành đều biết Tướng phủ có một bệnh Tây Thi kiều mỹ.
Mặc dù mỗi năm Tướng phủ vẫn luôn dùng số tiền lớn mời các danh y và ẩn sĩ cao nhân, dùng các loại con đường và phương pháp tìm kiếm dược liệu trân quý dưỡng thân thể, nhưng vẫn luôn không thể trị tận gốc thể chất bệnh tật ốm yếu của Mộc Khanh Khanh. Cuối cùng một lần nọ trong lúc lơ đãng mắc phải bệnh thương hàn, đi đời nhà ma, vĩnh biệt cõi đời.
Còn nam chính Mặc Nam Sơn vẫn có tình cảm thanh mai trúc mã rất sâu đối với Mộc Khanh Khanh, sau khi biết được tin vị hôn thê Mộc Khanh Khanh của mình qua đời, cũng đau lòng suy sút một trận, đồng thời cũng là trong lúc này, tính cách hoạt bát rộng rãi của nữ chính Tả Nhược Vân như một mặt trời nhỏ nóng như lửa hấp dẫn nam chính, rồi sau đó, hai người đã cấu kết với nhau làm việc xấu mở ra hành trình tính phúc nhân sinh.
Lại nói, nam phụ mà lúc này đây Mộc Khanh Khanh cần công lược là tử sĩ của Tướng phủ, nhưng hắn lại nhìn trúng tiểu thư nhà Đại tướng quân luôn đối đầu với Tướng gia, cũng chính là Tả Vân Nhược.
Nguyên nhân nam phụ thích nữ chính cũng rất đơn giản, chỉ là vì lần nọ phụng mệnh Tướng gia đến nhà tướng quân trộm chút đồ vật người nhận không ra, kết quả bị phát hiện, trong lúc chạy trốn lại xâm nhập vào khuê phòng của nữ chính, được nữ chính yểm hộ cứu giúp, hắn mới bảo vệ được tính mạng của mình. Sau đó lại bởi vì ân cứu mạng đơn giản này, nam phụ vẫn luôn yên lặng thích nữ chính rất lâu rất lâu rất lâu…
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Khóe miệng Mộc Khanh Khanh run rẩy, vì vận mệnh nhiều chông gai của mình mà cảm thấy bi ai, lần này khi không lại xuyên đến trên người một bệnh mỹ nhân tùy thời đều sẽ nói lời tạm biệt với thế giới này, loli ốm yếu sống không quá tuổi bích ngọc nên làm thế nào để công lược nam phụ đây?
Điều duy nhất đáng mừng chính là, lúc này nam phụ vẫn chưa gặp được nữ chính.
Cô nhất định phải đoạt được nam phụ về bên cạnh mình trước, nếu không cô cũng không tin mình có thể địch lại hào quang của nữ chính để mang nam phụ đã trao trái tim cho nữ chính kia công lược đến trên tay mình.
Sau khi xem xong cốt truyện, Mộc Khanh Khanh cũng không quên【 Nhiệm vụ nhánh mang tính bắt buộc 】mà hệ thống đã nói kia. Kìm nén oán hận mà lựa chọn “Xem xét thông tin nhân vật" trước mặt, cô muốn nhìn xem nội dung nhiệm vụ là cái gì.
…
Họ tên nhân vật: 【 Mộc Khanh Khanh 】
Thế giới nhiệm vụ: 【 Bắt buộc một thế giới duy nhất】
Thân phận của nguyên chủ: 【 Tiểu thư con vợ cả Tướng phủ 】 ( nữ phụ)
Đặc điểm tính cách: 【 Dịu dàng mảnh mai, yếu đuối tiềm ẩn 】
Đặc điểm bên ngoài: 【 Nhu nhược đáng yêu 】
Đặc điểm thể chất ( không thể sửa đổi):
【 Danh khí 】 Bạch Hổ, trứng cá hồi
【 Độ mẫn cảm 】 Chạm vào một cái đã chảy nước
Mục tiêu nhiệm vụ: 【Số bảy 】 ( Tử sĩ Tướng phủ)
Nhiệm vụ nhánh:
【 Nhiệm vụ nhánh bắt buộc 】: Tàn nhẫn ngược nam chính.
