Quyển 4 - Chương 34: GAME ONLINE THỰC TẾ ẢO (11) Thì ra đây là... Mộng xuân!
《Game online thực tế ảo (11)》
THÌ RA ĐÂY LÀ... MỘNG XUÂN!
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Mộc Khanh Khanh có cảm giác như đã qua rất lâu cô mới tiến vào trong giấc mơ của Dung Ly, vậy cũng có nghĩa là… Thật ra Dung Ly vẫn không hề mơ thấy cô!
Trong lòng chua xót, tốt xấu gì hai người bọn họ cũng đã từng lăn giường nhiều lần như thế, cô còn vì hắn mà mất một cái mạng, sao có thể không có một chút tình cảm hoài niệm lưu luyến gì hết vậy?
Vì thế, Mộc Khanh Khanh mang theo một gương mặt oán phụ, hai mắt u oán nhìn chằm chằm Dung Ly trong mơ.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Đúng vậy, bởi vì Dung Ly từ trong mơ bừng tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, hắn đột nhiên ngồi thẳng thân thể, ngừng một lúc, lại thả người tiếp tục nằm trên giường lớn mềm mại. Hai mắt hắn cũng không dám nhắm chặt nữa, e sợ lại lần nữa nhìn thấy bộ dạng oán hận của cô.
Dung Ly vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, một chút cũng không muốn nhớ lại một màn vừa thấy trong mơ kia, nhưng ánh mắt oán hận của cô lại khắc trong đầu hắn vô cùng rõ ràng, cứ tuần hoàn lặp lại không ngừng.
Cô ấy oán hắn, hận hắn. Là oán hắn không thể bảo vệ tốt cho cô ấy ư?Hay là hận hắn vẫn chưa tìm thấy cô ấy? Hắn cũng hận bản thân mình, cũng rất hận chính mình. Chưa từng nâng niu che chở cô ấy trên tay, cũng chưa từng vì cô ấy mà xây nên một bến đỗ che mưa chắn gió…
Không dám để mặc mình suy nghĩ lung tung nữa, Dung Ly cầm lấy di động vẫn luôn kề sát bên gối lên, bấm vào dãy số trò chuyện mới nhất.
“Thế nào? Có tin tức gì chưa?”
“…”
“Virus trong trò chơi? Dù có là virus cũng phải bắt bọn họ khôi phục lại cho tôi!”
“…”
“Đúng! Dùng bất cứ cách gì!”
“…”
“Tôi chờ.”
Điện thoại đã cúp, tay phải của Dung Ly vẫn gắt gao nắm chặt thân máy như cũ, sắc mặt bình tĩnh, rồi lại mang theo vài phần chờ mong và vui sướng được hắn cố tình bày ra, nếu lại có thể mơ thấy cô ấy, nhất định phải chính miệng nói với cô ấy, bọn họ nhất định có thể chờ đến khi gặp lại nhau.
Có một cái cớ hoàn mỹ như vậy, Dung Ly đã gấp không chờ nổi muốn gặp lại cô, cho dù chỉ là trong mơ cũng được.
Dung Ly cũng chưa từng nghĩ đến, chính mình chỉ vừa mới nhắm mắt lại đã vừa lòng đẹp ý mơ thấy cô lần nữa.
Vẫn là trong phòng hắn, chỉ là so với ngày thường thì hiện giờ trong phòng lại hơi thay đổi một chút: Trên giường hắn nhiều thêm một người, một cô gái loài người tóc đen mắt đen. Dung nhan tinh xảo, khóe miệng gợi lên độ cung quen thuộc, mùi hương thoang thoảng tươi mát say lòng người… Thật trùng hợp, thì ra thật sự là em.
“Tôi rất nhớ em.”
“Em rất nhớ anh.”
Hai pháo hữu* cửu biệt gặp lại trăm miệng một lời, ăn ý nói ra nỗi nhớ nhung sâu sắc với nhau.
* Pháo hữu (炮友): ngôn ngữ mạng TQ, chỉ bạn tình, bạn giường nhằm mục đích thỏa mãn nhu cầu lẫn nhau. (Theo Baike)
Dung Ly không nỡ chớp mắt lấy một lần, dù chớp mắt cũng không ngừng nhìn chằm chằm Mộc Khanh Khanh mà hắn không lúc nào không nhớ nhung, lại há to miệng, vừa muốn nói gì đó đã bị câu tiếp theo của Mộc Khanh Khanh, không, nửa câu sau làm cả kinh không khép miệng được.
“Tinh dịch trong ƈôи ȶhịȶ lớn.”
“…” Σ(°△°|||)︴ Thật ra là đang nói, em rất nhớ tinh dịch trong ƈôи ȶhịȶ lớn của anh?
“Đừng thất thần mà, không phải anh muốn cùng em mơ một giấc mộng xuân, sau đó phát tiết dục hỏa hay sao?” Đã trải qua kinh nghiệm thất bại một lần, lúc này Mộc Khanh Khanh quyết đoán lựa chọn từ không thành có, đi thẳng vào vấn đề, đánh thẳng nơi yếu hại.
Nghe một câu như thế, thân là một người đàn ông bình thường khỏe mạnh, trong đầu tức khắc hiện lên những hình ảnh phong phú, hầu kết Dung Ly lăn lộn, trong miệng không tự giác nuốt nước bọt, “Thì ra đây là… Mộng xuân!”