Nhiệm vụ một 【 chưa mở ra 】
…
Tàn nhẫn ngược nam chính Vẻ mặt Mộc Khanh Khanh khó tả.
Nam chính có gây ra chuyện gì để bị ngược à? Ngoại trừ chuyện đối đãi với vị hôn thê không phải chân ái ra thì cũng không làm chuyện gì sai mà. Huống chi, nam chính vẫn luôn đối xử với nguyên chủ Mộc Khanh Khanh cực kỳ dịu dàng yêu thương, tuy chỉ xem nàng ấy như muội muội mà đối đãi, nhưng việc này cũng không có gì đáng trách, chuyện tình cảm này sao có thể cưỡng cầu được?
Vô duyên vô cớ yêu cầu mình đi tàn nhẫn ngược một công tử tuấn lang có tình có nghĩa, Mộc Khanh Khanh tỏ vẻ cô thật sự thực phiền não rối rắm, tất cả đều do cái hệ thống này biến thái quá mà!
Cảm xúc hơi phiền lòng, thân thể yếu ớt này liền theo bản năng mà có phản ứng, “Khụ, khụ khụ…” Tiếng ho khan nhỏ vụn còn mang theo thanh âm khô khốc khàn khàn mềm mại yếu ớt do bệnh lâu ngày của thiếu nữ cũng đánh thức tỳ nữ vẫn luôn gác đêm ở bên cạnh.
Tỳ nữ nhẹ động tác xốc màn lên, nương theo ánh đèn mỏng manh, thấy cô nương đã an ổn tiếp tục ngủ, không dám lên tiếng dò hỏi, sợ lại quấy rầy giấc ngủ của cô, chỉ đành lặng yên lui ra.
Vì thân thể Mộc Khanh Khanh suy nhược, Tướng gia và phu nhân đều phá lệ nuông chiều nàng ấy, nhưng cũng không hề dưỡng thành tính cách nuông chiều ngang ngược cho nguyên chủ, ngược lại còn rất nhu thuận khiến người ta yêu thương.
Dưới sự hầu hạ mềm nhẹ tỉ mỉ của một đám tỳ nữ, Mộc Khanh Khanh yên lặng ngồi trước bàn trang điểm được khảm đồi mồi màu bối, nhìn xuyên qua mặt gương đồng không rõ lắm, mơ mơ hồ hồ đánh giá dung mạo của nguyên thân.
Da thịt trắng như tuyết, lại lộ ra bệnh trạng tái nhợt, hai mắt ẩn tình tựa như một hồ nước trong, thủy quang liễm diễm, lúc nhìn quanh, tràn đầy thái độ nhược liễu phù phong, nhu nhược động lòng người. Một khuôn mặt nhỏ mảnh mai mang theo ba phần bệnh trạng, trong lúc lơ đãng có thể dễ dàng khiến trong lòng người khác sinh ra thương xót.
Mộc Khanh Khanh hơi hơi thở dài, quả thật là một tư thái của người bị bệnh lâu ngày.
“Tiểu thư, đêm qua thân thể lại không khoẻ sao?” Thị nữ tên Như Ngọc nhẹ giọng hỏi, trong tay cầm một bó dây cột tóc màu xanh lá.
“Không sao.” Ngữ khí yếu ớt, khiến người ta khó có thể tin phục.
Dùng xong bữa sáng ngay trong phòng mình, Mộc Khanh Khanh nằm trên giường rảnh rỗi, suy nghĩ xem phải làm cách nào để phụ thân của mình đưa tử sĩ đến bây giờ?