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Hắn theo bản năng phản ứng lại cực nhanh: “Vậy tôi muốn làm thế nào liền có thể làm thế đó sao?”
Nghe thấy lời rõ ràng không có ý tốt như vậy, Mộc Khanh Khanh vội không ngừng phủ nhận, không ngừng lắc đầu, “Tuyệt đối không phải!”
Đang nói năng có khí phách, Mộc Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy trên người chợt lạnh. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu. Quần áo vốn đang ngay ngắn chỉnh tề đã không thấy bóng dáng đâu nữa, toàn thân trên dưới chỉ còn… Không còn lại cái gì hết.
Mà người khởi xướng hết thảy —— Dung Ly, mang vẻ mặt thuần khiết che miệng mũi lại, chỉ sót lại một đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh, hai mắt thẳng tắp quét tới quét lui trên thân thể trần trụi trước mặt, ý vị ɖâʍ uế phóng đãng lại rất rõ ràng, sắc khí khắc hoạ giữa mày, “Thân thể của em đúng là xinh đẹp, hiện giờ lại còn học được cách mặt dày vô sỉ trắng trợn quyến rũ tôi…”
Đôi mắt xinh đẹp sáng ngời khiến người ta sợ hãi: “Chỉ là… Còn thiếu một thứ!”
Thân là người tạo ra mộng cảnh, Dung Ly nghiễm nhiên trở thành Chúa sáng thế có sức mạnh thần kỳ, ý niệm trong lòng hắn vừa mới toát ra, Mộc Khanh Khanh liền cảm giác được thân thể của mình biến hóa, lỗ tai vốn giống nhân loại bắt đầu biến thành một đôi tai tinh linh tiêu chuẩn, vành tai khẽ run lên, hết sức khả ái; tóc đen mới vừa rồi chỉ đến eo lại trở nên dài đến mắt cá chân, giống hệt như tóc của Mộc Khanh Khanh khi còn là tinh linh, chỉ là màu sắc có khác biệt.
“Trước đây tôi đã nghĩ, nếu tóc của em có màu đen chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp. Quả nhiên là đẹp mắt.” Dung Ly như lâm vào si mê, không ngừng dùng ánh mắt rà quét mỗi một tấc da thịt, mỗi một chỗ trên cơ thể cô: “Tuy mái tóc màu bạc của em cũng đẹp đến nỗi khiến lòng tôi say mê, nhưng tôi vẫn thích tóc đen hơn. Tóc bạc quá xa cách quá lạnh lẽo lại không có cảm giác an toàn, em nói có phải không?”
Mộc Khanh Khanh: “… Ít nói lời vô nghĩa đi.” Một tấc thời gian một giọt tinh. Tại mộng cảnh bất cứ lúc nào cũng có khả năng vỡ nát này, vẫn nên sớm bắt đầu bạch bạch mới tốt. Hơn nữa… Cô cũng cực kỳ nhớ nhung cảm giác đó!
“Vậy, vậy bắt đầu thôi!” Quần áo trên người Dung Ly cũng không biết mất bóng dáng từ khi nào, khẩn trương chớp mắt, trực tiếp nhào lên thân thể thơm mềm mình tha thiết mơ ước.
Dung Ly không đợi nổi nuốt hai mảnh cánh môi của cô vào trong miệng mình, đầu lưỡi điên cuồng ɭϊếʍƈ láp môi thịt trơn mềm ngon miệng, lại là một màn môi lưỡi giao chiến ɖâʍ mị, tiếng nước quanh quẩn không ngừng.
ɭϊếʍƈ sạch sẽ tất cả chất lỏng từ khóe miệng Mộc Khanh Khanh chảy xuống, di chuyển đến bộ ngực mềm mại, môi Dung Ly một chút cũng không muốn rời khỏi làn da ấm áp của cô.
“Đây vẫn là lần đầu tiên hai chúng ta làm ở trên giường nhỉ.” Đầu tóc ngắn mềm mại của Dung Ly cọ xát lên cổ Mộc Khanh Khanh, ngứa ngáy đến tận đáy lòng cô, càng khiến cho cô không chịu nổi chính là cảm giác hai đầu ɖú cứng rắn bị hắn ngậm trong miệng ɭϊếʍƈ láp.
“Đừng, đừng ɭϊếʍƈ mà.” Cô giãy giụa muốn hắn buông tha cho đầu ɖú của cô, lại quỷ dị phát hiện chính mình… Không thể cử động.
Có lẽ là cảm nhận được nghi hoặc của cô, Dung Ly hiểu lòng người săn sóc giải đáp: “Em cũng nên nếm thử… Cảm giác làʍ ȶìиɦ mà tôi đã từng trải qua đi!” Sau khi nói xong, một tay Dung Ly bấu lấy nhũ thịt mềm như bông, lại cố tình dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp đỉnh đầu ɖú của cô, hung hăng vòng quanh trằn trọc vài cái.
“Ư a… Anh, anh không thể dạo đầu ít đi một chút à! Mau tiến vào nhanh lên!” Thân thể không thể nhúc nhích để cảm thụ màn dạo đầu lâu dài trước khi làʍ ȶìиɦ quả thật là một sự tr.a tấn gian khổ khó chịu, loại cảm giác này, đúng là muốn phát điên!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~